- Binh sĩ tới lần này chắc toàn chiến sĩ sinh hoá của bà. Bà có thể
lấy bào tha mỹ nhân ngư trong bụng những nam học viên này ra đặt vào
trong khoang bồi dưỡng và người chiến sĩ sinh hoá. Như thế bà có thể bồi dưỡng ra thế hệ sau của mỹ nhân ngư mạnh hơn. Hơn nữa giờ thiết bị thí
nghiệm trên chiến hạm này rất đầy đủ, tỷ lệ mỹ nhân ngư sống không phải
vấn đề. Chỉ cần lấy tế bào của chúng bà cũng có thể phục chế ra mỹ nhân
ngư mới.
Lâm Phi kiến nghị.
- Được, vậy tôi khai
ân cứu bạn của cậu một lần, như vậy cũng dễ ăn nói với viện trửng Học
viện quân sự Bắc Đẩu. Những học viên này đều là bảo bối của lão ngoan cố đấy.
Bà Phùng Hợp nói.
Sau đó bà Phùng Hợp bắt
đầu dùng dao mổ bụng của hơn hai mươi nam học viên nằm trên bàn mổ. Dưới sự trợ giúp của các thiết bị trị liệu, bà Phùng Hợp nhanh chóng lấy ra
hết bào thai mỹ nhân ngư ra rồi nối lại các cơ quan trong cơ thể các nam học viên kia.
Hơn hai mươi tiểu mỹ nhân ngư dưới bàn tay
phẫu thuật điệu nghệ và sự trợ giúp của các thiết bị hiện đại, rất thuận lợi rời khỏi bụng các nam học viên.
Những nam học viên kia
sau khi được lấy hết tiểu mỹ nhân ngư ra khỏi bụng thì được bà Phùng Hợp đặt trong khoang hồi phục, không quan tâm nữa.
Bà Phùng Hợp
bắt đầu chuyên tâm bồi dưỡng cho mỹ nhân ngư, lấy ra mười con đặt trong
bụng các chiến sĩ sinh hoá, hơn mười con khác thì đặt trong khoang bồi
dưỡng.
Bà Phùng Hợp còn lấy một số tế bào từ thi thể mỹ nhân ngư để phân tích.
- Ding doong, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ “sự nhân từ và bác
ái của Chiến Thần”, cho tuỳ tùng Ngô Tiểu Man tham gia chuyến du lịch ba ngày ở ngoài đảo.
Đánh giá nhiệm vụ: Ký chủ khiến tuỳ tùng
Ngô Tiểu Man có được những trải nghiệm phong phú, có ba ngày tạm thoát
khỏi nhà giam, thể hiện sự nhân từ của Chiến Thần.
Phần thưởng nhiệm vụ: Một thẻ tới chỗ tuỳ tùng nhất định (Ngô Tiểu Man).
Thẻ tới chỗ tuỳ tùng: Khi sử dụng thẻ này, ký chủ sẽ tới bên cạnh tuỳ
tùng Ngô Tiểu Man. Mười phút sau nếu ký chủ còn sống thì sẽ trở về vị
trí trước đó.
Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Thời kỳ sinh sản của mỹ nhân ngư.
Đánh giá nhiệm vụ: Ký chủ đã biết cách tận dụng tuỳ tùng để hoàn thành
nhiệm vụ. Còn về đánh giá, hệ thống không muốn tìm hiểu về đạo đức của
ký chủ.
Kỷ lục hoàn thành nhiệm vụ: Giết được số mỹ nhân ngư
cực lớn. Giết chết nữ vương mỹ nhân ngư, cứu thành công các nam học
viên.
Phần thưởng nhiệm vụ: Một thẻ triệu hoán nữ vương mỹ nhân ngư.
Thẻ triệu hoán nữ vương mỹ nhân ngư: Ký chủ có thể dùng thẻ này để gọi
nữ vương mỹ nhân ngư đến chỗ ký chủ trong một tiếng để trợ giúp chiến
đấu.
Nhắc nhở nhẹ: Oán hận của nữ vương mỹ nhân ngư đối với
ký chủ, người đã huỷ diệt chủng tộc của cô ta là rất lớn. Khi gọi nữ
vương mỹ nhân ngư chắc chắn sẽ có một tỷ lệ nào đó nữ vương mỹ nhân ngư
phản bội và tấn công ký chủ. Tỷ lệ phản bội là 96%.
Giọng nói của hệ thống Chiến Thần vang lên trong đầu Lâm Phi, rồi hắn phát hiện
trong nhẫn không gian của mình có thêm hai tấm thẻ màu kim.
Một tấm vẽ một cánh cửa thời không quỷ dị, là thẻ tới chỗ tuỳ tùng.
Một tấm vẽ hình nữ vương mỹ nhân ngư sinh động như thật là thẻ triệu hoán nữ vương mỹ nhân ngư.
- Mẹ kiếp, khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, liều cả tính mạng mà
cho hai cái thẻ vô dụng. Hệ thống đúng là càng ngày càng keo kiệt.
Lâm Phi thầm than thở.
Rồi hắn tiến lại chỗ khoang hồi phục nhìn Ngô Tiểu Man hôn mê nhưng tay vẫn nắm chắc con dao.
Trên màn hình hiển thị của khoang hồi phục cho thấy Ngô Tiểu Man đã
thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn còn rất yếu, muốn tỉnh lại vẫn phải cần
trị liệu mấy ngày nữa.
Ba ngày sau, Lâm Phi đưa Ngô Tiểu Man
trở về biệt thự của mình. Hắn mở cửa phòng mật thất, dìu Ngô Tiểu Man
toàn thân vô lực, đi lại cũng run rẩy, bước dần xuống cầu thang.
- Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm. thiếu nữ huỷ diệt, lần du lịch này
đã chứng minh, vẫn là ở đây an toàn nhất. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, tôi sẽ
chuẩn bị chút canh xương bồi bổ cho cô.
Lâm Phi nói.
- Chủ nhân, tôi vốn đã sống hơn chục năm đều không gặp nguy hiểm gì,
thế giới bên ngoài rất an toàn, ở cùng anh mới nguy hiểm.
Ngô Tiểu Man nhớ tới việc Lâm Phi lừa mình uống thuốc thì giận dữ nói.
- Lúc đó cô là công chúa, có rất nhiều người bảo vệ nên cô mới không thấy thế giới nguy hiểm.
Lâm Phi đáp.
Sau khi đặt Ngô Tiểu Man lên giường, Lâm Phi quay người đi, đóng cửa căn phòng này lại.
Lâm Phi trở về căn bếp trong biệt thự, tìm một cái nồi hầm xương cao hơn nửa mét.
Lâm Phi cho một đống xương động vật vẫn còn máu, không rửa, không chặt, vào trong nổi, rồi một đống hành, khoai tây không rửa không thái gì hết vào nồi rồi cho gia vị.
Sau đó hắn đổ nước vào, mở bếp bắt đầu hầm canh xương.
Hắn đi tập luyện một lúc, tắm nước nóng rồi về phòng ngủ.
Khi hắn tỉnh lại, vào trong bếp nhìn nồi xương đã hầm mấy tiếng đồng hồ.
Hắn tắt bếp mở nắp nồi, mùi xương thơm lừng bay ra.
Sự thực đã chứng minh, chỉ cần nguyên liệu ngon, không cho sai gia vị là có thể làm được món canh xương thơm lừng.
Lâm Phi nhìn vào trong nồi, lấy một bình giữ nóng ra, múc cho Ngô Tiểu Man một bình đầy.
Sau khi làm xong trong nồi vẫn còn rất nhiều.
Lâm Phi đóng nắp lại chuẩn bị mấy ngày sau đó sẽ hâm nóng lại cho Ngô Tiểu Man.
Sau đó hắn mang bình giữ nóng đựng canh đến cho Ngô Tiểu Man.
Mấy phút sau, Ngô Tiểu Man hai tay nhận lấy bình giữ nóng của Lâm Phi, hài lòng mở nắp, múc từng thìa uống canh.
- Chủ nhân, cuối cùng thì anh cũng có lương tâm, làm cơm cho tôi một
lần. Tôi tạm thời tha thứ cho anh, vị món canh này không tồi, anh cũng
ăn vài thìa nhé?
Ngô Tiểu Man dịu dàng nói với Lâm Phi.
Lâm Phi nghĩ tới khoai chưa rửa và xương còn dính máu thì từ chối ngay lời mời của Ngô Tiểu Man.
- Cô cứ ăn đi, tĩnh dưỡng cho tốt, đừng giận tôi. Một tuần tới ngày nào tôi cũng mang canh cho cô.
Lâm Phi đáp.
Hơn mười phút sau Ngô Tiểu Man uống hết canh thì trả lại bình giữ nóng đã được rửa sạch cho Lâm Phi.
Ngô Tiểu Man sợ không rửa nhanh thì Lâm Phi ngày mai sẽ lấy cớ không có đồ đựng để không mang canh cho cô nữa.
Ngô Tiểu Man không biết mình đã nghĩ quá nhiều, cũng nghĩ nhầm, đánh giá thấp người chủ nhân này rồi.
Chủ nhân Lâm Phi của cô đã làm xong một nồi canh lớn cho cô ăn trong một tuần.
Lâm Phi cầm bình giữ nóng rời khỏi phòng.