- Lão tướng quân, bổn vương tử lần này chấp hành nhiệm vụ có liên quan tới bệnh viện tâm thần.
- Ông nhẫn nhục ẩn nấp ở nơi này nhiều năm như vậy, thật là quốc đống lương tài của Bách Thú Đế Quốc. Tôi đại biểu cho Bách Thú Đế Quốc, tỏ lòng cảm tạ cống hiến của ông.
Lâm Phi vờ trịnh trọng và thần bí, nói với ông lão điên bên cạnh.
Mà nghe Lâm Phi nói vậy, trên mặt ông lão tướng quân điên kia cũng vui như nở hoa.
- Đâu có, đâu có, đều là việc tôi nên làm thôi.
- Lão tướng quân, ông có cảm thấy bệnh viện tâm thần này có chỗ nào đặc biệt không? Những nội dung ông cung cấp rất quan trọng trong việc giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ bí mật này.
Lâm Phi thử dò hỏi.
- Chỗ đặc biệt à? Để tôi ngẫm lại xem. Nhiều lắm. Mấy tên Thiên Long Liên Bang này, mỗi ngày đều tiêm tôi, thức ăn nấu thì không ăn nổi, hầu hết đều là thức ăn tổng hợp do máy móc chế biến.
- Còn quần áo cũng chỉ phát cho tôi một bộ rộng thùng thình thôi.
- Còn nữa. Đáng giận nhất là bên trong phòng còn có gián.
- Hơn nữa cứ qua một thời gian, bọn họ lại tiêm một loại thuốc đặc biệt cho tôi, để tôi vào bên trong một cái thùng như quan tài thủy tinh. Sau đó tôi có thể đi ra khỏi bệnh viện tâm thần đáng giận này, có thể xuất hiện ở thế giới bên ngoài. Không phải là thế giới này của chúng ta, cũng có thể nói là thế giới này nhưng thời gian lại là thời gian khác.
- Đúng. Chính là thời gian. Khi tôi tỉnh lại thì đã xuất hiện trong tương lai rồi, có thể tự do vài phút mới trở lại bệnh viện tâm thần. Nhưng mỗi lần xuyên thời gian như vậy, tôi đều bị đau đầu rất lâu, đầu như có cảm giác nứt ra vậy.
- Tôi cảm thấy cơ thể tôi không chịu nổi vài lần xuyên qua tương lai nữa đâu. Hoàng tử điện hạ, cậu phải hành động nhanh lên một chút, nếu không bổn tướng quân sẽ mất mạng nơi này đấy.
Ông lão tướng quân điên nói nhỏ với Lâm Phi, tuy vậy nói cũng không rõ ràng được.
Mà nghe ông lão này nói, Lâm Phi liền rơi vào trầm tư. Thuốc và quan tài thủy tinh thí nghiệm có thể xuyên qua tương lai. Nếu ông lão điên trước mặt mình này không nói sai thì đã ăn khớp với nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần lần này, bệnh viện tâm thần xuyên thời không lần này rồi.
Lợi dụng người điên trong bệnh viện tâm thần để tiến hành nghiên cứu thuốc là hết sức thỏa đáng. Cho dù có giết chết hoặc nói ra bí mật thì cũng có thể đổ là do bệnh của bọn họ phát tác. Dù sao thì đều là người bệnh tâm thần, rất ít người sẽ tin lời bọn họ, càng huống chi là loại thí nghiệm cao cấp như xuyên qua tương lai.
- Lão tướng quân, tin tức của ông rất quan trọng đối với tôi. Ông miêu tả lại cho tôi xem, sau khi xuyên qua tương lai, ông sẽ xuất hiện ở địa phương nào? Tương lai mà ông tới có dáng vẻ ra sao?
Lâm Phi dò hỏi.
- Đừng, chuyện này vừa nghĩ tới là tôi đã đau đầu. Không thể nghĩ, không thể nghĩ.
Lão tướng quân đột nhiên ôm đầu, đau đớn hét lên chói tai trên giường.
- Dừng lại. Không được kêu. Ông là một quân nhân, ông là tướng quân Bách Thú Đế Quốc. Cho dù có chết cũng không thể sợ đâu. Ông đại biểu cho vinh quang của Bách Thú Đế Quốc. Hắn là hình mẫu của trăm vạn tướng sĩ. Ông không thể để Thiên Long Liên Bang khuất phục. Tin tức của ông sẽ khiến Bách Thú Đế Quốc phá giải âm mưu lần này của Thiên Long Liên Bang.
Lâm Phi thử khuyên bảo.
Mà nghe Lâm Phi nói vậy, hai mắt ông lão điên bắt đầu tỏa sáng, cắn răng ngưng kêu rên, khống chế mình bắt đầu cố hết sức nhớ lại.
- Tương lai, thời gian tương lai là mười năm sau. Thế giới tương lai đã không còn là thế giới nhân loại nữa. Toàn bộ vũ trụ đều bị quái vật chiếm lĩnh rồi. Nhưng bệnh viện tâm thần này vẫn còn tồn tại, trở thành cứ điểm bí mật cuối cùng của nhân loại. Nhân loại may mắn còn tồn tại tụ tập dưới đất. Tương lai rất kinh khủng. Đám quái vật nơi đó rất nguy hiểm. Chúng chuyên ăn thịt người. Không nên đến tương lai, đừng đến tương lai.
Ông lão điên bắt đầu nói, cuối cùng trợn trắng mắt, miệng mắt đầu sùi bọt mép, ngã ra bất tỉnh trên giường bệnh của mình.
Mà nghe ông lão điên này nói, Lâm Phi đại khái cũng hiểu rõ tình huống tương lai rồi. Trong nhiệm vụ lần này Hệ Thống Chiến Thần cho mình là không được sử dụng bất cứ vũ lực gì, sợ rằng xuyên qua tương lai sẽ là chỗ nguy hiểm lớn nhất. Đương nhiên nguy hiểm cũng nói rõ là có cơ hội. Đi xuyên tới tương lai cũng có thể chính là hy vọng sống sót duy nhất của mình.
Lâm Phi nằm trên giường bệnh, nhắm hai mắt, bắt đầu nghỉ ngơi.
- Á.
Lâm Phi cảm thấy đầu đau như búa bổ, khi thức giậy mới thấy mình bị vải trắng bỏ chặt lại, hơn nữa còn đang nằm trong một quan tài thủy tinh màu trắng. Cơ thể hắn bị cánh tay cơ giới bốn phía trong quan tài thủy tinh khóa chặt lại.
Sáu bảy chiếc bơm tiêm điều khiển từ xa đang chuẩn bị tiêm vào các vị trị trên cơ thể hắn. Mà cảm giác đau đớn của hắn là đến từ một mũi kim lớn bằng kim loại rất dài vừa đâm vào đầu hắn.
Sau khi sáu bảy cái kim đâm hết vào đầu và cơ thể Lâm Phi, căn bản không cho hắn có thời gian tự hỏi thì loại thuốc khiến hắn cảm thấy giá lạnh bắt đầu rót vào trong cơ thể. Đau đớn kịch liệt và cảm giác giá lạnh trải khắp toàn thân.
- Vật thí nghiệm, cậu sắp đi tới Thiên Long Liên Bang tại năm mươi năm trong tương lai. Nhiệm vụ của cậu lần này chính là nhớ lại kỹ thuật khoa học, thế cục phát triển và những chuyện quan trọng xảy ra trong năm mươi năm. Phải nhớ là cậu chỉ có thể dùng tinh thần nhớ lại, sau đó về đây báo lại tin tức cho chúng tôi.
- Cậu được đưa tới tương lai là căn cứ vào tinh thần và thực thể của cậu tổ hợp lại. Căn cứ vào tinh thần của cậu thì vốn lần này cậu có thể ở trong tương lai tám giờ. Kỳ quái thật. Bình thường chỉ là tám phút, lần này cậu lại biến thành tám giờ. Nhân viên kiểm tra, mau kiểm tra lại thiết bị. Tạm thời ngừng truyền tống.
Giọng nói của một bà lão truyền tới thiết bị phát thanh bên cạnh quan tài thủy tinh.
- Báo cáo, thiết bị đo hoàn toàn bình thường. Phán đoán sơ bộ là do tinh thần của vật thí nghiệm xảy ra biến dị, tinh thần lực đột nhiên tăng vọt nhưng không ảnh hưởng tới truyền tống. Thuốc thí nghiệm đã được tiêm vào, nếu dừng truyền tống thì vật thí nghiệm sẽ biến thành người thực vật.
Lâm Phi nghe thấy một giọng nói trẻ hơn vang lên trong thiết bị phát thanh.
- Thời gian dài một chút lại tốt hơn. Vật thí nghiệm, cậu cố gắng nhớ kỹ những chuyện xảy ra trong tương lai, cũng tra cứu tin tức xảy ra trong năm mươi năm. Không nên giống như những vật thí nghiệm khác, trở về chẳng nhớ nổi gì, chỉ kêu đâu đầu thôi.
Bà lão lại thông qua thiết bị phát thanh nói với Lâm Phi.
Sau đó Lâm Phi cảm thấy cơ thể mình liền biến thành cứng ngắc và lạnh như băng, giống như người chết vậy. Lâm Phi mất đi ý thức của mình.
Không biết trải qua bao lâu, khi Lâm Phi tỉnh lại lần nữa thì toàn thân cứng ngắc, phát hiện ra mình đang ở bên trong một thành thị bị tàn phá. Nơi nơi đều là phòng ốc tan nát, cơ giới vỡ vụn. Trong không khí còn thoang thoảng một mùi thối.
Ở vùng đất trung tâm của thành thị có rất nhiều loại hoa lớn, năm màu sáu sắc, còn không ngừng chuyển động.
Hơn nữa Lâm Phi còn thấy trên trời cao xa xa có ba sào huyệt rất lớn màu đen đang trôi nổi.
Nằm trên mặt đất bị tàn phá, Lâm Phi biết nơi này không thể ở lâu, cố gắng hoạt động tứ chi thong thả, dựa vào một bức tường bên cạnh mà đứng lên.