Lâm Phi thấy Ngô Tiểu Man mặt trắng bệch, tay cầm dao, mặt không chút biểu cảm chầm chậm tiến lại phía mình thì có dự cảm không lành.
- Trời ạ, tác dụng của thứ thuốc gen cuồng bạo này quá mạnh, đã ba ngày rồi mà vẫn chưa hết tác dụng.
Lâm Phi nghĩ bụng.
Sau ba ngày chiến đấu, Ngô Tiểu Man lúc này quần áo đã rách te tua, toàn thân đầy máu của quái vật mỹ nhân ngư.
Máu bắn lên quần áo sau ba ngày khô lại tạo thành một bộ huyết y.
Sau ba ngày không ngừng chiến đấu, trong trạng thái vô thức, đao pháp của Ngô Tiểu Man đã trở nên khủng bố dị thường.
Đối mặt với Ngô Tiểu Man đang đầy sát khí kia, Lâm Phi nếu muốn giết cô thì cũng không phải có khả năng. Nhưng vấn đề là hắn không nỡ giết.
Huống hồ hắn biết mình vô duyên cớ tuỳ tùng thì chưa biết chừng hệ thống Chiến Thần sẽ có chỉ thị gì mới.
Đối diện với Ngô Tiểu Man
từng bước dồn ép, với kinh nghiệm nhiều lần chiến đấu sinh tử, Lâm Phi
cũng cảm thấy như bốn bề đều bị Ngô Tiểu Man khoá chặt rồi.
Hắn biết, một khi mình quay người bỏ chạy thì ngay lập tức sẽ gặp đòn công kích hung mãnh của Ngô Tiểu Man.
Số liệu cơ thể Ngô Tiểu Man sau khi uống thuốc vào không thua kém gì
Lâm Phi, bỏ chạy chỉ khiến cái chết đến sớm hơn mà thôi.
Lâm Phi nhìn một đống xác mỹ nhân ngư nằm la liệt trên bãi biển, cảm giác gặp phải kẻ địch không thể giết thật khó xử.
Đột nhiên hắn nghĩ ra cách thoát khỏi tình cảnh này.
Bịch!
Hắn ngã ngửa ra sau, nhắm chặt mắt, nằm im, nín thở tạm giả chết.
Thấy sinh vật duy nhất đứng trước mặt mình đột nhiên ngã ra giống như
một cái xác, Ngô Tiểu Man thần trí vẫn chưa hồi phục, nhất thời không
tìm được đối thủ, không biết nên làm thế nào.
Ngô Tiểu Man đứng đó nhìn quanh một lúc, phát hiện không còn một sinh vật nào đứng thẳng nữa.
Con dao trong tay Ngô Tiểu Man vẫn còn nhỏ máu, tác dụng của thuốc vẫn
chưa hết, nhưng đã hết kẻ địch, ánh mắt Ngô Tiểu Man bắt đầu trở nên mơ
màng.
Ngô Tiểu Man cứ đứng như thế ngẩn ngơ, đứng ở giữa một đống xác mỹ nhân ngư, tay cầm dao, nhìn quỷ dị khó tả.
Lâm Phi nằm dưới đất lén hé mắt nhìn, thấy Ngô Tiểu Man không tới tấn công thì mới thở phào.
Lâm Phi nằm giả chết ba tiếng, Ngô Tiểu Man cũng đứng đó ba tiếng.
Đột nhiên bịch một tiếng, Ngô Tiểu Man ngã ngửa ra sau, hai mắt nhằm nghiền, từ miệng bắt đầu chảy máu và bọt trắng.
Lâm Phi thấy Ngô Tiểu Man ngã thì biết tác dụng của thuốc đã hết, vội chạy tới bên Ngô Tiểu Man.
Da Ngô Tiểu Man lúc này giống như người sáp vậy. Từ mũi, mắt, tai, miệng đều có máu chảy ra.
Lâm Phi thấy tay phải Ngô Tiểu Man vẫn nắm chặt lấy con dao. Sau ba
ngày chém giết mà lưỡi đao không hề vong vênh, vẫn sắc bén như cũ.
- Kỹ thuật luyện chế con dao này tốt thật!
Lâm Phi cảm thán rồi vội lấy ra thuốc hồi phục liều cao tiêm vào tĩnh mạch cho Ngô Tiểu Man.
Với người bình thường khi bị mệt, với loại thuốc liều cao này chỉ cần
tiêm một ống là đủ. Nhưng Lâm Phi thấy bộ dạng hiện nay của Ngô Tiểu Man gần như người chết rồi, liền tiêm cho ba ống.
- Tiểu Man à, cố gắng đừng có chết! Tôi còn muốn ăn cơm cô làm nữa.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man đang hôn mê.
- Lâm Phi, vẫn ổn chứ? Mỹ nhân ngư đều bị hai người giết hết rồi sao?
Vừa tiêm xong cho Ngô Tiểu Man, Lâm Phi đột nhiên nghe thấy tiếng của giáo quan Lưu Lệ.
- Rất nhanh giáo quan Lưu Lệ đã dẫn mấy nữ học viên tiến lại chỗ Lâm Phi và Ngô Tiểu Man.
- Cậu ta không sao chứ? Ba tiếng trước tôi phát hiện máy liên lạc trở
lại bình thường. Tôi đã liên lạc với quân đội ở tinh cầu này và viện
trưởng ở Bắc Đẩu Tinh, cho họ biết chúng ta bị mỹ nhân ngư tấn công và
rất nhiều nam học viên bị thương. Viện trưởng nói sẽ lập tức phái chiến
hạm và bà Phùng Hợp đến cứu chữa cho học viên.
Giáo quan Lưu Lệ nói.
- Bà Phùng Hợp cũng tới, có lẽ bà ta đến để xem quái vật mỹ nhân ngư hơn là đến cứu chữa cho học viên.
Lâm Phi nghĩ bụng.
Hơn mười phút sau, trên bầu trời xuất hiện một chiến hạm khổng lồ, từ
bên trong bắn ra hơn một trăm chiếc tàu thuỷ đánh bộ. Tàu đáp xuống bãi
biển, cửa mở ra, binh sĩ mặc chiến giáp, tay cầm vũ khí bước ra.
Hàng mấy nghìn binh sĩ cầm vũ khí nhanh chóng vây quanh bờ biển có giáo quan Lưu Lệ.
Một lão bà mặt đầy vết sẹo vết khâu, ngồi trên chiếc xe lăn, mặc áo choàng trắng xuất hiện ở phía sau các binh sĩ.
- Các ngươi thu thập mẫu thi thể của quái vật mỹ nhân ngư, lập tức cho đông lạnh mang về chiến hạm.
Giọng nói the thé của bà ta vang lên.
- Bà bà, bà có mang khoang hồi phục cao cấp không? Tôi có người bạn cần cấp cứu.
Lâm Phi nói với bà Phùng Hợp đang bận thu thập xác mỹ nhân ngư.
- Lâm Phi, không tồi, biết là tiểu tử cậu không chết được mà. Tôi có
mang, hơn nữa còn có rất nhiều thiết bị trị liệu như khoang bồi dưỡng.
Cậu đưa bạn cậu lên chiến hạm trước đi. Tôi làm nốt việc ở đây rồi lên.
Bà Phùng Hợp nói rồi liên lạc với phòng điều khiển phái ra hơn mười chiếc tàu vận chuyển loại nhỏ.
Lâm Phi, giáo quan Lưu Lệ, Ngô Tiểu Man và nữ sinh cùng với xác mỹ nhân ngư còn cả các nam học viên đang hôn mê bị ký sinh đều được các binh sĩ đưa lên tàu vận chuyển.
Tàu nhanh chóng kết thúc, bay lên chiếc chiến hạm trên trời.
Lâm Phi lập tức bế Ngô Tiểu Man đến phòng để các thiết bị trị liệu của bà Phùng Hợp.
Hắn nhanh chóng đặt Ngô Tiểu Man vào khoang hồi phục, tiêm thuốc phục hồi màu lam cao cấp.
Giáo quan và các nữ học viên được binh sĩ sắp xếp sang phòng khác nghỉ ngơi.
Không lâu sau bà Phùng Hợp cũng trở về chiến hạm, bà lệnh cho binh sĩ
đặt hơn hai chục nam học viên bụng nhô cao lên bàn mổ đồng thời cũng đặt một số xác còn hoàn hảo của mỹ nhân ngư vào khoang bồi dưỡng.
- Lâm Phi, cậu nói xem tôi để các nam sinh này hay là để ấu trùng mỹ
nhân ngư sống trong bụng chúng rồi nở ra mỹ nhân ngư thế hệ sau?
Giọng nói the thé của bà Phùng Hợp vang lên trong phòng.