Đánh giá: 9.3/10
từ 1539
lượt
Tên gốc: 归去携红袖
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, ngắn
Convert: mhd
Edit: Lạc Bối Bối
“Hồng Tụ, nàng có phải là hồ ly tinh không?”
Công tử thì thào hỏi ta, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày ta, mang theo vẻ thương xót.
Hắn khí tức khinh nhuyễn như lan, làn môi điểm bên tai ta, có chút lạnh.
Ta ngẩng mặt lên cười mà không đáp, mái tóc dài buông rơi phía sau.
Quần áo lụa trắng rủ xuống, lớp vải xẹt qua da thịt, lạnh như băng tơ sống.
Hai tay hắn ôm lấy ta, mặt vùi vào mái tóc dài của ta, nói lời thật vô nghĩa: “Hồng Tụ, nếu nàng là hồ ly tinh thì thật tốt.”
“Nếu ta là hồ ly tinh, công tử có sợ không?” Ta cười, mười ngón tay thon thon, nhẹ vuốt lên mái tóc hắn.
“Không sợ.” Hắn thở gấp, nắm ngón tay ta, đặt lên môi, “Hồng Tụ của ta, hai bàn tay linh hoạt này, có thể dệt ra gấm vóc đẹp nhất thiên hạ.”
Hắn ca ngợi ta, như say như dại.
Chính là, Hồng Tụ, vì sao nàng không thể biến ra hoa hạ vạn gian, ruộng tốt ngàn khoảnh?
Đây là tiếng nói trong lòng hắn, không cần nói, ta cũng hiểu.
Công tử, chàng đã có những thực phẩm mĩ vị nhất, y phục thư thái nhất, mái nhà ấm áp nhất, còn có một Hồng Tụ ôn nhu nhất.
Đây là tiếng nói trong đáy lòng ta, chưa một lần nói ra, mà hắn cũng sẽ không nghe.
Hắn dùng hôn đầu ngón tay ta, nhíu mày.
Bởi vì ngón tay lạnh buốt, đầu ngón tay đầy vết thương vì dệt vải.
Dù môi hắn rất ấm, nhưng hai bàn tay này, sẽ không thể mềm mại như lúc ban đầu nữa.
“Công tử.” Ta thu hồi hai tay, lặng yên khép vào tay áo.
Hắn không tiếng động thở dài, đẩy ngã ta xuống, cởi tiểu y của ta, không nói một lời phủ lên người ta.
Đã lâu không có khinh thương mật ý, thậm chí không có hữu tình, chỉ trầm mặc biểu thị sự công khai chiếm cứ.
Thanh la trướng gian, đã rất lâu chưa từng ngửi thấy hương khí này.
Ta mở to mắt, trông thấy trướng đỉnh uyên ương, tua rua loạn chiến…. Ngoài trướng, cây đèn cầy đã tắt…
Note: Đêm khuya tĩnh mịch, đọc một câu chuyện ngắn chốn tường đổ rêu phong, phảng phất và mơ hồ. Có một nỗi buồn không nói nên lời, rồi từ từ lặng lẽ chìm xuống thật sâu…
Khi đói khổ, người ta chỉ mong được “cơm no áo ấm”, nhưng cơm no áo ấm rồi, mấy ai không mộng ước “vinh hoa phú quý”.
Nhân gian muôn thuở, đến phút cuối, cái gì mất, cái gì còn lại?