Rể Quý Trời Cho

Chương 584: Đây là chuyện nhà tôi




Sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài thức giấc, bọn họ xuống nhà ăn, trên bàn đã bày sẵn các món do Tôn Tuệ Phương làm, hôm qua lúc Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài trở về đây đã đón Tôn Tuệ Phương và Hứa Quốc Hoa đến ở cùng.
Hứa Quốc Hoa cúi đầu ủ rũ bước từ trong phòng ra, ông ấy ngồi xuống bàn ăn.
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ngồi xuống, Tôn Tuệ Phương bưng canh đến cho bọn họ rồi mỉm cười mà nói: “Sáng nay đi chợ hơi gấp nên không nấu nhiều món, ăn tạm nhiêu đây trước đã, xem như là tiệc tẩy trần cho mọi người.”
Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đều cười cười nói đôi ba câu với Tôn Tuệ Phương, chỉ có Hứa Quốc Hoa sầm mặt xuống, có thể thấy được vết bầm bên khóe mắt của ông ấy, đó là do Tống Huyền Khanh đánh ông ấy khi ông ấy đến tìm bà ta vào hai ngày trước.
“Ba à, mới sáng sớm ba đừng ủ rũ như thế, bọn con vừa mới về, ba vui lên chút đi.” Hứa Bích Hoài nhìn Hứa Quốc Hoa rồi cất tiếng nói.
Hứa Quốc Hoa thở dài, ông ấy nhìn Hứa Bích Hoài: “Con gái, bây giờ ba…ba có thể gọi con như thế nữa không? Con đã biết lai lịch của mình rồi, theo lý mà nói con nên ở lại thành phố T mới đúng, dù gì đó mới là ngôi nhà thật sự của con.”
Hứa Bích Hoài cười cười, cô cất tiếng nói: “Ba, ba nói lung tung gì đấy, cho du chúng ta không cùng chung dòng máu nhưng ba đã nuôi lớn con, nếu như con thật sự muốn ở lại đó thì bây giờ ba đã không nhìn thấy con nữa rồi.”
Sau khi nghe Hứa Bích Hoài nói thế, Hứa Quốc Hoa lập tức cảm thấy mình được an ủi, ban đầu lựa chọn nói lai lịch của Hứa Bích Hoài cho Lâm Thanh Diện biết là một quyết định chính xác.
Rồi sau đó ông ấy quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói với anh: “Bây giờ con muốn đi tìm bà điên Tống Huyền Khanh đó à?”
Lâm Thanh Diện gật gật đầu: “Bây giờ bà ta vẫn còn chưa ly hôn với ba nhưng đã sống với người đàn ông khác rồi, về tình về lý đều không nên làm thế, hơn nữa con còn phải tính vài món nợ với bà ta.”
Hứa Quốc Hoa chỉ thở dài chứ không nói gì nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Thanh Diện kêu Hứa Bích Hoài đi xếp đồ đạc cần thiết cho tuần trăng mật, còn anh lại đi thẳng đến tiểu khu mà bà ta ở.
Căn biệt thự Tống Huyền Khanh mua tên là Nhã Phúc Viên, được xem như là khu nhà ở cao cấp trong Hồng Thành.
Trước kia Lâm Thanh Diện đến Nhã Phúc Viên, anh đã đến tập đoàn Thiên Dương trước để điều tra tin tức về Nhã Phúc Viên, đây là dự án bất động sản của tập đoàn Thiên Dương.
Rồi sau đó, anh bèn điều tra căn biệt thự mà Tống Huyền Khanh đã mua, phát hiện ra căn biệt thự này không hề đứng tên bà ta mà lại đứng tên một người đàn ông tên là Chu Sinh.
Nếu như anh đoán không sai, cái tên Chu Sinh này là người đàn ông đã ăn nằm với Tống Huyền Khanh, nhưng sổ đỏ chỉ đứng tên mỗi một mình Chu Sinh, điều này khiến cho Lâm Thanh Diện tin rằng Tống Huyền Khanh bị người khác lừa.
Sau khi điều tra kỹ càng, Lâm Thanh Diện rời khỏi tập đoàn Thiên Dương, đi thẳng đến Nhã Phúc Viên.
Anh đến trước cửa Nhã Phúc Viên, lấy tấm thẻ mở khóa ra, sau khi quẹt thẻ, anh bèn đi thẳng vào trong.
Bảo vệ gác cửa thấy Lâm Thanh Diện lạ mặt bèn đến nói đội trưởng: “Đội trưởng, tôi thấy cái người vừa đi vào hồi nãy lạ mặt lắm, hơn nữa hình như tấm thẻ anh ta cầm trong tay khác với thẻ trong tiểu khu, không phải người tự làm tấm thẻ mở khóa để vào tiểu khu của chúng ta để ăn trộm ăn cướp gì đó chứ?”
Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy bảo vệ nói thế bèn trừng mắt, anh ta vội vàng nhìn theo Lâm Thanh Diện, bây giờ Lâm Thanh Diện đang cầm tấm thẻ mở khóa trong tay.
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn tấm thẻ mở khóa trong tay Lâm Thanh Diện một lúc lâu, đôi mắt anh ta híp lại, rồi lập tức trừng to như thể nhớ ra điều gì đó, anh ta vội vàng vỗ đầu người bảo vệ vừa mới lên tiếng ban nãy.
“Người đó cầm thẻ đặc chế của tiểu khu đấy, chỉ có ông chủ và vài cổ đông của tiểu khu mới sở hữu loại thẻ ấy mà thôi, má, nếu không phải tôi nhìn kỹ lại mà để cho cậu xông lên bắt anh ấy thì gây ra họa lớn rồi.” Đội trưởng đội bảo vệ sợ bóng sợ gió một phen.
Gương mặt của tên bảo vệ ban nãy cũng toát lên vẻ kinh ngạc, không ngờ tấm thẻ trong tay Lâm Thanh Diện lại là thẻ đặc chế, thảo nào trước kia anh ta chưa từng nhìn thấy.
Cùng lúc đó, trong lòng anh ta cảm thấy cảm khái, trông người ban nãy có vẻ không lớn lắm, còn trẻ như thế đã là cổ đông của tiểu khu bọn họ, đúng là không phải hạng tầm thường.
Sau khi đi vào trong tiểu khu, Lâm Thanh Diện bước thẳng về phía căn biệt thự của Tống Huyền Khanh, anh đến trước cửa rồi bấm chuông.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa biệt thự mở rộng, Tống Huyền Khanh bước ra mới nụ cười bên môi, bà ta nói: “Không phải anh có chìa khóa rồi sao, sao còn…”
Tống Huyền Khanh còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy người đứng trước cửa là Lâm Thanh Diện, bà ta biến sắc, rồi lập tức đanh giọng mà nói: “Sao cái đồ sao chổi nhà cậu lại đến nữa rồi? Tôi còn ngỡ là cậu chết ở bên ngoài kia chứ, cậu mau cút đi cho tôi, đây là nhà tôi, cậu không có tư cách đến đây.”
Sau khi nói dứt lời, bà ta bèn đóng cửa lại.
Lâm Thanh Diện duỗi tay đẩy ra cửa, anh dùng sức đẩy Tống Huyền Khanh vào trong.
Anh đi vào theo rồi nhìn quanh quất bốn phía, không hề thấy ai khác ở đây.
“Ê cái đồ sao chổi, ai cho cậu vào đây hả, cậu hại con gái tôi mất tích, hại tôi nhà nát cửa tan, cậu còn có mặt mũi đến nhà tôi à, cậu mau cút đi cho tôi, chứ bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!” Tống Huyền Khanh nói với Lâm Thanh Diện một cách hùng hổ.
Vừa nghe thấy bà ta nói thế, Lâm Thanh Diện lập tức nổi nóng, bà ta không nhắc đến Hứa Bích Hoài còn đỡ, vừa nhắc cô là Lâm Thanh Diện đã nổi điên, đến lúc này rồi mà bà ta còn muốn đẩy trách nhiệm sang cho anh, đúng là đồ vô liêm sỉ.
Anh vung tay tát thẳng vào mặt Tống Huyền Khanh, khiến cho bà ta ngã lăn ra đất.
“Bà còn biết con gái mình mất tích sao? Bà không quan tâm xem Bích Hoài sống như thế nào mà lại đi ăn nằm với người đàn ông khác, bà không nghĩ xem sau khi Bích Hoài biết chuyện này thì cô ấy sẽ phản ứng thế nào à?” Lâm Thanh Diện chất vất bà ta.
Tống Huyền Khanh ôm mặt mình lại, bà ta nghe Lâm Thanh Diện nói mà trong lòng cảm thấy chột dạ, có điều bà ta vẫn thấy không phục khi Lâm Thanh Diện đánh mình: “Tôi làm thế nào cũng không mượn cậu lo! Cậu có tư cách gì để nói với tôi như thế!”
Sau đó bà ta chạy đến bên bàn, bấm một cái nút, đấy là nút gọi bảo vệ, chỉ cần nhấn thì sẽ có bảo vệ đến đây ngay.
“Nói cho cậu biết, tôi đã gọi bảo vệ rồi đó, cậu tự tiện đột nhập nhà tôi, tôi sẽ bảo bọn họ nhốt cậu vào tù, cậu đợi bóc lịch đi!” Tống Huyền Khanh rống vào mặt anh.
Chẳng bao lâu sau, đội trưởng đội bảo vệ dẫn người xông vào trong biệt thự của Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh thấy bảo vệ đến bèn vội vàng lên tiếng: “Các người mau bắt cậu ta lại đi, cậu ta tự tiện đột nhập vào nhà tôi còn đánh tôi nữa, mau chóng bắt cậu ta vào tù đi.”
Đội trưởng đội bảo vệ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Diện, anh ta lập tức sững sờ, đây chẳng phải là người cầm thẻ đặc chế ban nãy sao!
Lâm Thanh Diện nhìn đội trưởng đội bảo vệ rồi lên tiếng: “Đây là chuyện nhà của tôi, các người muốn nhúng tay vào à?”
Đội trưởng đội bảo vệ biết chuyện này không đơn giản, anh ta không thể đụng chạm đến người như Lâm Thanh Diện được, hơn nữa người ta đã nói là chuyện nhà rồi, bọn họ cũng chẳng tiện nhúng tay vào.
Sau khi cân nhắc một lúc, đội trưởng đội bảo vệ nở nụ cười áy náy với Lâm Thanh Diện rồi dẫn nhóm bảo vệ ra khỏi phòng trước ánh mắt sững sờ của Tống Huyền Khanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.