Quy Khứ Huề Hồng Tụ

Chương 2:




Lại là một đêm mưa nặng hạt, ta bị đánh thức khỏi giấc mộng.
Lần này không phải tiếng nói nam nữ, mà là tiếng khóc thảm thiết của hắn.
Tiếng khóc trong đêm mưa yên tĩnh vô cùng thê lương, thanh thanh như bóp nghẹt tim phổi, ta chưa từng nghe tiếng khóc thương tâm như vậy.
Men theo hướng có tiếng khóc, ta tránh mưa, hiện thân nơi góc tường dưới tàng chuối tây.
Hắn thanh sam hỗn độn, búi tóc rối tung, y phục ướt đẫm bùn và nước, tên trán, khóe môi đầy vết máu, bầm tím.
Hắn quỳ dưới đống hoang tàn của nhà chính, trán dập xuống đất, tiếng khóc bi ai.
Hắn nói với tổ tông của mình, bi tố[2] chính mình bất hiếu, bi tố không cam lòng nhìn ý trung nhân được gả cho người khác, bi tố bị người ta nhục nhã.
Lệ nam nhi, không dễ rơi.
Một thân thanh tú, sinh liền phong lưu, lại lạc lõng côi cút trong mưa, để gió thổi thanh sam, mưa đập sống lưng.
Ta chưa từng gặp ai đáng thương như vậy.
Thế gian không như ý, nguyên không chỉ cơ bão ấm lạnh[3], dù đã cơ bão ấm lạnh, nhưng mọi chuyện vẫn không như ý.
Ta thán một tiếng, dưới mái hiên gió vẫn thổi mạnh.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn quanh tứ phía, kinh hãi hỏi “Ai?”.
Là ai, ta là ai?
Khoảnh khắc ấy, trái tim như có cái gì chạy qua.
Đứng dưới tán chuối xanh, ta chiết một tán lá, hóa thành bích dù, bước ra ngoài.
Hóa thành hình dạng Yến Nương, quần áo hồng nhạt, mỉm cười gọi một tiếng “Công tử”, nghiêng chuyển bích dù, che mưa gió trên đỉnh đầu hắn.
Sau này hắn nói với ta, giữa đêm gió thảm mưa sầu, liếc mắt thấy ta, đột nhiên cảm thấy đã không còn gì hơn khoảnh khắc ấy.
Đó là một hồi hoang lương ảo mộng, cũng ngọt như đường phèn, không nguyện tỉnh lại.
Ta nói ta nguyện ném bỏ gia đình, chân chời góc biển đi theo hắn.
Từ nay thế gian đã không còn Yến Nương, chỉ còn lại Hồng Tụ.
Kịch nam lý đô có một đoạn xướng, ta từng đứng sau cây cột ở sân khấu nghe người xướng, “Viễn lai thủ công danh, quy khứ huề hồng tụ[4]”…
Lúc ấy ta liền nghĩ, ta nguyện làm Hồng Tụ, cùng một người trở lại.
Hắn lệ rơi đầy mặt, trong mưa gió cầm tay ta, thanh thanh gọi Hồng Tụ.
Nâng áo sửa khăn, thêm hương đêm đọc sách[5], từ đó về sau, ta là Hồng Tụ của hắn, hắn là công tử của ta.
Đêm đó chúng ta không nhà để về, chân chính trở thành một đôi uyên ương giữa mưa gió, song túc song phi.
Hắn cởi áo khoác ngoài che lên vai ta, bộ ngực ấm áp chắn đi mưa gió.
Dù gió đông lạnh run rẩy, hắn vẫn cười, tay nắm chặt tay ta, khoái hoạt như hài đồng.
Gữa bức tường đổ nát của Hàn Lâm đệ, lần đầu tiên ta cảm thấy gió đêm không còn rét lạnh, cảm thấy không còn ghét trời mưa.
Khi trời sáng, mưa cũng ngừng rơi, chúng ta cùng nhau rời đi.
Thanh sam tung bay, tay cầm túi sách, đi nhanh ra ngoài, bước lên bến đò.
Ta mang theo một túi vải lam, khép mi mỉm cười, nát bước sau lưng hắn.
Nam tử bên cạnh ta dừng chân nhìn xung quanh, hắn trở lại, lại nhìn về nơi đô thành phồn hoa, tháp cao lầu son, đèn đuốc vải sắc.
Thuyền nhổ neo, con thuyền quay đầu về phương nam.
Mạn thuyền lay động, trôi nổi giữa dòng.
Hắn dừng chân nơi mũi tàu, tay áo tung bay, thật lâu ngóng nhìn.
Ta dịu dàng hỏi: “Công tử vẫn là không thể từ bỏ?”
Hắn ngửa đầu, nhìn đám mây lững lờ trôi: “Hồng Tụ, sẽ có một ngày, nàng thấy ta áo gấm về làng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.