Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 21:




Tuy bác sĩ Ngụy luôn phủ định lý thuyết về các chòm sao nhưng tôi vẫn cảm thấy năm hạn của mình đang đến, trong tháng này toàn gặp chuyện xui xẻo.
Đầu tiên là bị ngã đập đầu nên phải ở bệnh viện hai tuần, nằm trên giường chơi game không cẩn thận ngủ quên mất, điện thoại rơi xuống đất vỡ tan, hôm nay vừa mới xuất viện về nhà thì phát sốt.
Ăn không ngon miệng, cả người vô lực, đầu óc choáng váng.
Giữa trưa, Ngụy Nam Lâm bớt chút thời gian về nhà nấu cháo ngao cho tôi, nhưng tôi ăn không vào, ngay cả mấy loại đồ ăn nhanh bình thường rất thích giờ nhìn cũng thấy buồn nôn. Dưới sự cưỡng ép của bác sĩ Ngụy, tôi uống được nửa chén cháo và ăn vài miếng củ cải luộc.
Buổi chiều bác sĩ Ngụy quay lại bệnh viện đi làm, tôi nằm trên giường chơi điện thoại, chơi một lúc rồi lại ngủ, ngủ mãi đến hơn bốn giờ chiều mới tỉnh, phát hiện càng ngủ càng mất tinh thần, cơ thể vẫn mềm như bông.
Đầu óc mơ mơ hồ hồ, lúc đi WC còn suýt nữa ngã quỵ.
Bị bệnh thật khó chịu.
Toàn thân uể oải.
Thật muốn có sức bật nhạc lên quẩy!
Thật muốn có một cơ thể khỏe mạnh, tăng ca liền tù tì vẫn không sao!
Tới năm giờ, nhiệt độ không khí càng ngày càng hạ thấp, thậm chí còn có vài bông tuyết rơi xuống.
Tôi muốn vào thư phòng của Ngụy Nam Lâm tìm vài quyển sách đọc giết thời gian nhưng quá lạnh, đành run rẩy xuống phòng bếp kiếm ly nước ấm, đúng lúc này Ngụy Nam Lâm mở cửa vào nhà.
“Sao lại không mang tất? Khóa áo cũng không kéo kín lại.” Ngụy Nam Lâm không thèm cởi mũ, việc đầu tiên là kéo khóa áo của tôi lên, sau đó khiêng tôi về phòng ngủ.
Là khiêng…
Anh ấy đặt tôi lên vai, khiêng tôi như khiêng một cái bao tải.
Cả người tôi treo trên vai anh ấy, chân quơ quơ — mỗi lần qua 11 giờ đêm tôi không chịu lên giường đi ngủ là anh ấy sẽ dùng cách này để tách tôi khỏi cái máy tính.
Ban đầu tôi còn ra sức cự tuyệt, tốt xấu gì mình cũng là một người đàn ông trưởng thành, bị khiêng như vậy mặt mũi vứt đâu, một chút khí khái đàn ông cũng không có!
Nhưng sau vài lần thích ứng thì lại cảm thấy chơi như vậy cũng khá vui.
Bác sĩ Ngụy còn có thể vừa khiêng tôi vừa làm động tác squat, sức lực của người đàn ông này rất lớn.
Tôi từng nghĩ nếu sau này mình mập lên thì anh ấy sẽ dùng cách gì để ép tôi về phòng đây?
Đàn ông mà, tới tuổi sẽ bị tăng cân.
À, nhưng cũng rất khó tưởng tượng bộ dạng bác sĩ Ngụy mập lên trông sẽ như thế nào.
Tôi đã tưởng tượng tới cảnh một cụ ông đầu trọc đứng ở công viên đánh Thái Cực quyền.
Thật con mẹ nó khủng bố!
Tôi không muốn bác sĩ Ngụy già đi đâu!
Khi tôi nói với anh ấy về vấn đề này, anh ấy thản nhiên mỉm cưởi: “Mỗi ngày em ở cạnh anh, thực ra rất khó phát hiện nhưng thay đổi nhỏ bé đó. Có lẽ tương lai một ngày nào đó em sẽ đột nhiên phát hiện anh có rất nhiều tóc bạc, phát hiện khóe mắt của anh có nhiều vết nhăn, phát hiện mạch máu trên cánh tay trở nên rõ ràng, phát hiện kính của anh tăng độ… Chúng ta mỗi ngày đều thay đổi, tích lũy dần dần, vạn vật xung quanh cũng thay đổi. Mới bây giờ mà em đã nghĩ tới chuyện còn rất lâu mới xảy ra, đương nhiên sẽ cảm thấy thật kinh khủng.”
“Chỉ là em tưởng tượng đến cảnh tương lai chúng ta già rồi, mắc đủ thứ bệnh, thậm chỉ bước đi cũng cảm thấy lao lực mà không thể làm được gì. Anh nhìn những người già gặp trên đường mà xem, rất đáng thương.”
“Vậy nên em phải tự chăm sóc chính mình, ăn nhiều vận động nhiều, dù có già đi cũng phải là một người già đầy sức sống.”
Tôi nghĩ là do mình đang bị bệnh nên mới đa sầu đa cảm như vậy.
Căn bản không phải là tôi lúc bình thường.
Bác sĩ Ngụy mỉm cười hôn lên trán tôi, đắp chăn cho tôi cẩn thận rồi tắt điều hòa đi.
“Tắt đi một lúc cho phòng đỡ ngột ngạt.”
Tôi lim dim nhắm mắt.
Không bao lâu sau, bác sĩ Ngụy bưng vào phòng một chén cháo.
“Em dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp, không ăn nên người mới không có sức.”
Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, “Trong quy định chẳng phải đã nói là không được ăn trên giường à?”
“Thỉnh thoảng vẫn phải có ngoại lệ.” Ngụy Nam Lâm dựng gối lên sau lưng để tôi dựa vào.
Tôi bật cười khúc khích.
“Em cẩn thận, đừng để bị dây ra chăn.” Bác sĩ Ngụy vừa bóc vỏ trứng vừa dặn.
“Vậy mà anh còn bưng vào…”
“Chiều chuộng em một chút.”
Hiếm hoi lắm mới được nghe những lời này từ anh ấy, tuy ngữ khí hơi thiếu đòn nhưng tôi vẫn rất vui.
Bác sĩ Ngụy chưa bao giờ chơi máy tính trên giường nên không có bàn nhỏ, tôi tìm được mấy quyển tạp chí, mở ra đặt lên giường làm đồ để lót.
Bữa tối vẫn là cháo loãng và củ cải, thêm hai quả trứng gà luộc, bác sĩ Ngụy biết tôi không thích ăn lòng đỏ trứng nên luôn lấy ra hết cho tôi.
Rất nhiều chi tiết nhỏ chồng chất lên nhau thành một tòa núi lớn, đôi khi tôi cảm thấy sợ hãi, nếu một ngày nào đó anh ấy không còn ở bên cạnh tôi nữa, nhất định tôi sẽ không thể thích ứng ngay được.
Tôi là người không biết giấu chuyện trong lòng, nghĩ cái gì là nói cái nấy, vừa nhai củ cải vừa nói ra suy nghĩ không hiểu tại sao lại xuất hiện kia.
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Ngụy Nam Lâm hơi ngạc nhiên, “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
“Anh đối xử với em tốt quá, tốt đến mức em không tưởng tượng nổi mình sẽ thế nào nếu không có anh bên cạnh.”
Bác sĩ Ngụy bật cười: “Em còn nghĩ tới chuyện chia tay với anh cơ à?”
“Đương nhiên không! Em chỉ sợ một ngày nào đó anh không còn thích em nữa…”
Ngụy Nam Lâm thâm tình ôm hai bên má của tôi, gọi: “Tiểu Sơ…”
Tới rồi tới rồi tới rồi!
Anh ấy sắp tỏ tình với tôi rồi!
Bác sĩ Ngụy: “Người làm cha sẽ không bao giờ ghét bỏ con mình.”
“…..” Đủ rồi! Cái trò này chơi vẫn chưa xong phải không?!
Bác sĩ Ngụy tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Em nhìn thằng bé nhà hàng xóm mà xem, mỗi lần có kết quả thi thành tích toàn đếm ngược từ dưới lên, ba thằng bé có đuổi nó ra khỏi nhà không? Nếu em đã vào nhà anh thì chính là người nhà của anh, tại sao anh lại ghét bỏ người nhà của mình được chứ?”
Mấy lời này, xóa đi nửa đầu sẽ dễ nghe hơn đấy.
“Sao không ăn nữa? Vẫn còn nửa bát này.”
“Em không muốn ăn, thật sự là ăn không vào!”
“Không được, bữa trưa em mới ăn được ít, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ càng ngày càng mệt, ăn xong ngủ một giấc ra mồ hôi ngày mai mới khỏe lên được.” Ngụy Nam Lâm nói.
Tôi quật cường chui vào ổ chăn, “Không ăn! Em muốn đi ngủ!”
“Nghe lời.” Ngụy Nam Lâm bưng bát lên, xúc một thìa cháo, “Anh đút cho em, há miệng nào.”
“A —”
Vốn đang là cảnh tượng ngọt ngào tình chàng ý thiếp khiến người người hâm mộ, tên nào đó lại phun ra một câu mất hứng: “Em giống hệt trẻ nhỏ mắc bệnh bại não phải nằm liệt giường.”
“…..”
48.
Do ban ngày ngủ nhiều nên tới 9 giờ tối tôi vẫn không hề buồn ngủ.
Bác sĩ Ngụy tắm xong, bưng một chậu nước vào phòng.
“Anh làm gì thế?” Tôi hỏi.
“Cho em lau người, ban ngày ra mồ hôi nhiều rồi đúng không?” Vừa nói anh ấy vừa tìm một bộ đồ sạch ném lên giường, “Thay cả quần áo luôn đi.”
“Nhưng bây giờ thay lát nữa mồ hôi lại ra.”
“Vậy lát thay tiếp, mồ hôi dính dớp ngủ sao thoải mái được?” Ngụy Nam Lâm nói.
Phương nam không có hệ thống sưởi, mùa đông chủ yếu dựa vào điều hòa và thảm điện để sống sót.
Ngụy Nam Lâm kéo chăn lên, “Lấy tạm che lại, em cởi quần áo ra đi, anh lau sau lưng cho em trước.”
Cởi, cởi quần áo? Lau sau lưng?!
Tôi lập tức eo không mỏi chân không đau đầu không choáng váng nữa.
Tuy tôi và Ngụy Nam Lâm sống chung đã hơn hai tháng nhưng đời sống về đêm của chúng tôi vẫn cực kỳ thuần khiết, chưa bao giờ tắm chung, hơn nữa cả hai đều không có thói quen ngủ trần, ngoại trừ lúc tắm ở phòng tập gym là có thể lén nhìn cơ thể nhau ra thì những lúc khác đều quần áo đầy đủ.
Tôi vẫn là xử nam, giờ phải cởi sạch trước mặt anh ấy…
Có hơi ngượng ngùng.
“Sao thất thần thế?” Ngụy Nam Lâm vắt khăn, “Hay là em muốn anh ra ngoài?”
“Không không không, không cần…”
Thật xấu hổ!
Vì sao mình lại thốt ra những lời này!?
Ý ngầm hiểu còn không phải là: mau tới đây ~ mau tới tham quan ~
Nhưng tôi thật sự không có ý đó!
Tôi chỉ cảm thấy, đó là chuyện sớm muộn, phải nhanh chóng làm quen… Chỉ cần bác sĩ Ngụy chủ động, tất cả đều đã sẵn sàng!
Tôi đưa lưng về phía Ngụy Nam Lâm, xoắn xuýt cởi quần áo, tôi nghĩ, từ góc độ của anh ấy, hẳn là sẽ được nhìn một phong cảnh tuyệt đẹp nhỉ? Dù gì xương cánh bướm của tôi cũng được lắm đó.
Trong truyện toàn miêu tả như vậy mà, nhìn xương cánh bướm giống như một đôi cánh thiên sứ nhỏ.
Độ ấm của khăn lông vừa phải, lau từ cổ rồi xuống dần theo đường cột sống, tay nghề của bác sĩ Ngụy rất thành thạo, rất dịu dàng.
“Tiểu Sơ…”
“Dạ?” Tôi ngại ngùng đáp lại, tôi biết, nhất định là anh ấy đang không cầm lòng được!
“Cột sống của em hơi cong.”
“Hả???” Tôi quay phắt đầu lại, “Không thể nào???!”
“Thật.” Ngụy Nam Lâm nhìn tôi, ánh mắt như đang nhìn một bức tượng sáp, lạnh lùng đánh giá: “Dáng ngồi của em quá kém, phải sửa lại cho đúng.”
“…..”
*** Hết chương 21

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.