Sau Khi Chia Tay

Chương 6:




Em rộng lượng lắm.
Ba giờ chiều.
Tần Vân Khởi đưa hai bố con về thẳng nhà họ Bùi. Cậu nhìn hai người vào cửa, sau cùng từ bỏ ý định thăm hỏi nhị vị phụ huynh. Tần Vân Khởi sải bước trở lại xe, lục lọi khắp nơi tìm cho ra hộp thuốc lá. Cậu kẹp một điếu ngay giữa môi, đôi mắt khẽ nheo nhìn về phía trước.
—— Cậu đang đợi cuộc điện thoại báo bình an của Bùi Tử Du.
Ở khoảng cách gần như thế, “điện thoại báo bình an” hẳn nhiên là không cần thiết. Nhưng điều cậu muốn không phải báo bình an, mà là được trò chuyện với anh. Ít nhất làm quen lẫn nhau, hoặc có thể là một dịp hẹn hò nào khác.
Tần Vân Khởi sờ túi, đoạn cúi đầu tìm bật lửa chẳng biết đã vứt ở đâu.
Ai đó gõ hai tiếng lên cửa sổ xe. Tần Vân Khởi mở cửa sổ xuống, lấy điếu thuốc trên môi ra.
Bùi Tử Du lắc chiếc điện thoại trong tay: “Tôi đang định gọi cho em. Nhưng vừa ra cửa đã thấy em vẫn còn ở đây.”
“Anh đi đâu vậy?” Tần Vân Khởi chống khuỷu tay lên cửa sổ rồi nhìn phía sau anh, thế mà không thấy cái đuôi nhỏ Bùi Thần đâu cả. Cậu nhướng mày, nhìn Bùi Tử Du.
Bùi Tử Du do dự một thoáng, đoạn nói thẳng: “Tôi muốn ghé nhà cũ lấy ít đồ.” Anh xấu hổ. “Ừm, cũng là căn hộ tôi mua với Châu Thế Kiệt. Hồi trước, tôi sống ở đó.” Những thứ khác có thể không cần, song giấy tờ tuỳ thân thì phải lấy về.
Giờ này người kia ắt hẳn đang ở công ty, miễn cho thấy nhau thì làm tổn thương đôi mắt.
Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Tần Vân Khởi, bỗng thấy cậu mở khoá ghế lái phụ từ bên trong. Khuôn mặt trông không rõ buồn vui, cậu nói: “Để em chở anh.”
“Em không ngại sao?” Nếu nhìn thấy những thứ có đôi có cặp, với tư cách là người theo đuổi thì em ấy không khó chịu à?
Tần Vân Khởi nhướng mi: “Em rộng lượng lắm.”
“Thật không?” Bùi Tử Du cười khẽ, chọc ngón tay vào mặt cậu —— Mặt mày nghiêm trang, song da dẻ mịn màng. Anh vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái phụ.
“Có bao giờ em lừa anh đâu.” Tần Vân Khởi lầm bầm, đánh tay lái. “Ở chỗ nào vậy?”
“Khu XX, em biết không?”
“Biết. Nó chả gần công ty anh chút nào, có ngày kẹt xe khỏi về cho coi.” Tần Vân Khởi tình nguyện nhận chức tài xế. Hai người trò chuyện đôi câu, thế mà thời gian trôi qua thật mau.
Tần Vân Khởi bỗng hỏi: “Anh đi một mình, tìm được công ty chuyển nhà chưa?”
“Tôi lấy giấy tờ tùy thân thôi.”
Tần Vân Khởi hỏi kỹ thời điểm mua nhà, mới biết hai người góp tiền mua chung và toàn bộ giấy dán tường lẫn nội thất trang trí đều do một tay Bùi Tử Du lo liệu.
Bùi Tử Du tò mò, em ấy biết những chuyện vặt vãnh này có ích lợi gì? Ngờ đâu Tần Vân Khởi hỏi xong mới bại lộ bản mặt thật: “Em biết một công ty chuyển nhà có thể giúp anh gom hết mấy thứ đồ kia.”
“Sao phải lấy?” Bùi Tử Du bật cười. “Tôi không cần.”
“Vậy quăng hết, em trả.” Tần Vân Khởi buông lời tàn nhẫn. Nhưng cậu sực nhớ điều gì đó, bèn cẩn thận dò hỏi. “Anh thấy được không? Em chỉ dọn mấy thứ anh trả tiền, còn lại em thề không đụng vào.”
Bùi Tử Du nghĩ, người này đã phá sạch tường mà còn bày đặt giả vờ xin phép. Đôi mắt hấp háy cười, anh nhìn Tần Vân Khởi: “Tôi nghe em, vị hôn phu à.”
Một tiếng “vị hôn phu” làm Tần Vân Khởi thỏa mãn vô cùng. Cậu gọi cho công ty chuyển nhà, bảo họ nội trong một giờ phải có mặt ở khu XX.
“Ở đây.” Bùi Tử Du chỉ cho Tần Vân Khởi vị trí của bãi đỗ xe, ai ngờ anh trông thấy chiếc xe màu đen quen thuộc ở đó. Bùi Tử Du vờ như không thấy, dẫn Tần Vân Khởi vào nhà.
Từng đôi giày trên giá để giày, ly tình nhân, chiếc gối vẽ hình trái tim… Dẫn vị hôn phu về thăm căn nhà riêng của mình và người yêu cũ thì có cảm giác gì? Người khác thế nào anh không rõ, song Bùi Tử Du đã chết lặng. Anh làm như không thấy, gói ghém tất cả giấy tờ tùy thân nhét vào ba lô.
Nhưng sự chú ý của anh vẫn luôn đổ dồn vào Tần Vân Khởi. Anh thấy cậu vào phòng tắm, rồi lại vào phòng khách… Đến khi nhìn hết toàn bộ căn nhà mới chịu đứng yên một chỗ ngầm quan sát.
Bùi Tử Du xách ba lô lên, chưa đầy một giờ đã dọn dẹp xong xuôi. Anh nói: “Đi thôi em.”
“Cạch.” Tiếng cửa mở vang lên.
Châu Thế Kiệt xách túi siêu thị vào cửa, sẵn tay đóng cửa lại. Những lọn tóc mái lòa xòa trước trán, khuôn mặt vốn sáng sủa như ngọc nay đã tiều tụy đi trông thấy. Châu Thế Kiệt nhìn Bùi Tử Du với đôi mắt mở to. Hắn ném túi đồ trong tay ra xa, những lon bia cùng màu va vào trường và văng ra khỏi túi.
“Tử Du? Tử Du!” Hắn tiến lên hai bước, mở rộng vòng tay với anh.
Bùi Tử Du xách ba lô lùi lại một bước, hất tay Châu Thế Kiệt ra. Tiếng va đập vang lên trong căn phòng yên tĩnh, hai người đột nhiên sững sờ.
“Tử Du, anh đi đâu vậy? Em tìm anh cực lắm!” Đôi mắt Châu Thế Kiệt đỏ hoe. Hắn quýnh quýu như gà nhảy ổ, nhưng tiếc thay hắn vừa tiến lên một bước thì Bùi Tử Du đã lùi lại tránh khỏi vòng tay mình.
Châu Thế Kiệt không dám đi về phía trước, đành kéo ống tay áo của Bùi Tử Du. Hắn nói: “Hôm đó, em chỉ… chỉ bực anh thôi. Em không có ý đuổi anh thật đó! Quê em không có đèn đường, Tiểu Thần còn sợ chó. Sao em có thể cho anh đi, em không muốn đuổi anh thật mà!”
“Em tìm anh lâu lắm. Trời thì tối mà em tìm từng con đường, gõ cửa từng căn nhà. Em tưởng anh tìm nhà dân ở tạm, ai dè ông bán hàng ở ven đường bảo anh mua con xe đạp chở đứa nhỏ đi rồi.”
Tần Vân Khởi nhìn chằm chằm vào mặt Châu Thế Kiệt, đoạn nắm chặt tay.
—— Hóa ra là vậy.
“Em lái xe theo đường cái tìm anh. Đi tới đi lui tận hai lần, trên đường không có lấy một bóng người. Anh có biết em lo cho anh thế nào không?” Châu Thế Kiệt nói như thật.
Bùi Tử Du ngỡ ngàng. Anh nghĩ, sao con người có nhiều mặt như thế chứ? Hắn là người nói lo lắng cho anh, song vẫn là hắn buông lời sắc mỏng trước, và cũng là hắn ra tay đầu tiên trước.
Nhưng khi trông thấy Tần Vân Khởi đang xắn tay áo đi tới với khuôn mặt cau có, anh cảm tưởng như bị một chậu nước đá giội thẳng vào người giữa ngày hạ oi ả. Anh sực tỉnh, và nhận ra thân phận của mình.
“May quá. Cuối cùng anh đã về. Mấy ngày nay không thấy anh, em muốn phát điên rồi.” Châu Thế Kiệt vội nắm lấy tay Bùi Tử Du.
Bùi Tử Du nhanh chóng hất tay hắn ra như thể e sợ dính phải thứ gì đó. Anh từng dành hết mọi sự tử tế cho người này. Nhưng bây giờ anh chẳng còn gì để nói, chỉ muốn vạch rõ giới hạn mà thôi. “Được rồi, chúng ta đã chia tay. Tạm biệt.” Anh đi chừng hai bước thì Châu Thế Kiệt bỗng ôm chầm anh từ phía sau.
“Tử Du, anh đừng đi. Em không thể…”
Bùi Tử Du chưa kịp giãy ra đã nghe thấy tiếng giày ma sát với sàn gỗ. Anh quay đầu, trông thấy Tần Vân Khởi đang kéo cổ áo sau lưng của Châu Thế Kiệt. Và rồi, cậu ném người nọ sang một bên.
“Cậu là ai hả!” Châu Thế Kiệt lảo đảo bước chân. Bấy giờ, hắn mới phát hiện có người lạ trong nhà. Hắn đã quên mất mình từng gặp người này trong một bữa tiệc ở hai năm trước. Giọng hắn bốc khói. “Cậu định khuyên Tử Du chia tay với tôi ư? Sao mấy người ăn no rửng mỡ quá vậy?”
“Ăn no rửng mỡ là cậu mới đúng.” Tần Vân Khởi trả lời lạnh nhạt. Cậu thong thả vuốt phẳng từng nếp gấp tay áo, đôi mắt màu hồ phách nhìn thẳng vào người nọ. “Bùi Tử Du hiện tại là chồng chưa cưới của tôi. Cậu muốn cắm sừng tôi thì phải xem thử có khả năng không nhé.”
“Ảnh là bạn trai tôi!”
Tần Vân Khởi hừ giọng, khiêu khích: “Người yêu cũ, cậu là cái thá gì?”
Dáng vẻ như thể thâm tình của Châu Thế Kiệt đã biến mất hoàn toàn. Hắn thở hổn hển, đôi mắt hằn đỏ vì tức giận. Đáng lẽ một người đàn ông có phẩm chất cao quý được mọi người tán thưởng phải ngồi trong văn phòng, thế mà lúc này tựa như con bò điên mất hết lý trí lao về phía trước.
Tần Vân Khởi khẽ nheo mắt. Cậu chặn lại những quả đấm đang không ngừng lao tới của Châu Thế Kiệt. Hai người ẩu đả trong một thoáng. Tiếng rơi vỡ của vô số ly tách, tiếng va đập vào tủ kệ vang lên liên tục. Giờ đây, căn phòng chẳng khác nào như ngôi nhà đang bị phá bỏ.
“Tần Vân Khởi, đừng đánh nữa.” Bùi Tử Du nhíu mày đứng ngay cửa. Tiếng động ồn ã khiến anh bỗng nhớ về muôn nghìn phiền phức trong “căn nhà” này. Đó chẳng phải là ký ức tốt đẹp gì.
Tần Vân Khởi cũng đổ quạu. Thỏ nhát cáy còn biết cắn người, huống chi người ta ra tay trước. Chẳng những thế, hắn toàn xuống tay vào chỗ hiểm. Thấy Châu Thế Kiệt nhặt con dao gọt hoa quả lên, cậu vật hắn xuống mà chẳng hề nghĩ ngợi. Tần Vân Khởi đá bay con dao ra xa, khóa cánh tay hãy đang giãy giụa của bò điên. Cậu quay đầu hét lên với Bùi Tử Du đứng cạnh cửa: “Vậy anh kêu thằng điên này dừng tay trước đi!”
“Em cứ… Cẩn thận!” Bùi Tử Du toan lên tiếng thì trông thấy Châu Thế Kiệt đang định cắn vào cánh tay của Tần Vân Khởi. Vết cắn này e rằng phải tàn nhẫn đến mức muốn xé hẳn một miếng thịt. Anh vội vàng đi tới, dù có lẽ đã quá muộn.
Tần Vân Khởi đẩy hắn ra ngoài theo phản xạ có điều kiện.
Châu Thế Kiệt đứng dậy chạy về phía Bùi Tử Du: “Tử Du ——” Tần Vân Khởi đuổi theo, toan vươn tay kéo hắn lại bỗng thấy Châu Thế Kiệt ngã xuống. Tay của cậu chỉ cách hắn vài xen-ti-mét.
Những lon bia vừa mới mua nằm rải rác trên mặt đất như là một cái bẫy cho chủ nhân nó. Châu Thế Kiệt không để ý dưới chân, thành thử giẫm lon bia trượt một phát về phía trước. Hắn nằm ngửa dưới đất, mắt mở trừng trừng và rồi ngất đi.
Tần Vân Khởi suýt chút nữa đã giẫm lên người hắn theo quán tính.
Nhìn người đàn ông mới còn hung tợn gây rối đã nằm yên trên mặt đất, Tần Vân Khởi bèn nới lỏng cổ áo rồi quỳ một gối xuống. Cậu duỗi ngón tay thăm dò hơi thở của người nọ, đoạn liếc nhìn Bùi Tử Du hãy còn sững sờ: “Sao bây giờ?”
“Còn sống chứ?” Bùi Tử Du lúng túng. Anh chỉ muốn thoát khỏi sự đeo bám của người nọ, không ngờ rằng trong tích tắc thì hắn đã bất tỉnh.
Tần Vân Khởi nheo mắt: “Hay là mình chôn sống nó đi?”
Thấy cậu nghiêm túc thảo luận chủ đề này, Bùi Tử Du giật mình: “Em nói thật hả?”
Tất nhiên, Tần Vân Khởi không phát rồ đến mức làm những việc trái với giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa. Cậu chẳng những không chôn sống Châu Thế Kiệt mà còn sợ hắn chết hoặc rơi vào trạng thái thực vật nên đã gọi bác sĩ gần nhất tới đây.
May sao hắn chỉ bị sứt chút da sau đầu, có lẽ phải ngủ một giấc dài mới tỉnh lại.
Tần Vân Khởi mừng rơn. Cậu khoanh tay đứng trước cửa, dặn dò đội chuyển nhà cạy ra giấy dán tường và dọn hết toàn bộ vật dụng thuộc về Bùi Tử Du trong đồ dùng tình nhân.
Bùi Tử Du lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Anh day nhẹ huyệt thái dương, ngầm đồng ý cho hành vi của vị hôn phu.
Hoạt động phá dỡ căn nhà kéo dài chừng ba giờ đồng hồ. Suốt thời gian này, người đàn ông nằm trong phòng vẫn ngủ mê man.
Trước khi rời đi, Tần Vân Khởi cầm kính lúp xem xét một vòng quanh nhà.
Sau cùng cậu đi vào phòng ngủ phụ, nhìn Châu Thế Kiệt chằm chằm: “Tôi rộng lượng nên nhìn tôi giống dễ ăn hiếp hả?” Tần Vân Khởi nghiêng đầu, chộp cây bút lông dầu trên bàn. Cậu nheo mắt, chợt cười khẩy.
“Hồi nãy em làm gì trên mặt cậu ta vậy?” Bùi Tử Du đeo ba lô đợi bên dưới gần mười phút, cúi nhìn vị hôn phu của mình.
Tần Vân Khởi lắc đầu: “Em đâu phải mấy thằng thích bạo lực.”
*
Đêm khuya thanh vắng.
Châu Thế Kiệt choàng tỉnh giấc, mặt mày đầy những nét vẽ đen kịt. Hắn trợn mắt nhìn trần nhà trắng bóc, cảm giác choáng váng muốn nôn mửa dần biến mất. Hắn đứng dậy, bật đèn lên.
Và hắn, là người duy nhất trong phòng.
Hắn từ từ quét mắt nhìn bốn phía, không phát hiện điều gì bất thường. Đoạn hắn mở cửa ra.
Ngay cả giấy dán tường cũng biến mất, chỉ còn sót lại dấu vết lồi lõm! Thiếu một nửa bàn ghế sô pha, thiếu chiếc ly của Bùi Tử Du, kệ giày thì trống không…Tất cả những gì liên quan đến Bùi Tử Du đều không còn! Hắn như nhớ ra điều gì đó, loạng choạng mở cửa phòng ngủ chính.
—— Nó sạch sẽ đến mức như thể chưa từng có ai ở.
Trong tủ thiếu một nửa số quần áo, tủ đầu giường trống trơn, chăn ga gối đệm đều đã thay mới… Châu Thế Kiệt lục lọi khắp nơi, cuối cùng phát hiện chẳng tìm thấy một sợi tóc của Bùi Tử Du.
Châu Thế Kiệt phát điên.
Bỗng, một tiếng gầm lớn xen lẫn giận dữ và phẫn uất phát ra từ căn hộ cao cấp ngay nửa đêm.
Hết chương 6

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.