Pháp La Nhĩ tinh.
Cứ điểm tiền tuyến của Thiên Long Liên Bang.
Áo Đinh Đặc đã đi tới tiền tuyến được một tháng rồi. Trong thời gian một tháng này, hắn tham gia tổng cộng bốn trận chiến. Mỗi trận chiến hắn đều anh dũng giết địch, tổng cộng đã hủy ba mươi chín cơ giáp của Bách Thú Đế Quốc.
Theo quy định của cứ điểm tiền tuyến của liên bang, Áo Đinh Đặc chỉ cần đánh tan một cơ giáp Bách Thú Đế Quốc nữa là có thể từ Thiếu úy tăng lên Trung úy.
Tiểu đội cơ giáp thứ bảy của Áo Đinh Đặc lúc này vẫn đang ăn cơm. Một giờ trước bọn họ vừa mới chiến đấu một trận. Tiểu đội có ba mươi đội viên thì đã có hai người hy sinh rồi.
Phòng ăn hôm nay rất trầm lặng. Áo Đinh Đặc ngồi ở góc phòng, đang gặm bánh mì.
Đội trưởng tiểu đội cơ giáp thứ bảy, thượng úy La Lan Tạp là một nữ quan quân có cặp đùi rất dài.
La Lan Tạp rất coi trọng vị thiếu niên dũng mãnh Áo Đinh Đặc thuộc hạ của mình. Sau khi Áo Đinh Đặc tới tiểu đội này, mỗi lần tham gia chiến đấu đều vọt lên đầu tiên, không sợ sinh tử.
Theo La Lan Tạp thấy, đây mới là chiến sĩ sắc bén nhất của liên bang.
Cô không biết thật ra tâm lý Áo Đinh Đặc phi thường sợ chết. Hắn còn sợ chết hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng Áo Đinh Đặc càng sợ Lâm Phi và căn phòng cao su màu xanh lá kia.
Nhưng vì Lâm Phi đã hẹn, mỗi năm phải trở lại Bắc Đẩu Tinh một lần. Áo Đinh Đặc chỉ có thể liều chết tác chiến.
Hắn muốn chiến công, muốn trong một năm tăng lên Thượng úy. Như vậy mới có thể xin nghỉ một ngày về Bắc Đẩu Tinh.
- Tới đây. Áo Đinh Đặc, cho cậu bát mì thịt bò này.
Đội trưởng La Lan Tạp bưng bát mì thịt bò mang tới trước mặt Áo Đinh Đặc đang ngồi trong góc phòng ăn, đưa cho Áo Đinh Đặc một chén.
Binh lính bốn phía thấy hành động của La Lan Tạp, cũng kinh ngạc dừng đũa lại.
- Chị cả không ngờ lại tặng đồ ăn cho người khác. Ông trời ơi.
Trong đó có một binh lính kinh ngạc nghĩ.
- Tôi cũng muốn diễm phúc như thế. Ngày mai tôi cũng anh dũng giết địch.
Một binh lính khác nghĩ.
Đối với thủ hạ chiến sĩ cơ giáp vóc người khôi ngô kia, La Lan Tạp có một chút thích thú.
Năm ngay gần hai mươi hai tuổi, La Lan Tạp từ mười tám tuổi đã tác chiến tại tiền tuyến, đến hiện tại còn chưa từng có bạn trai.
Đương nhiên bát mì thịt bò này là lần đầu cô tặng cho binh lính nam đấy.
Áo Đinh Đặc thấy bát mì thịt bò trước mặt, hơi khó xử nói:
- Xin lỗi, tôi không ăn thịt.
- Vì sao lại không ăn?
La Lan Tạp hỏi tiếp.
- Tôi không thể dùng đũa.
Áo Đinh Đặc trả lời.
Hiện tại hắn vẫn còn chưa quên cái đêm bạn tốt La Thiên chết. Mỗi lần nắm lấy đũa, tay hắn đều run run. Trải nghiệm một đêm kia đã trở thành bóng ma trong tâm lý hắn, khiến Áo Đinh Đặc không thể điều khiển tay hắn được.
- Ha ha ha ha, đây là câu trả lời tôi nghe buồn cười nhất đấy. Một chiến sĩ cơ giáp lại không biết dùng đũa.
La Lan Tạp cười nói.
Áo Đinh Đặc đáp lời cô mà tiếp tục ăn bánh mì và cây xúc xích của mình.
Qua một phút, La Lan Tạp mới nhìn Áo Đinh Đặc:
- Xin lỗi. Tôi vừa cho rằng cậu nói đùa.
- Tôi không để ý đâu.
Áo Đinh Đặc cuối cùng cũng ăn xong miếng bánh mì, nói.
- Áo Đinh Đặc, lần sau cậu tham chiến cũng không cần phải liều mạng được. Tôi đã từng có rất nhiều đồng đội, cũng hy vọng tích lũy chiến công mà lên tới tướng quân. Bọn họ biểu hiện giống hệt cậu bây giờ, mỗi lần chiến đấu đều vọt lên tuyến đầu, cuối cùng là thân quấn quốc kỳ, nằm trong quan tài trở về Thiên Long Liên Bang. Từ từ đi. Bằng vào thực lực điều khiển cơ giáp của cậu, nhiều nhất là hai năm có thể lên tới quân hàm của tôi. Có lẽ mười năm sau cậu sẽ trở thành một trong những tướng quân của liên bang.
Thượng úy La Lan Tạp nói với Áo Đinh Đặc.
- Tôi không chờ nổi hai năm. Tôi muốn trong vòng một năm phải lên tới Thượng úy.
Áo Đinh Đặc thành thật trả lời.
- Vì sao?
- Tôi không có nguyện vọng trở thành tướng quân. Tôi chỉ hy vọng trong một năm có thể lên tới hàm Thượng úy. Bởi vì tôi cần ngày nghỉ. Bắc Đẩu Tinh có một người đang đợi tôi. Tôi đã đồng ý là một năm sau phải trở về gặp người đó rồi.
Áo Đinh Đặc trả lời.
- Cô ta là bạn gái cậu sao?
Lâm Phi hơi mất mác mà hỏi. Trong ý nghĩ của cô, Áo Đinh Đặc một năm sau muốn gặp bạn gái nên mới phải liều mạng như vậy.
- Không, hắn là nam.
- Nam.
La Lan Tạp mở to mắt:
- Cậu nợ hắn rất nhiều tiền lắm à?
- Tôi không nợ tiền hắn.
- Nhất định là hắn nợ cậu rất nhiều tiền rồi.
- Hắn là lão đại của tôi. Năng lực điều khiển cơ giáp của tôi đều là do hắn dạy. Nếu như không có hắn chỉ đạo thì năng lực điều khiển cơ giáp của tôi cũng chỉ giống như những tân binh bình thường thôi. Hắn chỉ đạo tôi điều khiển cơ giáp một năm, khi tôi tốt nghiệp yêu cầu tôi trong một năm phải trở lại gặp hắn một lần.
Áo Đinh Đặc bỏ qua những chuyện không thể nói, đáp lời.
Trong thời không năm mươi năm năm sau, Lâm Phi đang cẩn thận di chuyển trong thành thị bị phá hoại.
Toàn bộ thành thị này giống như một thành phố chết. Không có cách nào. Bởi Lâm Phi đã bị Hệ Thống Chiến Thần cho tới trong bệnh viện tâm thần, cho nên hiện tại Lâm Phi căn bản không nhận ra đường đi tới bệnh viện tâm thần được.
Mặc dù đã nghe ông lão điên kia nói là chỗ bệnh viện tâm thần của mình chính là một cứ điểm cuối cùng của nhân loại ở dưới lòng đất, chắc trên toàn bộ tinh cầu này chỉ có duy nhất một cứ điểm này nhưng hiện giờ Lâm Phi muốn đi tìm thì cũng không biết đường.
Dọc theo đường đi, Lâm Phi nhìn khắp trong thành phố đều có những bông hoa lớn, có vài bông đã vỡ tan, trong đó bò ra một đám quái vật ngoài hành tinh trông rất hung ác.
Lâm Phi sáng suốt lựa chọn né tránh. Hệ Thống Chiến Thần cho dù không tước đoạt năng lực chiến đấu của hắn nhưng hắn cũng không ngu ngốc mà lựa chọn chiến đấu với một đám quái vật không rõ này.
Đột nhiên, đúng lúc Lâm Phi đang cẩn thận đi trong một con đường nhỏ âm u thì lại cảm thấy bị người theo dõi, hoặc có thể nói là bị người ta nhìn hắn.
Lâm Phi ngừng chân, đứng đợi trong con đường âm u một phút. Trước sau hắn xuất hiện tổng cộng sáu người. Bọn họ cầm súng năng lượng và đao cắt kim loại, vây lấy Lâm Phi.
- Cậu đang làm gì? Muốn đi tới đâu?
Một gã cầm súng năng lượng hỏi Lâm Phi.
- Tôi là một bác sĩ ưu tú, thủ thuật ngoại khoa, y học sinh vật cũng tinh thông. Trong tay tôi có rất nhiều thuốc men, muốn gặp người phụ trách cứ điểm của các ông.
Lâm Phi vừa nói vừa đưa tay vào ngực, lấy ra một bình thuốc khôi phục, lấy ra đưa cho người vừa nói với mình.
Mà sau khi nghe Lâm Phi giới thiệu là bác sĩ, thiên sứ đọa lạc của đám người vây công Lâm Phi cũng có biến hóa, ít nhất là nòng súng cũng không chĩa về phía hắn nữa.
Người đứng đầu đám người này suy nghĩ, nhận thuốc khôi phục trong tay Lâm Phi, mở ra, dùng đầu lưỡi liếm thử một chút, sau đó hài lòng gật đầu.
- Bịt kín hai mắt của hắn lại, mang hắn dẫn về cứ điểm.
Nửa giờ vũ trụ sau, Lâm Phi bị mang vào trong bệnh viện tâm thần năm mươi năm sau. Lúc này bệnh viện tâm thần đã được xây dựng lại ở dưới lòng đất, cải tại thành một cứ điểm nhân loại ngầm.
Vào cửa ngầm xong, một cánh cửa kim loại kín như bưng mở ra, thiết bị laser quét cơ thể Lâm Phi, kiểm tra toàn bộ thân thể hắn. Đèn xanh sáng lên rồi, Lâm Phi mới được cho đi vào bên trong cứ điểm dưới lòng đất.