Rể Quý Trời Cho

Chương 582: Trở về hồng thành




“Ồ? Nói thế nghĩa là sao?” Sau khi nghe người đàn ông trung niên nói thế, Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi lại.
Người đàn ông trung niên quan sát Lâm Thanh Diện một lúc rồi mới đáp: “Người anh em, cậu cũng đừng trách tôi nói thẳng, chắc khi nãy cậu cũng nghe thấy rồi, phí cơ bản để đi đảo Ánh Trăng chơi một tuần thôi là đã vài trăm triệu rồi, đó là còn chưa tính đến tiền tiêu vào các hạng mục giải trí trên đảo Ánh Trăng nữa đấy, tôi thấy cậu cũng không giống với dân nhà giàu, cậu cứ nghe tôi chém gió là được rồi, đảo Ánh Trăng dành cho những người có tiền, không liên quan gì đến chúng ta đâu.”
Lâm Thanh Diện lập tức phì cười, anh cất tiếng nói: “Mặc dù tôi ăn mặc bình thường nhưng vẫn có tiền để đến đảo Ánh Trăng mà anh nói chơi một tuần, chủ yếu là vợ tôi muốn đi, tất nhiên tôi phải dẫn cô ấy đi rồi.”
Người đàn ông trung niên nhìn Hứa Bích Hoài, ánh mắt ông ta lập tức sáng bừng, trong lòng thầm nghĩ vợ của cái tên này đẹp thật, đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
“Nói thật lòng nhé, vợ cậu đẹp thật đấy, để làm đẹp lòng vợ mà cậu cũng chịu bỏ ra vốn liếng lớn, cậu làm anh bội phục thật đấy, có điều cậu nghe anh khuyên đi, dù chúng ta có tiền đi đảo Ánh Trăng thật đấy, nhưng tiền đó lại là tiền tích lũy cả đời mới đủ, sau khi về cậu phải sống làm sao đây, loại người như chúng ta làm sao trả nổi chi phí ở đó chứ.” Người đàn ông trung niên khuyên bảo.
Vài người bạn của ông ta cũng bắt đầu khuyên nhủ Lâm Thanh Diện, nói Lâm Thanh Diện còn trẻ nên ưa sĩ diện, bọn họ hiểu điều đó mà, ai nấy cũng khuyên Lâm Thanh Diện đừng chú ý đến mặt mũi quá như thế.
Sau khi nói được một lúc, cả đám người bắt đầu chuyển sang khuyên nhủ Hứa Bích Hoài, nói rằng Lâm Thanh Diện kiếm tiền không dễ, cô là phụ nữ thì nên thông cảm cho anh, đừng có tiêu tiền một cách tùy tiện như thế.
Hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nghe bọn họ nói mà khóc không được cười không xong, đúng là số tiền vài trăm triệu rất to lớn với người bình thường nhưng với Lâm Thanh Diện, đây chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.
Có điều bọn họ cũng biết ý tốt của những người này, không hề mượn cơ hội này để sỉ nhục hai người họ nên cũng chẳng nói gì.
Cả đám người nói được một lúc bèn bắt đầu nói đến Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài rất nổi tiếng ở Hồng Thành hồi trước, bọn họ đều đã nghe kể về Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài nhưng không biết mặt mũi của bọn họ ra sao, bởi thế không biết rằng người mà bọn họ bàn tán đang ngồi bên cạnh bọn họ đây.
Tất nhiên câu chuyện bọn họ bàn tán là phiên bản đã bị thêm mắm dặm muối, có rất nhiều chuyện Lâm Thanh Diện chưa từng làm nhưng cũng gán vào người anh, khiến cho Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lúng túng vô cùng.
“Người anh em, cậu có biết Lâm Thanh Diện không, người này đúng là truyền kỳ thật, cậu phải học hỏi người ta đi, nếu như cậu có tài năng như cậu ta thì đừng nói là đi đảo Ánh Trăng chơi, cho dù cậu muốn sống ở đảo Ánh Trăng thì cũng không thành vấn đề đâu.” Người đàn ông trung niên ngoái đầu lại nói với Lâm Thanh Diện.
Vào lúc này, đột nhiên ông ta cảm thấy Hứa Bích Hoài ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện hơi quen quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, có điều trong lúc nhất thời ông ta không nhớ ra mình đã gặp cô ở nơi nào, chỉ cho rằng mình hoa mắt mà thôi.
Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Lâm Thanh Diện gật gật đầu rồi nói: “Đúng thế đúng thế, nên học hỏi nên học hỏi.”
Sân bay Hồng Thành.
Bây giờ có mười mấy chiếc xe ô tô đen đậu trước cửa sân bay, bên cạnh những chiếc xe ấy đều có vài người đàn ông mặc vest đen, trông có vẻ oai phong lẫm liệt vô cùng.
Có hai người chắp tay sau lưng mà đứng bên cạnh chiếc ô tô trên cùng, bọn họ nhìn vào cửa sân bây chăm chú như thể đang đợi người nào đó có địa vị cao lắm vậy.
Tất nhiên hai người đó là ông trùm thế giới ngầm Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên, chủ tịch tập đoàn Thiên Dương.
Bọn họ đã nhận được tin Lâm Thanh Diện trở về từ lâu rồi nên mới dẫn người ra sân bay đón.
Những người xung quanh đều bị thu hút bởi mười mấy chiếc xe ô tô đậu ở đây, ai nấy cũng xôn xao bàn tán.
“Mấy người này đến đây làm gì thế? Nhìn có vẻ ngầu ghê nhỉ?
“Không nhìn thấy hai người đứng đầu à, một người là Trần Tài Anh, một người là Hướng Vấn Thiên, có thể nói hai người bọn họ là hai ông lớn ghê gớm nhất trong Hồng Thành đấy.”
“Thật à, ông ta là ông trùm Trần Tài Anh trong thế giới ngầm sao? Đậu xanh, sao người như thế mà lại ra sân bay?”
“Chắc là đến đón người, người có thể khiến cho bọn họ đích thân ra đón, trong cả Hồng Thành, e rằng chỉ có một mình Lâm Thanh Diện mà thôi.”
Những người xung quanh đều bừng tỉnh, thảo nào lại hoành tránh như thế, hóa ra là đến đón Lâm Thanh Diện.
“Đi lâu như thế, rốt cuộc thì Lâm Thanh Diện cũng về rồi.” Trần Tài Anh cất tiếng.
“Đúng thế, may là chị dâu không sao, chứ bằng không chắc chắn anh Diện sẽ nổi điên, đến khi ấy không ai được sống yên.” Hướng Vấn Thiên đáp.
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, một cô gái xinh đẹp tức giận chạy đến nói với bọn họ: “Hai người hay thật, đi đến đón Lâm Thanh Diện mà cũng không nói cho tôi biết, hai người muốn tạo phản đúng không! Nói cho hai người nghe nhé, ở trong Hồng Thành, tôi mới là người có vị trí cao nhất, nếu lần sau mà các người còn dám làm như vậy nữa thì chắc chắn tôi sẽ không tha cho các người đâu.”
Trần Tài Anh và Hướng Vấn Thiên nhìn cô gái trước mặt mình, ai nấy cũng cảm thấy đau đầu, vốn dĩ bọn họ còn nghĩ rằng nếu như có thể khiến cô ta không đến thì đừng để cho cô ta đến, không ngờ bà cô này lại chạy theo rồi.
Người con gái đứng trước mặt bọn họ không phải là ai khác mà chính là Chung Linh Nhi.
Sau khi khỏi bệnh, Chung Linh Nhi lại thu dọn hành lý đến Hồng Thành, lần này cô ta đến đây không phải để quấn lấy Lâm Thanh Diện mà là vì cô ta cảm thấy Hồng Thành rất được, rất đáng để sống.
Đương nhiên có phải Lâm Thanh Diện khiến cho cô ta có cảm giác này hay không thì chẳng cần nghĩ cũng biết.
Hơn nữa Chung Linh Nhi đã bảm đảm với Lâm Thanh Diện rằng sẽ không quấn lấy anh nữa, cái giá phải trả là Lâm Thanh Diện không thể ngăn cản Chung Linh Nhi theo đuổi con trai tương lai của mình
Bây giờ Chung Linh Nhi đã nghĩ thông rồi, cảm thấy gọi Lâm Thanh Diện một tiếng anh cũng chẳng có gì không tốt, huống hồ chi không phải là cô ta không còn ôm ấp hy vọng, dù gì cuộc đời này dài như thế, cô ta không tin rằng Lâm Thanh Diện sẽ không đẻ con trai.
Lúc Chung Linh Nhi trở về, tiện thể còn dẫn theo Hứa Quốc Hoa, ba vợ của Lâm Thanh Diện về theo, ban đầu Hứa Quốc Hoa không chịu, dù gì ông cũng không muốn trở về đối mặt với gương mặt của Tống Huyền Khanh.
Nhưng Chung Linh Nhi cảm thấy một gia đình phải đầy đủ mới được, nếu Lâm Thanh Diện đã dẫn Hứa Bích Hoài về thì Hứa Quốc Hoa cũng nên về chung, có thế thì gia đình mới được đoàn tụ.
Thế là Chung Linh Nhi vẫn dẫn được Hứa Quốc Hoa về mặc cho ông ấy phản đối.
Nghe nói ngày đầu tiên Hứa Quốc Hoa trở về đây, Tống Huyền Khanh đã cào rách vài lỗ trên mặt ông ấy, khiến cho Hứa Quốc Hoa không chịu nổi nữa mà phải đi xin Trần Tài Anh, kêu Trần Tài Anh sắp xếp nơi ở riêng cho ông ấy.
Chẳng bao lâu sau, máy bay của Lâm Thanh Diện hạ cánh xuống sân bay Hồng Thành, anh và Hứa Bích Hoài tay nắm tay bước ra ngoài.
Những người đàn ông trung niên nói chuyện với bọn họ suốt dọc đường cũng đi theo bọn họ, vừa bước ra khỏi máy bay, bọn họ đã nhìn thấy nhóm người Trần Tài Anh ở đằng xa.
“Trời ạ, bọn họ là ai mà lại đến đón máy bay kia chứ? Hoành tráng quá?” Một người đàn ông trung niên thốt lên đầy ngạc nhiên.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng nhìn thấy nhóm người Trần Tài Anh, anh cười cười rồi nói: “Đến đón chúng tôi đó.”
Sau khi nói dứt lời, anh bèn đi về phía bọn họ.
Người đàn ông trung niên lập tức lẩm bẩm: “Nhóc con này vẫn ưa giả vờ giả vịt như thế, người ta đi đón hoành tráng đến thế mà có thể đón cậu ta được à?”
Có điều sau khi hai người Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vừa cười vừa trò chuyện với người đàn ông ở bên cạnh chiếc ô tô rồi lên xe, người đàn ông trung niên lập tức sững sờ.
“Thật…Thật sự là đến đón cậu ta hả?”
Bây giờ một người bạn của ông ta bước đến, cất tiếng nói: “Tôi nghe ngóng được mấy người đó đi đón ai rồi.
“Ai?” Người đàn ông trung niên hỏi vội.
“Mấy người đó là Trần Tài Anh, ông trùm thế giới ngầm ở Hồng Thành và Hướng Vấn Thiên, chủ tịch tập đoàn Thiên Dương, còn cô gái ấy là cô cả của thương hội Thiên Nguyên, bọn họ xuất hiện cùng một lúc thì đương nhiên chỉ có thể đón Lâm Thanh Diện mà thôi.”
Lâm Thanh Diện!
Người đàn ông trung niên lập tức sững sờ khi nghe thấy cái tên này, ông ta nhớ lại những lời mình nói với Lâm Thanh Diện lúc ở trên máy bay, trong phút chốc đã im bặt ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.