- Người xa lạ. Chỗ này chính là cứ điểm của quân phản kháng nhân loại dưới lòng đất. Tôi là tổng chỉ huy của cứ điểm này. Giao thuốc của cậu ra đi.
Một bà lão mặc quân phục liên bang nói với Lâm Phi.
- Bà là viện trường bệnh viện tâm thần à?
Lâm Phi nhìn bà lão đối diện, nói. Trước khi Lâm Phi vượt thời không năm mươi năm trước đã thấy mặt bà lão này một lần. Lúc này gặp lại sau năm mươi năm, khuôn mặt bà ta càng nhăn nheo hơn.
- Cậu là ai? Tôi đã từng gặp cậu sao, thiếu niên?
Tổng chỉ huy đối diện ngạc nhiên hỏi.
- Gặp rồi. Năm mươi năm trước tôi từng gặp bà rồi. Tôi chấp hành nhiệm vụ vượt thời không, bị truyền tống tới đây, chính là muốn giải quyết tai nạn trong tương lai của bà.
Lâm Phi nói với bà lão này.
- Lâm Phi, để tôi nhớ lại xem. Năm mươi năm trước, bệnh viện tâm thần, thí nghiệm vượt thời không.
Bà lão chỉ huy trầm ngâm một chút, đại khái mười phút sau, ánh mắt liền sáng lên rồi nói với Lâm Phi.
- Tôi nhớ ra rồi. Cậu chính là thí nghiệm thể, là một người bị bệnh mà. Tôi còn cho rằng thí nghiệm lúc đó thất bại. Bốn mươi chín năm trước, bởi chi phí cho lần thí nghiệm này quá lớn nên liên bang đành ngừng thăm dò lại. Cậu cũng bị chuyển tới ngục giam Tạp Nhĩ rồi mà?
- Xuyên qua thời không không thất bại. Tôi đến được nơi này chứng tỏ điều đó. Tôi chỉ có tám giờ, mau nói cho tôi biết, vì sao tương lai lại biến thành thế này.
Lâm Phi trả lời.
- Tai nạn của nhân loại này là do tổ chứ Thánh giáo kinh khủng tạo thành. Bọn họ nghiên cứu chế tạo ra một loại sinh vật chiến giáp, chắc là trong quá trình nghiên cứu xảy ra vấn đề. Đám sinh vật chiến giáp này tự có tư tưởng của mình, khống chế lại nhân loại. Hơn nữa đám sinh vật này còn sinh sôi nảy nở trong phạm vi lớn, lực chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. quân đội nhân loại chiến đấu hai mươi năm, hạm đội chủ lực bị đánh tan rã toàn bộ. Nếu như cậu trở về thì nhất định phải cho liên bang biết, không tiếc tất cả mà lập tức trừ khử Thánh giáo kia.
Bà lão chỉ huy thong thả nói.
- Thánh giáo, sinh vật chiến giáp.
Lâm Phi nghe hai từ này xong liền lập tức nghĩ tới ông lão côn trùng và Ám Phi Hoa.
Hóa ra trong tương lai, ông lão côn trùng thật sự cống hiến lớn cho Thánh giáo, lật đổ liên bang suy đồi nhưng kết quả lại khác quá lớn, suýt nữa khiến toàn bộ nhân loại tuyệt chủng.
Ông lão côn trùng là do chính mình đưa tới Thánh giáo. Thánh giáo của Ám Phi Hoa cũng là do mình trợ giúp mới phát đạt.
Làm một hồi lâu, cuối cùng đầu sỏ hủy diệt toàn bộ nhân loại lại là mình.
Lâm Phi cũng không có ý định nói với người chỉ huy đối diện này, chính mình là đầu sỏ hủy diệt toàn bộ nhân loại.
- Hiện tại Thánh giáo còn tồn tại không?
Lâm Phi hỏi tiếp.
- Thánh giáo đã bị liên bang đánh tan rồi. Giáo chủ Ám Phi Hoa của bọn chúng hiện đang bị chúng tôi giam giữ trong nhà tù dưới lòng đất của cứ điểm ngầm này.
Bà lão chỉ huy nói tiếp.
- Tôi có thể gặp cô ta không? Tôi muốn hiểu rõ càng nhiều tin tức càng tốt.
Lâm Phi nói.
- Được. Tôi sẽ phái người hộ tống cậu. Nhưng thái độ của Thánh nữ tà giáo nọ rất tồi, chắc cậu cũng không thu được tin tức gì có ích từ miệng cô ta đâu.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức một lần xem.
Lâm Phi trả lời.
Mười phút sau, Lâm Phi dưới sự dẫn đường của hai binh lính đã đi tới một nhà tù dưới lòng đất. Hắn đi vào bên trong.
Bên trong ngục giam, ngồi trên giường nhỏ là một cô gái tóc dài. Ám Phi Hoa năm mươi năm sau đã trở thành một đại mỹ nữ. Tuổi thọ của nhân loại tại liên bang đều hơn trăm tuổi, lúc này chính là lúc Ám Phi Hoa đẹp nhất.
Cô đang ngồi trên giường, hai tay chắp thành hình chữ thập, nói:
- Thần ơi, sứ đồ trung thành người của người đây. Sức lực của tôi có hạn, xin người hay đưa người tới cứu vớt Thánh giáo đi.
Lạch cạch một tiếng, cửa nhà tù liền được mở ra.
Lâm Phi sau khi đi vào liền tùy ý đóng cửa phòng lại.
- Anh là Lâm Phi! Anh chết rồi mà? Anh là sứ giả từ trên trời tới nhân gian.
Ám Phi Hoa nói với Lâm Phi đang đứng ở cửa ngục giam.
- Tôi là Lâm Phi năm mươi năm trước. Lâm Phi trong tương lai chết thế nào?
Vừa nghe thấy mình đã chết, Lâm Phi vội vã hỏi.
- Sinh vật chiến giáp xảy ra vấn đề. Lâm Phi bốn mươi năm trước đã chiến đấu với sinh vật ngoài hành tinh mà chết rồi. Anh nhất định là sứ đồ mà thần phái tới. Thần ơi, tôi biết người không bỏ mặc tôi đâu mà. Lâm Phi, có thể gặp lại anh mộtần nữa thật tốt quá. Tôi còn cho rằng chỉ có được thần gọi về thiên quốc thì mới có thể thấy anh một lần nữa thôi.
Ám Phi Hoa hưng phấn nói.
Nhìn đại mỹ nữ đã chín mọng Ám Phi Hoa trên chiếc giường nhỏ phía trước, tiểu xử nam Lâm Phi hơi xúc động. Năm mươi năm trước Ám Phi Hoa có thể coi là một trái táo xanh. Mà hiện giờ cô là một trái táo chín mọng.
- Thôi thôi, thời gian tôi tới chỗ này có hạn, nhiều nhất vài phút sẽ biến mất. Thần cho tôi biết, nếu như muốn tôi ở lại chỗ này thì cần cô trợ giúp. Mấy phút quá ngắn, không thể giúp Thánh giáo được.
Lâm Phi bịa đặt rất vô sỉ.
- Giúp anh thế nào?
- Cần phải có thánh lực của cô ủng hộ, truyền thánh lực của cô cho tôi.
Lâm Phi nói vô cùng đại nghĩa.
- Làm sao mới có thể cấp thánh lực cho anh được? Chúng ta cũng cầu nguyện sao?
- Không, dựa vào hợp thể. Chỉ có hợp thể thì tôi mới thu được thánh lực của cô.
Lâm Phi bình tĩnh nói tiếp.
Ám Phi Hoa nghe xong, sắc mặt đỏ hồng, cúi đầu xuống. Một vài giây sau, cô đứng dậy, hai tay ôm lấy đầu Lâm Phi, miệng bắt đầu đưa tới hôn.
- Không hổ là Thánh nữ, lại mạnh mẽ như vậy, dám chủ động chứ.
Lâm Phi thầm nghĩ.
Sau đó Lâm Phi dưới sự chủ động của Ám Phi Hoa, ôm Ám Phi Hoa trưởng thành năm mươi năm sau lên giường. Bởi thời gian gấp rút cho nên hai người khởi động rất ít. Lâm Phi nhanh chóng xơi Ám Phi Hoa trong nhà tù dưới lòng đất.
Một giờ sau, Lâm Phi kết thúc màn chiến đấu, mặc quần áo vào. Ám Phi Hoa cũng chải tóc, thong thả mặc quần áo. Trên giường còn có một đốm máu nhỏ.
Lúc này sắc mặt Ám Phi Hoa vẫn đỏ hồng, cả người vô lực dựa vào tường, trên mặt đỏ hồng, thoạt nhìn giống như một cô vợ trẻ mê người vậy.
- Lâm Phi, thật ra từ lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ mộng cảnh với anh là em đã thích anh rồi. Anh chết đi em còn khóc vài ngày đấy.
Ám Phi Hoa dịu dàng nói với Lâm Phi.
- Thời gian gấp gáp, lần này em truyền thánh lực cho anh, làm anh có thể ở lại đây lâu hơn một chút nhưng cũng không thể quá lâu. Mau nói cho anh biết, sinh vật chiến giáp vì sao lại mất khống chế? Anh sẽ trở lại quá khứ, giải quyết vấn đề này.
- Ông lão côn trùng sau khi bị Thánh giáo chúng ta cảm hóa thì bắt đầu một lòng nghiên cứu sinh vật chiến giáp. Nhưng tốc độ nghiên cứu của hắn quá chậm, ba năm còn chưa nghiên cứu xong. Em chỉ có thể thúc giục hắn nghiên cứu nhanh hơn. Hắn liền mang bán thành phẩm của sinh vật chiến giáp ra giao. Nếu anh trở lại quá khứ, nhất định phải khuyên em thay đổi quyết định này.
Ám Phi Hoa nghe lời nói với Lâm Phi.
Phía trên nhà tù dưới lòng đất, tại phòng làm việc của tổng chỉ huy.
Bà chỉ huy đang hỏi hai binh lính vừa dẫn đường.
- Không phải là dặn các cậu chờ ở cửa nhà ngục ngầm sao? Sao lại trở về rồi?
- Tổng chỉ huy, Lâm Phi... Tên Lâm Phi kia cường bạo Thánh nữ tà giáo kia rồi. Chúng tôi nhìn qua kẽ hở thấy vậy liền vội vàng về báo bà.
Một nữ binh trong đó ngượng ngùng nói.