Rể Quý Trời Cho

Chương 581: Công tôn thắng




Ở hải ngoại, trên một hòn đảo nào đó không biết tên.
Lúc này có một ông già đang ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá, hai mắt nhắm chặt lại, bộ dạng đã nhập định.
Sóng biển đang không ngừng đập ở trên bãi đá ngầm trên bờ, từng cơn gió biển thổi lung lay quần áo của ông lão, nhưng mà ông ta vẫn không hề bị thay đổi bởi hoàn cảnh xung quanh, dường như tất cả mọi thư xung quanh đều không ảnh hưởng đến sự tập trung của ông ta.
Một hồi lâu sau có một bóng dáng cường tráng xuất hiện ở một khoảng cách cách với ông lão không xa, bộ dạng của cậu trai trẻ này, gương mặt kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt sắc bén lộ ra mấy phần lạnh lùng.
Bóng dáng của anh ta đi về phía ông lão một cách nhanh chóng, không hề phát ra một âm thanh nào, giống như bước chân của anh ta giẫm đạp trên mặt đất sẽ không sinh ra bất kỳ một chấn động.
Cả người của anh ta giống như hòa tan vào trong âm thanh của gió biển và tiếng sóng biển, nếu như đang nhắm mắt lại, căn bản cũng không thể nào phát hiện được sự tồn tại của anh ta.
Trong thời gian chớp mắt, cậu thanh niên cũng đã vọt đến sau lưng của ông lão, không biết từ lúc nào trong tay của anh ta xuất hiện một con dao sắc bén, lúc đi đến sau lưng của ông lão, không hề lưu tình mà đâm sau lưng của ông ta.
Mắt thấy con dao sắp đâm vào lưng của ông lão, trên mặt của người thanh niên lộ ra một nụ cười hưng phấn. Đúng lúc này, ông lão vẫn luôn không nhúc nhích ở trên tảng đá đột nhiên bay lên không trung, thân thể trực tiếp lộn mèo trên không trung, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi của con dao, nhẹ nhàng dùng lực rắc một tiếng, con dao được chế từ hợp kim gãy thành hai mảnh.
Trong thời gian một cái chớp mắt, ông lão đã đứng ở trước mặt của người thanh niên, hai ngón tay kẹp lấy một nửa con dao còn lại cũng đang chống đỡ ở trên cổ của người thanh niên.
Người thanh niên nuốt nước bọt, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn ở trên trán lăn xuống.
Một hồi lâu sau, người thanh niên lui ra phía sau hai bước, cúi đầu thật sâu với ông lão, mở miệng nói: “Sư phụ, đệ tử đã cố gắng hết sức.”
Ông lão nở nụ cười, âm thanh khàn khàn mở miệng nói: “Con có thể đi đến gần ta mười thước, dựa vào tình hình thực tế mà nói, những người trong độ tuổi của con không có người nào có thể làm đối thủ của con. Con ở bên cạnh của ta đã ba năm rồi, bây giờ cũng đã đến lúc nên rời đi.”
Người thanh niên lập tức cúi người sâu hơn một chút, mở miệng nói: “Sư phụ, đệ tử cảm thấy học nghệ của mình chưa tinh thông, nguyện ở lại bên sư phụ để luyện tập thêm vài năm nữa.”
Ông lão cười cười mở miệng nói: “Những gì có thể dạy ta đều đã dạy cho con hết rồi, hơn nữa còn lại cũng chỉ là ma luyện thời gian đối với con mà thôi, con tiếp tục ở lại bên cạnh của ta cũng sẽ không có tác dụng gì lớn hơn.”
“Vào khoảng thời gian trước, không phải gia tộc của con đã phái người đi đến đây đón con rồi à. Đi đi, con đã đến ngưỡng phải xuất sư, trên con đường sau này phải dựa vào chính con.”
Ở cách hòn đảo không xa có một chiếc máy bay trực thăng đang đậu ở đó, có mấy người mặc âu phục đang nhìn về phía bên này.
Người thanh niên nghe thấy nói như vậy, cũng không dám nói cái gì nữa, trả lời lại: “Đệ tử tuân mệnh!”
“Đi đi, sau khi trở về đừng để cho ta mất mặt là được rồi.” Ông lão phất phất tay.
“Đệ tử nhất định sẽ không để cho tên tuổi của sư phụ phải chịu nhục, sư phụ bảo trọng!”
Người thanh niên nói xong liền quay người đi về phía máy bay trực thăng.
“Công Tôn Thắng." Đi chưa được hai bước, ông lão lại mở miệng gọi một tiếng.
Lúc này, người thanh niên quay đầu lại, lại cúi đầu với ông lão một lần nữa.
“Sau khi trở về, đừng bởi vì thực lực của mình mà đắc chí, trong thế hệ trẻ tuổi con cũng được xem như là nhân tài kiệt xuất, nhưng cách với tông sư vẫn còn một khoảng chênh lệch rất lớn. Nếu như gặp tông sư, đừng ham chiến đấu, bảo vệ mạng sống của mình là quan trọng.” Ông lão mở miệng nói.
“Đệ tử xin ghi nhớ!” Công Tôn Thắng không lơ là chút nào.
Đương nhiên là anh ta biết rõ sự kinh khủng của tông sư, người trước mắt của anh ta là bậc thầy trong giới võ học, là cao thủ tông sư một thời, Lôi Uyên Hành.
Lúc nãy anh ta đã xuất hết toàn lực với Lôi Uyên Hành không hề giữ lại một chút nào, nhưng mà vẫn bị một chiêu của Lôi Uyên Hành chế trụ lại như cũ. Nếu như Lôi Uyên Hành coi anh ta là kẻ thù, chỉ sợ là anh ta đã trở thành một cái xác chết.
Lôi Uyên Hành căn dặn xong câu này liền xoay người lại, không nói thêm cái gì nữa.
Công Tôn Thắng cũng không do dự, bước nhanh đi về phía máy bay trực thăng.
Không bao lâu, máy bay trực thăng cất cánh rời khỏi hòn đảo ở hải ngoại.
Lôi Uyên Hành nhìn chằm chằm vào máy bay trực thăng chậm rãi biến mất trở thành một cái chấm đen nhỏ, lưỡi dao vẫn đang kẹp giữa ngón tay của ông ta búng mạnh ra ngoài, trực tiếp cắm vào trong tảng đá mà lúc nãy ông ta ngồi xếp bằng ở đó, biến mất không thấy gì nữa.
Trên trực thăng, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đưa cho Công Tôn Thắng một xấp tài liệu, lên tiếng nói: “Cậu chủ, trong khoảng thời gian mà cậu không có mặt, ông chủ đã phái cậu chủ Ninh diệt trừ nhà họ Lâm ở Kinh Đô, không ngờ đến lại chết trong tay của gia chủ đương thời là Lâm Thanh Diện của nhà họ Lâm. Ông chủ rất tức giận, kêu cậu chủ trước khi trở về thì phải mang đầu của cái người Lâm Thanh Diện này về gặp ông ấy.”
Công Tôn Thắng nhíu mày, mở miệng hỏi: “Thực lực của Lâm Thanh Diện này là như thế nào, cái tên phế vật Công Tôn Ninh này vậy mà lại chết ở trên tay của một tên tàn dư phản tộc à?”
“Tin tức mới nhất vừa mới nhận được, nói là Lâm Thanh Diện đã đánh chết đồ đệ của bậc thầy chiến đấu Quy Điền Nhất Lang.”
Công Tôn Thắng lập tức cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Loại người như là Quy Điền Nhất Lang, nếu như ba năm trước đây có lẽ tôi còn có chút kiêng kị, nhưng mà bây giờ có mười cái Quy Điền Nhất Lang đi nữa cũng không phải là đối thủ của tôi.”
“Những người thế tục ngày sao có thể biết được sự mạnh mẽ của võ học chân chính chứ, nếu như không phải ba năm nay tu luyện cùng với sư phụ, chỉ sợ là tôi còn tưởng rằng một người đánh nổi nghìn người là mức cực hạn rồi. Bây giờ suy nghĩ lại, thật sự là buồn cười mà, sức mạnh chân chính làm sao dừng ở chỗ đánh lại một nghìn người đơn giản như vậy được.”
“Nếu như ba đã bàn giao, vậy thì tôi thuận tay đi xử lý cái tên Lâm Thanh Diện này, diệt trừ những con chuột hôi hám cho gia tộc.”
...
Trên chiếc máy bay từ thành phố T đến Hồng Thành.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ở bên cạnh bọn họ chính là một người đàn ông trung niên hơi béo, lúc này đang nói chuyện với bạn của ông ta đi du lịch ở đâu là tốt nhất.
“Tôi nói cho các người biết nha, điểm thu hút khách du lịch nhất không phải là Tam Á, Hawaii, Cửu Trại Châu gì đó đâu, mà là một hòn đảo có tên là đảo Ánh Trăng, Hawaii mà các người biết đến cái gì đó cũng đều là những nơi bình thường mà con người bước tới thôi. Đi đến đảo Ánh Trăng này du lịch đều là những người giàu có chân chính, chỉ đi du lịch ở trên đó một vòng, không có mấy trăm triệu thì căn bản không thể đến đó được đâu.”
“Ở trong đảo Ánh Trăng này không chỉ có cảnh sắc ưu mỹ, có thể nói là một hòn đảo du lịch có hoàn cảnh tốt nhất ở trong nước, hơn nữa ở trên đảo còn có đủ các hạng mục giải trí mà các người không ngờ tới, đây mới thật sự là đồ chơi của kẻ có tiền, Tam Á mà các người nói thấp kém lắm.”
Mấy người bạn của người đàn ông trung niên nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ ước ao, rõ ràng là ai cũng muốn đi đến đảo Ánh Trăng từ trong miệng của người đàn ông trung niên này để xem một chút.
Lâm Thanh Diện nghe người đàn ông trung niên kể chuyện, nghĩ đến lần này Hứa Bích Hoài bình an trở về nhà, còn khôi phục ký ức. Nếu như để ăn mừng, vậy thì anh cũng nên dẫn Hứa Bích Hoài ra ngoài đi chơi một vòng.
Với lại sau khi kết hôn cùng với Hứa Bích Hoài thì hai người bọn họ vẫn chưa hưởng tuần trăng mật, về tình về lý, anh cũng phải đền bù cho Hứa Bích Hoài một tuần trăng mật.
Trước khi lên máy bay, Lâm Thanh Diện đã nói tới chuyện này với Hứa Bích Hoài, đương nhiên là Hứa Bích Hoài vui vẻ đồng ý, cảm xúc cực kỳ vui vẻ, có điều là cô cũng không biết muốn đi đến nơi nào để hưởng tuần trăng mật.
Bây giờ nghe thấy người đàn ông trung niên này nói tới đảo Ánh Trăng, trong lòng Lâm Thanh Diện cũng đã đưa ra quyết định.
Anh quay đầu lại nhìn Hứa Bích Hoài một chút, anh hỏi: “Không bằng chúng ta đi đến đảo Ánh Trăng này hưởng tuần trăng mật đi, như thế nào?”
Hai mắt của Hứa Bích Hoài sáng lên, lập tức nhẹ gật đầu.
Lời nói này của anh đã bị người đàn ông trung niên đó nghe thấy, người đó ngiêng đầu qua nhìn, mỉm cười nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: “Người anh em, tôi khuyên là các người vẫn đừng có suy nghĩ đó, ở một nơi như là đảo Ánh Trăng, không phải là nơi mà các người có thể đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.