Quy Khứ Huề Hồng Tụ

Chương 4:




Hắn dùng hết trăm lượng bạc này, mở một phương dệt Hồng Tụ trong thành.
Ngày khai trương, khách đầy cửa, tiếng đồn lan nhanh.
Chỉ sau ba ngày, phường diệt nho nhỏ, đã tiếp bao khách nhân.
Nhiều ngày, mới đến chính ngọ, số vải ta dệt đều đã bán hết.
Ba tháng sau, chúng ta phải chuyển dệt phường đến một nơi lớn hơn.
Nửa năm sau, dệt phường Hồng Tụ danh dương toàn thành, người dưới quê cũng đến tìm mua.
Phú quý tới dễ dàng như thế, ban đầu cao không thể chạm đến, đảo mắt lại dễ như trở bàn tay.
Nhớ rõ lần đầu tiên bàn trướng, hắn đem sổ sách đến xem, đem số vàng bạc thu được khóa dưới tận đáy hòm. Ban đêm mấy lần tỉnh lại, nhịn không được mở khóa hòm kiểm tra, chỉ sợ số bạc trắng sẽ chắp cánh bay đi.
Vẫn soi đuốc đọc giữa đêm khuya, chỉ khác là, hắn đọc sổ sách, không còn đọc sách thánh hiền.
Hiện giờ người thêm hương không còn là ta, một nha hoàn trẻ tuổi hàng đêm đốt cho hắn mùi hương Thiên Trúc mà hắn thích.
Mà ta, vội vàng dệt đan không nghỉ.
Không ai có thể học cách sử dụng khung cửi của ta, trên thế gian này, Hồng Tụ chỉ có một.
Danh khí của chúng ta càng ngày càng lớn, người đến mua vải cũng càng ngày càng nhiều.
Ngay cả dệt suốt đêm, cũng không đủ bán.
“Hồng Tụ, nàng có thể dệt nhiều hơn một chút không?”
Hắn vội vã thúc giục, bất nhẫn nhìn bạc trắng ngay trước mắt, lại không thể thu ngay vào trong túi.
“Hồng Tụ, nàng xem bao nhiêu người chờ mua vải của chúng ta, bao nhiêu người chờ để đưa vàng bạc… Nàng dệt nhiều một chút, chúng ta có thể phú quý.”
“Hiện giờ vẫn không tính là phú quý sao?” Ta hỏi hắn.
“Không không, thế này há có thể tính là phú quý?” Hắn cười lớn.
Chính là lực ta làm không nổi, dù cho không ngủ không nghỉ, một ngày cũng chỉ đệt được mười tấm.
Hắn không biết, đây là tâm huyết tạo thành, mỗi một sợi vải là tinh khí của ta ngưng tụ mà thành.
So không được sắc tương trống rỗng biến ảo, so không được kính hoa thủy nguyệt vô căn cứ.
Nếu không như thế, sao có thể khiến người ta say, cam nguyện bỏ vàng bạc hàng ngày chờ trước cửa dệt phường?
Ngay cả là yêu, cũng sẽ sức cùng lực kiệt.
Ta rất mệt mỏi.
Ta nói với hắn: “Công tử, chúng ta đã không cần vất vả như vậy, lượng của cải này đã đủ để an độ quãng đời còn lại.”
Hắn mắng ta: “Phụ nhân nông cạn, giàu sang phú quý vì sao không cầu!”
Gần nhau mười năm, hắn lần đầu tiên mặt lạnh lên án tôi.
Chuyển lại lời nói dịu dàng: “Hồng Tụ, vải nàng dệt là thiên hạ vô song, chúng ta đã bỏ qua mười năm phú quý, hiện giờ cũng có ngày được mở mày mở mặt, danh dương thiên hạ. Hai bàn tay này của nàng, có thể dệt ra hoa hạ vạn gian, ruộng tốt ngàn khoảnh, há bằng này bạc có thể sánh bằng?”
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, ta đột nhiên lời hắn từng nói với ta.
Hắn nói, thê tử của hắn phải vai quàng khăn, cổ đeo châu, lĩnh cáo mệnh, làm nhất phẩm phu nhân, không thể giống như thôn phụ bình thường, sống cuộc sống vất vả. Lời nói năm xưa còn văng vẳng bên tai, ta hỏi hắn: “Công tử, chàng còn muốn thiếp thân dệt đan đến khi nào, liệu có phải đến khi tóc bạc da gà, răng lạc mắt mù, mới có thể ngừng?”
Hắn giật mình, buông ánh mắt, không dám nhìn ta.
“Nàng còn trẻ như thế, sao lại nói những lời này?” Hắn nâng hai tay ta lên, khép lại lòng bàn tay, cúi đầu hôn lên, “Hồng Tụ, ta biết nàng khổ cực, tạm thời vì ta mà nhẫn nại một chút, được không?”
Ta rút tay, cúi đầu khẽ cười: “Công tử nói quá lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.