Sau Khi Chia Tay

Chương 4:




Đường lui.
Đến khách sạn dùng xong bữa trưa, Bùi Tử Du bèn đưa con về phòng. Sáng nay Bùi Thần đã đánh một giấc trên xe, bây giờ còn tỉnh chán. Bùi Tử Du không ép con ngủ tiếp mà để con ra phòng khách chơi game hoặc xem TV. Anh còn mua một chiếc điện thoại cho đứa nhỏ.
Bùi Thần ra khỏi phòng. Khuôn mặt trắng trẻo non nớt chen vào giữa khe cửa, nhóc nhì thầm: “Con tự chơi được. Sáng nay bố Bùi dậy sớm, bây giờ bố ngủ bù đi ạ.”
Đứa nhỏ hiểu chuyện khiến người lớn cũng nhẹ lòng hơn. “Ngoan. Tối nay bố Bùi dẫn con ra ngoài chơi nhé.”
Bùi Tử Du kéo rèm lại. Ánh nắng chói chang, căn phòng nhuốm màu cam sẫm. Chăn bông mềm mại và không khí mát lạnh từ điều hòa len lỏi qua chân tơ kẽ tóc khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Kim giờ từ từ lướt qua nửa mặt đồng hồ.
Bùi Tử Du mở rèm ra, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Anh nhìn đồng hồ, sực nhớ nhóc con vẫn đang chơi một mình bên ngoài phòng khách chỉ cách mình vài bước.
Không có người lớn, trẻ con sẽ làm gì nhỉ?
Bùi Tử Du tò mò. Anh nhẹ nhàng bước tới cửa, khẽ khàng kéo tay nắm cửa xuống. Đoạn nhạc nền trong phim hoạt hình quen thuộc thời thơ ấu chui qua khe cửa trước tiên, sau đó là tiếng kêu của Bùi Thần: “Chú ơi, cứu con. Tới cứu con!” Bùi Tử Du mở cửa ra thì nghe thấy câu sau của đứa nhỏ. “Con bị mèo cào! Đến cứu con với, chú Tần ơi…”
Chẳng biết tự lúc nào Tần Vân Khởi đã tới đây ngồi xếp bằng trên sô pha, còn Bùi Thần thì đang ngồi trong lòng cậu. Một lớn một nhỏ chơi game trên điện thoại, tiếng BGM chồng chất lên nhau. Bùi Thần nhìn lom lom vào màn hình điện thoại của Tần Vân Khởi, còn kéo ống tay áo của cậu, muốn Tần Vân Khởi cứu mình.
Bùi Thần tròn mắt khi trông thấy Bùi Tử Du xuất hiện. Nhóc muốn chơi điện thoại tiếp nhưng lại không dám: “Bố Bùi, bố dậy rồi ạ?”
Tần Vân Khởi ngước mắt nhìn Bùi Tử Du, đoạn cúi đầu: “Cứu con rồi, chạy mau.” Bùi Thần lập tức bỏ rơi bố Bùi, dồn hết sự tập trung vào trò chơi.
Bùi Tử Du nhướng mày, dựa vào sô pha xem hai người chơi game. Một con mèo đuổi theo ba con chuột mặc trang phục khác nhau, trong đó có một con đã bỏ mạng với dấu X màu đỏ trên đầu.
You Win. Tần Vân Khởi nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Biết chơi không?”
“Game trẻ con, đơn giản thôi.” Bùi Tử Du nói. “Chuột sống là thắng, đúng không?”
“Không phải đâu, bố. Phải đẩy năm miếng pho mát trước, sau đó còn đục lỗ trên tường nữa.” Bùi Thần giành nói. “Cuối cùng phải có hai con chuột chui vào lỗ mới thắng. Nếu bị mèo bắt và đếm ngược xong thì thua đó!”
Bùi Thần huyên thuyên, song anh chỉ biết miễn không bị bắt thì xem như thắng. Bùi Tử Du vẫn nói câu kia: “Nghe không khó lắm.”
Tần Vân Khởi bật cười. Không hiểu sao Bùi Tử Du cứ cảm thấy cậu đang cười nhạo mình. Anh đang muốn hỏi có phải mình nói sai không thì Tần Vân Khởi lắc điện thoại trong tay, trên màn hình hiển thị mở ván 3-player: “Chơi thử nhé? Tụi em gánh anh.”
Đôi mắt của Bùi Thần sáng lên. Nhóc nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết, thậm chí còn làm nũng: “Bố Bùi ơi!” Nhóc chưa từng chơi game với bố đâu!
“Được thôi.” Bùi Tử Du đồng ý.
Năm phút sau.
Bùi Tử Du cau mày ngồi ở phía bên kia sô pha, trơ mắt nhìn chuột Muscles đang ngã xuống từ cầu thang. Anh bấm liên tục nút “Nhảy”, nhưng chẳng hiểu vì sao thanh máu trên đầu vẫn không thôi tụt xuống. Ngay khi anh đinh ninh rằng trò chơi bị lỗi, thì con mèo Tom hết thời gian tàng hình đột nhiên nhảy ra từ sau lưng anh.
“Bố! Chạy nhanh lên, bố!”
Tay trái của Bùi Tử Du nhấn các phím mũi tên, tay phải thì đè vào nút “Nhảy”. Anh vùng vẫy trong tuyệt vọng, và cuối cùng… bị tóm gọn. Ngay cả BGM cũng trở nên buồn bã và vui vẻ vào lúc đó, như thể đang cười nhạo người lớn cùi bắp này. Bùi Tử Du nín thinh, tự an ủi mình: “Chết sớm, đầu thai sớm.”
“Chú Tần cứu bố!”
Con mèo Tom trên màn hình đang giữ chuột bằng một tay, tay còn lại kéo dây thừng buộc nó vào tên lửa. Đồng hồ bắt đầu đếm ngược từ giây thứ năm mươi. Con chuột Tuffy nhỏ nhắn do Bùi Thần điều khiển đang nhảy lên nhảy xuống trước mặt anh hòng dụ con mèo sang chỗ khác. Sau đó chú chuột Jerry ngầu lòi nhảy tới, cởi dây thừng rồi kéo Bùi Tử Du chạy về phía trước.
Bùi Tử Du đang nhấn nút, bỗng nghe thấy người bên cạnh cất lời: “Anh có thấy mình giống bỏ nhà theo trai không?”
“Không.” Bùi Tử Du nheo mắt. “Giống mang con bỏ chạy, tiền bối à.”
Tần Vân Khởi phì cười. Nhưng khi Bùi Tử Du ngước mắt nhìn cậu lại phát hiện mặt mày người này nghiêm túc như cũ. Anh bắt đầu nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề.
“Bố ơi! Chú ơi! Cứu con! Cứu con với ——” Bùi Thần réo lên. “Con bị mèo cào.”
Bùi Tử Du quay đầu, định cứu bé Tuffy.
“Chờ đã. Anh sắp cạn máu rồi, đừng đi.” Tần Vân Khởi kéo không kịp.
Bùi Tử Du không nghe, tiếp tục chạy về phía trước. Nó chỉ là một trò chơi, quan trọng nhất là con trai vui vẻ. Anh nhảy cẫng lên cốt trêu đùa con mèo. Tần Vân Khởi nhanh chóng luồn ra sau tháo dây thừng giải cứu Tuffy. Cậu vừa quay lại đã thấy chuột Muscles bị mèo tha mất và trói vào một quả tên lửa khác.
“Bố Bùi.” Bùi Thần rưng rưng nhìn anh, đoạn sửng sốt. “Chú Tần?”
Bùi Tử Du phát hiện bên cạnh mình còn có một chú chuột khác, đó là quốc vương Jerry đội chiếc vương miệng vàng óng. “Sao bị trói luôn vậy em?” Tuffy nhảy dựng lên trước mặt hai con chuột đang im lìm. Bùi Tử Du hỏi. “Sao quốc vương lại chết?”
Tần Vân Khởi nói: “Nhìn góc trên bên phải.”
“Ừm?”
“Đếm ngược của hai mình xấp xỉ nhau.” Tần Vân Khởi đang nghiêm túc thì bỗng nhiên nghiêng người, nói khẽ bên tai anh. “Em bằng lòng chết với anh.”
Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, lông tơ toàn thân dựng đứng lên. Bùi Tử Du nghiêng đầu, trông thấy Tần Vân Khởi đang cười với mình. Thế là, anh thúc nhẹ cùi chỏ vào eo cậu.
Đếm ngược kết thúc, hai con chuột trên màn hình buộc chung vào một tên lửa bay vút lên trời.
Bùi Tử Du thoát game, vẫn tỏ thái độ ghét bỏ: “Em bình thường chút, được không? Tôi sợ đến mức muốn rớt điện thoại.”
Tần Vân Khởi ngồi thẳng dậy, túm lấy Bùi Thần đang hãy còn uốn éo trong game. Cậu không trả lời anh mà chỉ bảo: “Thỉnh thoảng nêm chút gia vị tình thú là một hoạt động có thể kéo gần khoảng cách.”
“Cảm ơn. Nhưng giữa tôi và em không nên dùng từ này.” Bùi Tử Du nói, giọng ráo hoảnh. Anh kéo Bùi Thần đang ngồi trong lòng của Tần Vân Khởi. “Không chơi nữa, ra ngoài ăn cơm.”
Tần Vân Khởi lặng lẽ theo sau, quán triệt tinh thần “bao ăn bao ở”. Hai bố con chịu trách nhiệm ăn chơi, còn Tần Vân Khởi thì chịu trách nhiệm đưa tiền. Trong đó, người lớn là vô lương tâm nhất. Thái độ của anh từ lịch sự xuống thành lạnh lùng. Nhưng Bùi Tử Du không thiếu tiền mà vẫn đồng ý xài tiền của cậu, chứng tỏ Tần Vân Khởi vẫn còn cơ hội.
Ngờ đâu cậu vừa trở về khách sạn, điện thoại đã nhận tin nhắn thông báo từ ngân hàng. Tần Vân Khởi trượt màn hình, tâm tình tốt đẹp cả ngày biến mất sạch sẽ.
Bùi Tử Du: Cảm ơn. Tôi chuyển tiền lại cho em.
Không hơn không kém, kể cả tiền ăn vặt cậu mua cho đứa nhỏ cũng tính vào.
Tần Vân Khởi nghĩ, Bùi Tử Du sống như một con nhím. Hễ anh không thích người nào thì bắt đầu vạch rõ ranh giới với người ta. Nếu cậu cứ chiều theo anh thì biết khi nào mới “tu thành chính quả”? Cậu thuộc tuýp người thích làm hơn nói, trong lòng cứ mãi vướng bận chắc hẳn đêm nay ngủ không yên. Cậu đi thẳng đến phòng bên cạnh, gõ cửa hai tiếng.
Bùi Thần mở cửa cho cậu: “Chú Tần!” Đôi mắt nhóc sáng lên, bỗng quay đầu nhìn vào trong. Đoạn nhóc thì thầm: “Bố Bùi đang tắm. Con phải ngủ rồi, không chơi game với chú được ạ.”
Tần Vân Khởi xoa đầu nhóc: “Bùi Thần.” Cậu ngồi xổm nói chuyện với đứa nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị. “Chú có công việc cần nói với bố con. Con có thể vào phòng chú một lát, được không? Trong phòng chú có bồn tắm, con tắm trước rồi xem phim hoạt hình nhé.” Nghĩ đoạn, cậu nói tiếp. “Nếu không có ai gọi con sau mười giờ thì con ngủ một mình, được không?”
“Bàn công chuyện ạ?” Bùi Thần nghiêng đầu. “Dạ được. Nam tử hán đại trượng phu, con ngủ một mình được mà.”
“Nhưng bố với chú đừng làm việc khuya quá, phải ngủ sớm nha.” Bùi Thần vừa ra khỏi phòng hai bước đã quay đầu nhắc nhở hệt như ông cụ non. Tần Vân Khởi suýt bật cười thành tiếng. Cậu gật đầu, hứa rằng ngày mai đánh thức nhóc ra ngoài ăn sáng. Cậu đích thân pha nước ấm vào bồn tắm cho đứa nhỏ, sau đó mới sang phòng bên cạnh.
“Bùi Thần? Tắm đi, con.” Bùi Tử Du vừa lau tóc vừa gọi tên đứa nhỏ. Anh ngước mắt lên, trông thấy Tần Vân Khởi đang khóa trái cửa.
Bùi Tử Du thoáng nhìn, nói: “Tôi đề nghị em đừng khóa cửa.” Anh chậm rãi lau tóc. Mái tóc đen nhánh và làn da như thể phát sáng dưới ánh đèn vàng nhạt. Trông anh tựa như một đóa sen thanh cao vương đầy hơi nước được trồng trên đỉnh núi băng giá, giọng điệu anh cũng lạnh lùng chẳng kém. “Kẻo bị đánh không ra được lại khổ.”
“Em thì mong đó là một kiểu đánh khác. Lúc đó dù anh đánh em đến mức đứng không nổi, em cũng bằng lòng.” Tần Vân Khởi nói. Cậu cởi áo khoác, treo nó lên chiếc móc áo ở cửa. Tần Vân Khởi tiến lên vài bước, dừng chân ở nơi cách Bùi Tử Du chừng ba mét. Bùi Tử Du nhìn cậu, đoạn cầm máy sấy tóc trên bàn. Anh chẳng thèm đoái hoài đến tên nhóc này nữa.
“Anh vô tâm với người theo đuổi mình thật đó.” Tần Vân Khởi tiến thêm một bước. Cậu dừng lại trước ánh mắt lạnh lùng của Bùi Tử Du. “Người ta nói cách tốt nhất để thoát khỏi một mối quan hệ là tiến vào mối quan hệ khác. Có một người đang gấp gáp muốn anh lợi dụng, vậy sao anh vẫn không trân trọng? Đâu có ai đuổi đi như anh chứ.”
“Em chưa nghe nói những thứ càng gấp gáp càng không đáng giá à.” Bùi Tử Du không bật máy sấy tóc mà nhìn cậu. “Huống chi còn là đại gia luôn treo lời đường mật bên môi? Vì công việc áp lực, hay vì thiếu tiền mà em tìm tôi mua vui? Chủ tịch Tần?”
Tần Vân Khởi thoáng ngỡ ngàng. Cậu cúi đầu, đôi mắt khẽ nheo tựa như đã nghiệm ra điều gì đó. Đoạn cậu mỉm cười: “Anh sợ gì vậy, Bùi thiếu gia? Điều kiện hai nhà mình như nhau, anh cho rằng em ăn no rửng mỡ tới đây gây chuyện với anh à? Vậy nên điều anh kiêng dè không phải em. Mà là bản thân anh, Bùi Tử Du.”
“Em nói không sai chứ? Anh đang kiêng dè điều gì? Em thử đoán nhé. Ví dụ như, anh biết mình sẽ nối lại tình cũ chăng? Thế nên anh cố ý chừa đường lui cho mình.” Tần Vân Khởi tiến thêm hai bước. “Dù sao em đã nghe bạn anh nói, đây không phải là lần đầu tiên.”
Bùi Tử Du đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Anh biết tim mình đang đập rất nhanh, ngoài miệng thì vẫn nói: “Không có.” Nhưng anh nghe thấy lòng mình đang dao động.
Anh hụt hẫng. Sau khi chia tay, anh thường nhớ về khoảng thời gian hai người còn bên nhau và bảy năm chung sống dưới một mái nhà. Chẳng phải anh không thể buông bỏ mối tình đầu, mà là anh đã quá quen thuộc với nó. Tựa như nếu phủ nhận mối tình ấy, thì anh có cảm giác đã hoang phí năm tháng của mình. Và nó… trở nên cực kỳ vô nghĩa.
Tần Vân Khởi đi tới trước mặt Bùi Tử Du, đoạn quỳ một gối xuống đất. Cậu siết chặt tay trái của anh, và nhẹ nhàng hôn lên ấy. Cậu ngước mắt: “Ở bên nhau lâu dài, dù là con chó cũng có cảm tình. Nhưng chưa chắc đó là tình yêu. Em biết anh đang lo lắng điều gì. Bây giờ em cho anh một giải pháp. Anh muốn nghe em nói không, Tử Du?”
“Em nói thử xem.”
“Đừng để lại đường lui cho mình. Mọi chuyện đều có thể giải quyết.” Tần Vân Khởi cười nhẹ. Trong đôi mắt màu hổ phách sáng ngời là chút khôn khéo khiến người khó chịu. Giọng cậu dịu dàng chưa từng có, từng câu từng chữ đều ám chỉ về một thứ. “Ví dụ như, đêm nay đừng đuổi em đi.”
Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.