Sau Khi Chia Tay

Chương 5:




Liên hôn.
Hai người nhìn nhau thoáng chốc. Bùi Tử Du đột nhiên nắm cằm Tần Vân Khởi, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh hệt như con mèo lười đang nhìn trộm chủ nhân. Bùi Tử Du bật cười trước hình ảnh tưởng tượng trong đầu: “Em nói chuyện nghiêm túc thật nhỉ? Còn muốn chơi 419 à?”
Tần Vân Khởi miết cổ tay anh, như thể dung túng cho hành vi này: “Em đã nói, thừa sơ hở chui vào.”
“Tôi từng thấy nhiều người thừa sơ hở chui vào. Nhưng chưa thấy người nào muốn phá tường mạnh bạo như em.” Bùi Tử Du thả tay ra. Anh cầm phích cắm của máy sấy tóc và đến gần bức tường. Ngờ đâu người đàn ông đang ngồi chồm hổi kia đột nhiên đứng dậy ôm lấy chân anh. Anh ngạc nhiên, và rồi tầm mắt bỗng cao hơn. Máy sấy tóc rơi xuống đất. Bùi Tử Du đè lên vai cậu, nửa người trên chợt ngã về phía sau.
Tần Vân Khởi giật mình, đang định xốc anh lên thì không ngờ bị đá vào vai. Cậu loạng choạng lùi về sau một bước. Bùi Tử Du nắm lấy cánh tay trái của Tần Vân Khởi, hai người đồng thời ngã xuống sô pha. Anh quỳ gối bên hông cậu, giữ chặt hai tay cậu trên đầu. Đoạn anh nhướng mày: “Em trai à, đánh lén không tốt đâu.”
Mái tóc ướt nhỏ từng giọt xuống cổ Tần Vân Khởi, và rồi chúng lặng lẽ chui vào cổ áo. Tần Vân Khởi hiển nhiên không nghĩ tới Bùi Tử Du lại phản ứng nhanh như thế. Cậu sửng sốt, đoạn giải thích: “Em không muốn làm anh đau.”
“Vậy em muốn làm gì?” Bùi Tử Du tò mò. “Em không phải muốn vật tôi xuống à?”
“Không phải.” Tần Vân Khởi cười. “Anh không hiểu âu yếm là gì sao?”
Bùi Tử Du im lặng một thoáng rồi buông tay ra. Anh xoa nhẹ cơ bắp bị kéo căng đột ngột của cậu cũng tiện tay kéo cậu lên. Tần Vân Khởi cúi nhìn cánh tay của Bùi Tử Du, rồi nhìn vào mắt anh: “Nếu em đánh lén anh thật, vậy anh có tha thứ cho em không?”
“Đùa à.” Bùi Tử Du nói. “Em không đánh lại tôi. Mà tôi thì suýt làm gãy tay em.”
Nửa câu đầu thì đáng ghét vô cùng, song nửa câu sau lại dễ thương muốn chết. Tần Vân Khởi thấy anh đẹp trai cực, hơn nữa còn dễ mềm lòng. Một giờ trước, anh hãy còn lạnh lùng với cậu. Ấy mà giờ đây lại nói chuyện dịu dàng như thế, suýt chút nữa đã khiến cậu không kiềm nổi con thú trong người.
Bùi Tử Du bỗng ngước mắt: “Em nhìn tôi chằm chằm làm gì? Mà này, Bùi Thần đâu rồi?”
“Em đưa nhóc vào phòng em rồi. Anh đừng lo.”
“Bùi Thần ngủ phòng em, vậy em ngủ ở đâu?”
“Sô pha nè.” Tần Vân Khởi nằm xuống, kê một tay dưới đầu. “Cảm phiền anh cho em một cái chăn, được không?”
Người gì mà quái đản thật.
Bùi Tử Du không hỏi thêm nữa mà nhìn cậu thoáng chốc. Anh trở về phòng, lấy chiếc chăn mỏng đưa cho Tần Vân Khởi. Thời tiết cỡ này thì cần gì chăn dày. Anh sấy khô tóc, rồi tắt đèn trong phòng khách. Trước khi vào phòng ngủ, anh nhìn thấy Tần Vân Khởi đắp chăn bông đàng hoàng trên sô pha.
Cửa sổ sát đất phản chiếu ánh đèn thành phố. Đôi mắt của Tần Vân Khởi rực sáng trong đêm đen, như thể muốn xuyên thấu thời không để nhìn vào nơi sâu nhất trong tâm hồn. Trong một chuyến đi ngắn ngủi mà không thể giải thích này, anh đã gặp một chàng trai kỳ lạ nhất trên đời. Bùi Tử Du nghĩ, có lẽ anh chẳng bao giờ đoán ra Tần Vân Khởi đang nghĩ gì.
Nhưng chính anh cũng không hay, rằng chỉ trong một ngày mà tâm tư và suy nghĩ của mình dần dần bị người trước mặt nắm giữ.
Cửa đóng.
Tần Vân Khởi nhìn từ cảnh cửa đến trần nhà. Cậu gõ nhẹ ngón trỏ xuống sô pha, lẩm bẩm: “Mình ân cần thế này, có khi nào tiến độ càng chậm hơn không?”
*
Du thuyền trong Hang Hồ Điệp.
Lạc lối giữa Núi Thanh Tuyền.
Cầu duyên ở chùa Thanh Thành.
Bùi Thần hào hứng nói: “Chú ơi! Chú ơi! Mình đi đâu nữa ạ?”
Bùi Tử Du đè tay lên vai Bùi Thần. Nhóc đang cầm cuốn album ảnh về các danh lam thắng cảnh nhảy nhót tứ tung. Anh chọc vào đôi má mềm mại của đứa nhỏ: “Mê chơi quá. Đã đến lúc phải về.” Lâu lắm rồi anh chưa thấy dáng vẻ hoạt bát của Bùi Thần. Mỗi lần ở nhà, đứa nhỏ này cứ trốn trong phòng suốt chẳng chịu ló đầu ra ngoài.
“Vậy khi nào mình tới đây nữa ạ?” Bùi Thần chỉ hình này, rồi chỉ hình kia. Nhóc nhìn anh bằng đôi mắt long lanh.
“Lúc nào em cũng rảnh. Hai bố con nói với em một tiếng là được.” Tần Vân Khởi thoáng nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu. “Mấy ngày nay có vui không?”
“Vui ạ ——”
“Vậy bố con có vui không?”
Bùi Thần vừa định lặp lại chợt nghĩ tới điều gì đó. Nhóc ngẩng đầu, kéo tay áo của Bùi Tử Du: “Bố có vui không ạ?”
“Cũng được.” Bùi Tử Du xoa đầu con.
Về khách sạn.
Cửa thang máy vừa mở ra, Bùi Thần đã mừng rỡ chạy vào trước. Tần Vân Khởi đột nhiên nắm lấy cánh tay của Bùi Tử Du. Anh quay đầu, hỏi: “Sao vậy em?”
“Ở bên em, anh có thấy vui hơn không?”
“Nếu được, anh có thể cân nhắc và cho em một cơ hội. Được không, Tử Du?”
Màu mắt của Tần Vân Khởi rất sáng, song cảm xúc ẩn chứa trong đó lại sâu như đại dương. Bùi Tử Du im lặng thật lâu. Chẳng qua, cậu không chờ anh trả lời đã bỏ về phòng mình.
Mãi đến tối muộn, Bùi Tử Du mới hiểu ý cậu.
Sau khi Bùi Thần ngủ say, anh bèn đi ra ban công.
Bùi Tử Du nhìn màn hình điện thoại, bắt máy: “A lô, chị?”
Bùi Giác đi thẳng vào vấn đề: “Mấy nay chơi vui không em?”
Bùi Tử Du ngớ ra. Anh sực nhớ trước khi ra ngoài, mình đã nói với gia đình đến nhà Châu Thế Kiệt gặp cha mẹ với tâm trạng hân hoan. Anh còn nói với chị mình, rằng nông thôn khó tránh khỏi phong kiến. Nhưng cha mẹ của Châu Thế Kiệt đồng ý gặp anh, chứng tỏ ngày kết hôn của hai người không còn bao xa.
Kế hoạch tốt thế kia, song điều không ngờ nhất đã xảy ra. Nhỡ anh nói không vui, vậy chắc người nhà phải đau lòng lắm. Bùi Tử Du do dự, tính toán đi bước nào hay bước đó. Về đến nhà thì anh giải thích sau vậy. “Cũng vui.”
“Thế là được rồi.” Bùi Giác nhẹ lòng hẳn, ngay cả giọng nói cũng phấn khởi hơn. “Vậy để chị nói bố đồng ý liên hôn với nhà họ Tần.”
“Khoan đã!” Bùi Tử Du giữ chặt lan can ban công, thiếu điều muốn chui qua sóng điện thoại ngăn cô lại. “Liên hôn gì? Chị nói gì vậy? Chị hỏi em có vui không, là hỏi em về quê với Châu Thế Kiệt có vui không?”
“Giờ mà còn gạt chị nữa à.” Bùi Giác nói. “Từ Bân kể hết cho chị nghe rồi. Em tưởng chị không có mắt thật hả? Em quen với Châu Thế Kiệt, nhà mình có ai phản đối không? Cả nhà chỉ muốn em hạnh phúc mà thôi. Nhưng em xem lại mình đi, cách vài ba hôm thì cãi nhau một chập. Người ta làm riết giống như Châu thiếu gia của nhà này rồi đó. Em yêu đương gần mười năm trời… Hầy. Em trai khờ của chị, em là khờ thật hay giả vờ vậy hả? Nó nói cha mẹ không chịu đưa hộ khẩu, em tin thật đấy à?”
Bùi Tử Du khẽ nói: “Nhà của cậu ấy không thoáng như trên mình…”
“Chậc. Em tỉnh táo lại đi, Tử Du à! Em đã âm thầm giúp nó bao nhiêu lần hả? Với gia cảnh của nó, sao có thể lấy một chân trong công ty kia? Em còn đổ vỏ giùm em gái nó nữa…”
“Chị! Bùi Thần là con em.” Bùi Tử Du nhấn mạnh. “Bùi Thần là người nhà của mình. Chị đừng nhắc đến chuyện này nữa, được không?”
“Rồi, được. Bùi Thần là cháu của chị. Bùi Thần là đứa nhỏ bị bỏ rơi mà em nhặt ở ngoài đường.” Bùi Giác thở dài. “Mười năm còn chưa đủ sao? Hay em muốn bị nó vây khốn cả đời hả, Tử Du? Chị đã nói với em từ trước, nhà mình là số phận liên hôn. Miếng ngọc và cục đá, nó có thể nhường nhịn nhau một thời gian. Nhưng sao có thể là cả đời?”
Cha mẹ của anh là cưới trước yêu sau, càng lớn tuổi tình cảm vợ chồng của hai người càng mặn nồng. Thế nên chẳng bao lâu sau, họ định hôn ước cho Bùi Giác. Khi đó, Bùi Tử Du chỉ mới học cấp ba; còn Bùi Giác là một sinh viên tốt nghiệp vừa về nước. Cô lén lút thu xếp hành lý trốn khỏi nhà, bảo Bùi Tử Du vừa tỉnh dậy ngủ tiếp đi, và hãy coi như chưa thấy gì.
Nhưng duyên phận là điều nhiệm mầu nhất thế gian, cô bỏ trốn và gặp phải anh rể.
Lúc ấy, cả hai gặp nhau trên chuyến bay đêm vắng người. Bùi Giác tự xưng là Vương Ngọc, có sở thích đi du lịch vòng quanh thế giới. Bên kia cũng nói vậy, thành thử hai người quyết định đổi chuyến bay đến Châu Âu ngay giữa đêm.
Đi cùng nhau suốt hai tháng, cuối cùng thì không nỡ chia tay. Hai người còn hẹn gặp lại vào chuyến đi chơi kế tiếp. Chẳng qua, Bùi Giác vừa về nước đã phải gặp mặt vị hôn phu. Cô hít sâu một hơi, thầm nghĩ trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Ngay khi cô muốn phá vỡ hôn ước thì anh rể đẩy cửa vào, cả hai chạm mặt nhau.
Hai người đứng ngây ngốc ở cửa, và rồi cười phá lên. Kết quả là không ai lên tiếng hủy bỏ hôn ước, thậm chí còn vội vàng dắt tay nhau đi đăng ký kết hôn.
Trong lễ cưới, Bùi Giác cầm bó hoa và cười nói: “Nếu biết trước, chị đã nghe theo bố mẹ. Hóa ra nhân duyên là chuyện không thể tránh khỏi. Xem ra nhà mình là số mệnh liên hôn rồi, em à.”
Bùi Tử Du khoác tây trang chỉnh tề, phản đối: “Trùng hợp thôi. Nhắc mới nhớ, bạn trai em…”
Nhiều năm sau, Bùi Giác vẫn nói rằng: “Em tin chị đi, chị đã hỏi thầy bói hết rồi. Em trai khờ của chị, em đang chấp nhất cái gì vậy? Em muốn một mối quan hệ cứ chia tay và nối lại thế này hoài sao? Chị nghe nói em chia tay rồi. Vậy bây giờ em thử bắt đầu cuộc sống mới đi.”
“Tần Vân Khởi gọi cho chị, nói sẽ đến đón em. Mấy ngày nay em cũng vui mà, đúng không? Người ta còn dặn chị, đừng nói với em trước vì sợ em từ chối. Bây giờ hai đứa em đã chơi với nhau, em thử suy nghĩ lại cuộc liên hôn giữa hai nhà đi.”
Hóa ra Tần Vân Khởi đã tính toán từ sớm.
Trước sự khuyên bảo của chị gái, Bùi Tử Du bỗng nhớ về đôi mắt màu hổ phách nhìn mình một cách thận trọng. Người nọ thẳng thắn và nghiêm túc hỏi rằng có thể cân nhắc và cho em một cơ hội không.
Anh nhìn xuống con đường rợp ánh đèn phía đối diện. Nhớ về dáng vẻ tinh ranh của em ấy, nhớ về nụ cười khẽ của em ấy, và cả thái độ nghiêm túc chơi trò con nít của em ấy… Nhưng anh chẳng biết rằng, mình đã cười dịu dàng thế nào trong làn gió hiu hiu thổi.
—— “Người ta nói cách tốt nhất để thoát khỏi một mối quan hệ là tiến vào mối quan hệ khác. Có một người đang gấp gáp muốn anh lợi dụng, vậy sao anh vẫn không trân trọng? Đâu có ai đuổi đi như anh chứ.”
—— “Em đã nói, thừa sơ hở chui vào.”
—— “Ở bên em, anh có thấy vui hơn không?”
“Em chưa nói là từ chối mà.”
Người vẫn luôn quyến luyến căn nhà tồi tàn sắp đổ nát đã quyết định bước ra một bước, đi về nơi chốn mới.
Không nói đến những chuyện khác. Với tư cách là đối tượng liên hôn, Tần Vân Khởi đã thể hiện đủ chân thành.
Bùi Tử Du nghĩ, có lẽ anh chưa thể thích một người trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng ít nhất, anh sẽ là một người chồng tốt.
Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.