Rể Quý Trời Cho

Chương 583: Sinh con trai




“Không ngờ mới không gặp có mấy ngày thôi mà anh đã đi xe Lincolt dài rồi, xem ra sống cũng được phết nhỉ.” Lâm Thanh Diện mỉm cười nói với Trần Tài Anh.
Bây giờ mấy người bọn họ đều ngồi trên ghế sô pha da thật của xe Lincolt dài rồi cười cười nói nói với nhau.
Đây là chiếc xe bắt mắt nhất trong số hàng xe ô tô đậu trước sân bay, bởi vì có chiếc xe này nên những người xung quanh mới cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi nghe Lâm Thanh Diện nói đùa, Trần Tài Anh lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: “Phải nói rõ trước một điều, chiếc xe đến rước mọi người là tôi mượn từ Hướng Vấn Thiên đấy, không liên quan gì đến tôi đâu, tôi và anh em của tôi sao bì được với mấy ông chủ lớn ở đây chứ.”
Hướng Vấn Thiên lập tức trừng mắt nhìn Trần Tài Anh rồi vội vàng nói với Lâm Thanh Diện: “Anh Diện, anh đừng nghe anh ta nói bừa, mấy chiếc xe này đều của công ty, tài sản của anh hết cả, tôi chỉ giúp anh chỉ huy mà thôi.”
Nghe anh ta nói thế, cả nhóm người đều bật cười ha hả, Chung Linh Nhi trợn mắt với ông ta: “Ông là người vô liêm sỉ giỏi nịnh bợ nhất mà tôi từng gặp đó.”
Hướng Vấn Thiên lập tức cảm thấy lúng túng, ông ta không dám đụng đến cô cả của thương hội Thiên Nguyên, chỉ đành cười ngờ nghệch hai tiếng.
Chung Linh Nhi quay đầu nhìn Hứa Bích Hoài bên cạnh mình rồi cất tiếng hỏi: “Chị dâu, nghe nói chị có thai rồi đúng không, là nam hay nữ đó? Mau nói cho em biết.”
Hứa Bích Hoài lập tức cảm thấy ngại ngùng, cô ôm bụng bằng một tay rồi cất tiếng nói: “Mới có ba tháng thôi nên còn chưa biết là nam hay nữ nữa.”
“Đừng nhìn nữa, chắc chắn là nam, không sai được đâu.” Chung Linh Nhi nói chắc như đinh đóng cột.
Hứa Bích Hoài ngẩn người rồi cất tiếng hỏi cô ta: “Tại sao?”
“Bởi vì ông trời nể mặt em nên mới để chị sinh con trai đó.” Chung Linh Nhi đáp.
Mọi người đều không biết Chung Linh Nhi có ý gì, chỉ có Lâm Thanh Diện biết vì sao cô ta lại hy vọng đứa bé này là con trai.
“Linh Nhi, cho dù là trai hay gái thì khi đứa bé ra đời, chị để cho em làm mẹ đỡ đầu được không?” Hứa Bích Hoài nghĩ đến việc vì hồi đó được Chung Linh Nhi cứu nên mới giữ nổi mạng mình, cô bèn nói với Chung Linh Nhi một cách kích động.
Chung Linh Nhi dứt khoát từ chối ngay: “Không được, em sẽ không làm mẹ đỡ đầu của đứa bé này đâu, nếu làm mẹ đỡ đầu thì làm sao em…”
Nói đến đây, Lâm Thanh Diện lập tức ho khan hai tiếng, đến nước này Chung Linh Nhi mới không nói tiếp nữa.
Gương mặt Hứa Bích Hoài toát ra vẻ ngạc nhiên, cô cho rằng có thể làm mẹ đỡ đầu của đứa trẻ thì địa vị của người đó trong gia đình sẽ được nâng cao, Chung Linh Nhi không chịu, lẽ nào là vì có ý kiến gì với cô hay sao?
“Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, em không làm mẹ đỡ đầu của con chị là có lý do hết đó, sau này chị sẽ biết ngay thôi, em chẳng có ý kiến gì với chị cả, thích còn không kịp nữa là, chỉ mong chị sớm ngày sinh đứa bé ra thôi.” Chung Linh Nhi giải thích.
Cả đám người đều mù tịt khi nghe thấy lời Chung Linh Nhi nói, không biết cô ta có ý gì.
Lâm Thanh Diện cũng rất lúng túng, chỉ sợ rằng Chung Linh Nhi sẽ nói huỵch toẹt giao hẹn của hai người bọn họ ra, biết đâu chừng Hứa Bích Hoài sẽ giết anh mất.
Có điều nghe Chung Linh Nhi gọi chị dâu, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy thoải mái, anh có thể nhận ra Chung Linh Nhi đã từ bỏ suy nghĩ ban đầu một cách triệt để rồi.
Hứa Bích Hoài liếc nhìn Lâm Thanh Diện rồi lại nhìn Chung Linh Nhi, cô cảm thấy chuyện này không đơn giản một chút nào, bèn hỏi Chung Linh Nhi ngay: “Linh Nhi, em có thể nói cho chị biết lý do là gì không?”
Chung Linh Nhi cười hì hì: “Bí mật.”
Nghe cô ta nói thế, Hứa Bích Hoài không tiện hỏi tiếp nữa, cô nghĩ chắc Lâm Thanh Diện biết nguyên do nên chắc chắn hỏi anh cho ra lẽ sau khi bọn họ về đến nhà mới được.
“Gần đây Hồng Thành thế nào rồi, không xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Thanh Diện vội vàng đổi đề tài để làm bầu không khí dịu xuống.
Trần Tài Anh gật đầu rồi nói: “Gần đây Hồng Thành không xảy ra chuyện gì hết, hậu họa mà Công Tôn Ninh để lại cũng đã xử lý gọn gàng rồi, chỉ có điều, mẹ vợ của anh…”
“Mẹ tôi lại gây ra họa gì rồi?” Nghe Trần Tài Anh nói thế, Hứa Bích Hoài lâp tức hỏi ngay.
“Khụ khụ, cũng không tính là họa, gần đây bác gái quen với một người đàn ông xấp xỉ tuổi mình, không biết người đàn ông ấy đã dùng thủ đoạn gì mà lừa bác gái bán đi khách sạn quốc tế Thiên Thành rồi, hai ngày trước ba vợ anh muốn về nhà sống, kết quả lại bị bác gái đánh đuổi ra ngoài, mẹ vợ của anh muốn ly hôn với ông để kết hôn với người đàn ông kia.” Trần Tài Anh nói dứt lời bèn dè dặt nhìn Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.
Sau khi nghe hết, Hứa Bích Hoài tức giận đến nỗi muốn gọi điện để hỏi Tống Huyền Khanh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thế nào thì cô cũng không ngờ mẹ của mình lại làm chuyện như thế, đúng là ngày nào cũng khiến cho người khác thấy lo lắng.
Lâm Thanh Diện cũng nhíu mày lại, mặc dù anh biết Tống Huyền Khanh sẽ không ngừng nhưng cũng không ngờ bà ta lại muốn ly hôn với Hứa Quốc Hoa.
Trước lúc Lâm Thanh Diện rời khỏi Hồng Thành đã nói rằng sau khi tìm Hứa Bích Hoài về, anh sẽ tính sổ với bà ta, xem ra bà ta không hề ghi nhớ những lời anh nói, lúc con gái mình mất tích mà lại bắt đầu đi ăn nằm với người đàn ông khác.
“Bây giờ về gia viên Trăn Tụy đi, tôi muốn xem xem rốt cuộc mẹ tôi muốn làm gì!” Hứa Bích Hoài cắn răng nghiến lợi mà nói.
“Khụ khụ, bây giờ bác gái không còn sống trong gia viên Trăn Tụy nữa, sau khi bác gái bán khách sạn quốc tế Thiên Thành đi thì đã mua một căn biệt thự trong trung tâm thành phố, bây giờ bà ấy đang sống với người đàn ông kia trong căn biệt thự đó.”
“Có điều tra rõ ràng lai lịch của người đàn ông đó chưa?” Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.
“Người đàn ông ấy đến từ vùng khác, chỉ chỉ tạm trong Hồng Thành ba tháng mà thôi, trước mắt vẫn còn chưa điều tra rõ lai lịch của anh ta, có điều theo như quan sát thấy thì rất có thể đó là một tên lừa đảo.” Trần Tài Anh đáp.
“Được rồi, tôi biết rồi, đến gia viên Trăn Tụy trước đã.” Lâm Thanh Diện cất tiếng nói.
Bây giờ Hứa Bích Hoài đang mang thai nên không thể tùy tiện nổi giận được, lỡ như động thai thì mất nhiều hơn được, bởi thế anh không thể để cho cô đi xử lý chuyện của Tống Huyền Khanh được.
“Lâm Thanh Diện, thật sự không đi xem xem tình hình hiện tại của bà ấy à?” Hứa Bích Hoài cất tiếng hỏi anh.
Lâm Thanh Diện bật cười, anh nói với cô: “Em đừng lo lắng gì về chuyện này, mai anh sẽ đi xử lý, bây giờ em không thể tức giận vì những chuyện vặt vãnh này được, lúc chúng ta trở về đã nói rõ với nhau rồi, cho dù Tống Huyền Khanh nuôi nấng em nhiều năm nhưng bà ta hại em suýt nữa đã bị hủy hoại, bởi thế anh phải trừng phạt bà ta, em cũng không thể cản.”
Hứa Bích Hoài chỉ đành gật đầu, lúc biết được Tống Huyền Khanh không phải là mẹ ruột của mình cộng với những hành vi tội lỗi của bà ta, thái độ của Hứa Bích Hoài dành cho Tống Huyền Khanh đã thay đổi nhiều.
Lúc trước, cô chỉ đành chịu đựng khi nghe bà ta nói câu nói ‘con là con gái của mẹ’, còn bây giờ đã không còn tác dụng nữa rồi.
Lâm Thanh Diện híp mắt lại, Hứa Bích Hoài không xảy ra chuyện gì xem như là trong họa có phúc, tất nhiên không thể không phạt Tống Huyền Khanh, nhưng còn phạt đến mức nào thì phải xem thái độ của bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.