Bách Thú Đế Quốc, hoàng thất Thú Vương, vương gia Chiến Thần.
Sáng sớm, Vương Hân Nhi tắm rửa xong xuôi như thường lệ, cô nhìn lên tờ lịch treo trong phòng ngủ. Đến nay trận đấu với Thiên Hạ Đệ Nhị đã qua
được tròn ba năm. Ba năm nay cô không hề bước vào khoang lái, chỉ luyện
tập bắn súng quên ngày đêm trong cỗ máy đã được cô sửa đổi.
Ba năm nay, khả năng bắn tỉa của cô đã được nâng lên nhanh chóng.
Từ sau trận quyết đấu với Thiên Hạ Đệ Nhị, tâm lý cô bị tổn thương năng nề, hồi đó bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng năm năm. Năm năm đối với cô, với
vương gia Chiến Thần, với hoàng tử Ngô Địch mà cô vẫn thương thầm mà nói là quá dài.
Vương Hân Nhi của ba năm sau, trên gương mặt đã
không còn nét ngây thơ của trẻ con nữa, làn da có phần tái hơn nhưng ánh mắt vô cùng kiên nghị.
Trong phòng ngủ của Vương Hân Nhi
treo một tấm ảnh lớn. Trong bức ảnh là cô và Ngô Tiểu Man mặc đồng phục
của Bách Thú Đế Quốc tươi cười, mỗi người ôm một cái chân của người máy.
- Tiểu Man, ba năm rồi, cậu đã chết ba năm, tôi cũng bị gia tộc bỏ rơi
ba năm. Nguyện vọng năm xưa của chúng ta là cùng trở thành nữ Chiến Thần tương lai của Bách Thú Đế Quốc, nhưng cậu đã rời khỏi tôi. Yên tâm, tôi sẽ đem theo nguyên vọng của cậu trở thành Chiến Thần!
Vương Hân Nhi trầm mặc nhìn tấm ảnh nói.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Là sinh nhật, cũng là ngày giỗ của Ngô Tiểu Man. Ngô Tiểu Man vào ngày này ba năm trước đã bị ám sát.
Mỗi năm khi đến ngày này là Vương Hân Nhi sẽ mang một bó hoa tươi đến thăm mộ người bạn tốt nhất của mình, Ngô Tiểu Man.
---
Vương Hân Nhi đến trước mộ của Ngô Tiểu Man.
- Vương Hân Nhi!
Phía sau vang lên một giọng nam.
- Xin chào hoàng tử Vương Địch, anh cũng tới thăm Tiểu Man à?
Thấy người mình thầm thương trộm nhớ đột nhiên xuất hiện phía sau,
Vương Hân Nhi có chút căng thẳng, gương mặt có phần tái hơi đỏ lên.
- Ừm, Tiểu Man, em ở đó sống vẫn tốt chứ? Anh và phụ hoàng mẫu hậu đều
rất nhớ em. Tay em chưa từng nhuốm máu, sẽ không phải xuống địa ngục.
Chúc em ở trên thiên đường sống không phải lo nghĩ gì.
Hoàng tử Ngô Địch đặt hoa xuống cạnh bia mộ.
Hoàng tử Ngô Địch và Vương Hân Nhi lúc này đều không biết cuộc sống của Ngô Tiểu Man “ở đó” rất vất vả.
Đồng thời vào tuần trước, vong hồn chết dưới dao của Ngô Tiểu Man đã lên đến mấy nghìn người.
Nếu phân tầng địa ngục theo lượng người đã giết thì chắc Ngô Tiểu Man ở tầng cuối cùng của địa ngục.
Dưới căn hầm ở biệt thự Lâm Phi giống như địa ngục vậy. Trong căn phòng chỉ có chút ánh sáng đó, ngày nào Ngô Tiểu Man cũng nhìn ngọn cây anh
đào ở cửa sổ mong chờ tự do.
Cây anh đào đã nở những bông anh đào đỏ chói, phân bón chính là xác người.
Vương Hân Nhi và Ngô Địch đứng trước mộ Ngô Tiểu Man, hai người nói
chuyện vài câu đơn giản, nội dung đều liên quan tới Ngô Tiểu Man.
- Ngô Tiểu Man hồi đó rất nghịch ngợm, lần đầu tiên thấy tôi mặc đồ quân đội cứ đòi tôi cởi ra cho cô ấy mặc.
- Ngô Tiểu Man không biết nấu ăn, đến bánh kem cũng làm rối loạn hết cả.
- Cô ấy thích ăn kem, lần nào đi dạo với tôi cũng mua hai que, tay trái một cái, phải một cái…
Nói chuyện một lúc thì Vương Hân Nhi nghĩ xem mình có nên bày tỏ với hoàng tử không…
Ngô Địch đột nhiên quay người nói với cô.
- Vương Hân Nhi, ba tháng nữa là đến lễ đăng cơ của tôi. Tôi sẽ cầu hôn người con gái tôi thích ở hoàng cung. Là bạn tốt của Tiểu Man, tôi mong cô có thể tới.
Vương Hân Nhi nghe thế, vẻ mặt lập tức hiện sự thất vọng, nhưng rồi ngay tức thì nở nụ cười.
- Tôi sẽ tới. Tôi có việc đi trước đây. Vợ anh sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
Hoàng tử Ngô Địch nhìn bóng Vương Hân Nhi rời đi, anh không nói lời nào cả.
Đối tượng cầu hôn của anh chính là Vương Hân Nhi. Bí mật này vẫn chưa
đến lúc nói ra. Tuy ba năm trước Vương Hân Nhi từng bị kích thích quá
lớn, không thể lái người máy, nhưng khi anh trở thành hoàng đế Bách Thú
Đế Quốc, lời nói của anh sẽ quyết định tất cả. Đến lúc đó dù phụ hoàng
có phản đội, nhưng sau khi đội mũ miện thì lời nói của anh chính là
thánh chỉ. Lấy một cô gái bình thường làm vợ, khi anh đã trở thành người thống trị cao nhất Bách Thú Đế Quốc thì không ai có thể quản được.
---
Tâm trạng Vương Hân Nhi không hể bình tĩnh được trên suốt đường về.
Người mà cô yêu sắp cầu hồn người khác rồi, nhưng cô chỉ có thể đứng một bên mà nhìn.
- Không, Vương Hân Nhi mình không thể từ bỏ như vậy, trước đó mình phải nói với anh ấy, em thích anh! Nhưng giờ mình là phế nhân, không lái
được người máy. Ba năm rồi, có lẽ giờ có thể rồi? Mình phải trở lại
khoang lái!
Vương Hân Nhi kiên định nói.
Ngã ở đâu thì phải đứng lên từ đó, Vương Hân Nhi nghiến răng nghĩ.
Thiên Hạ Đệ Nhị, Vương Hân Nhi tôi sẽ đánh bại anh trước khi hoàng tử Ngô Địch đăng cơ, rồi tôi sẽ bày tỏ với anh ấy.
Vào ngày Ngô Địch đăng cơ, tôi sẽ tỏ tình, mặc áo cưới, giành lấy hạnh
phúc của mình. Thiên Hạ Đệ Nhị, tôi sẽ giành lại mọi thứ từ tay anh!
Nghĩ đến đây, Vương Hân Nhi rảo bước về vương gia Chiến Thần.
Cô đến trước một cỗ người máy, đem theo sự run rẩy, căng thẳng, Vương
Hân Nhi ngồi vào khoang lái mô phỏng trong phòng huấn luyện của gia tộc.
Một số người trong gia tộc thấy Vương Hân Nhi đột nhiên xuất hiện ở đây thì đều khá ngạc nhiên. Họ đều biết Vương Hân Nhi đã không thể đến gần
khoang lái nữa rồi.
Đóng khoang lái lại, ấn nút khởi động rồi bắt đầu thử điều khiển cỗ máy, động năng khởi động…Đột nhiên khoang lái tối sầm lại khiến Vương Hân Nhi nhớ lại trận đấu ba năm trước. Nhưng
khát vọng tình yêu đã giúp cô lấy dũng khí điều khiển người máy.
- Hân Nhi, con đã khỏi bệnh rồi à?
Phụ thân Vương Hân Nhi tới, thấy con gái đang luyện tập thì nước mắt
lưng tròng. Trên màn hình hiển thị là hình ảnh Vương Hân Nhi đang tậm
luyện, cô bắn chuẩn mục tiêu hết lần này đến lần khác.
Vương
tướng quân thấy thế, dường như đã thấy lại cô con gái thiên phú của ba
năm trước. Nó đã trở về, ông trời không bỏ rơi nó. Ba năm nay phụ thân
của Vương Hân Nhi vẫn thầm chú ý tới Vương Hân Nhi, ông vẫn mong con gái sẽ đứng dậy được, trở lại khoang lái.
Sau nửa tiếng huấn luyện, Vương Hân Nhi bước ra khỏi khoang lái, ôm lấy phụ thân khóc.
- Cha, con khoẻ rồi. Con đã chiến thắng được nỗi sợ hãi, con lại lái được người máy rồi.
- Ngày mai cha sẽ sắp xếp cho con sẽ trở lại Học viện Thú Vương để học.
Vương tướng quân ôm con gái, nói.
- Không, con còn việc cần làm trước.
Vương Hân Nhi kiên định nói.
- Chuyện gì?
- Con phải đánh bại Thiên Hạ Đệ Nhị trong Cơ Giáp Đế Quốc.
- Không được, thực lực của Thiên Hạ Đệ Nhị quá mạnh, giờ con vẫn chưa
đánh lại được hắn đâu, đến cha cũng không chắc thắng được hắn.