Lục Vi Dân biết Hà Khanh có mạng lưới quan hệ khá tốt ở Xương Châu, nhưng hắn không biết Hà Khanh và công an Xương Châu có quan hệ gì hay không.
Nếu muốn gạt công an nhà máy sang một bên, vậy thì phải để Cục công an thành phố Xương Châu tiếp nhận vụ án này mới được. Nhưng lô sắt này tuy rằng giá trị không nhỏ, nhưng xét theo tính chất vụ án mà nói, muốn Cục công an thành phố Xương Châu tới tiếp nhận thì cũng có chút khó khăn. Một vụ án ăn cắp vật tư sản xuất thông thường, theo lý mà nói chắc chắn là sẽ do cơ quan công an địa phương đó điều tra.
Nhưng theo bọn Tiêu Kính Phong bám sát và tìm hiểu, hiện nay lô sắt này hẳn là được cất giấu ở một điểm dân cư ngoài khu sinh hoạt của nhà máy.
Nơi đó là vùng giao cắt với ngoại ô, là khu dân cư của các hộ nông dân chuyển đổi thành phi nông nghiệp, cho những buôn bán thuê. Lô sắt này cụ thể được giấu ở đâu thì không biết, lúc ấy bọn Tiêu Kính Phong không dám bám theo quá sát, sợ bị đối phương phát hiện, cho nên chỉ biết đại khái là ở trong khu đó.
Mà bọn chúng phải vận chuyển đi thì chắc chắn sẽ chuyển từ vùng đó đi nơi khác, chỉ cần chọn con đường cửa ngõ hợp lý là hoàn toàn có thể ngồi đó đợi bắt. Đương nhiên trong đó quan trọng nhất là phải ước chừng được khoảng thời gian mà đối phương chuyển hàng.
Gọi điện thoại cho Hà Khanh, mãi đến buổi chiều mới gọi được, Hà Khanh cũng không hỏi Lục Vi Dân rốt cuộc có việc gì cụ thể, trực tiếp cho Lục Vi Dân số điện thoại của một người. Đó là Đội phó Đội trinh sát hình sự Cục công an thành phố Xương Châu Bào Thành Cương, chỉ nói cho hắn rằng Bào Thành Cương là người có thể tin cậy.
Ánh mắt như chim ưng của Bào Thành Cương dò xét Lục Vi Dân như kim châm. Nói thật, Bào Thành Cương rất tò mò về người thanh niên trước mặt này. Hắn có thể khiến Hà Khanh gọi điện thoại cho mình, hơn nữa là vì một chuyện như vậy, thực còn khiến y cảm thấy có chút bất ngờ.
Hà Khanh gọi điện thoại cho mình, Bào Thành Cương thật sự là có chút lo lắng, rất sợ đối phương đưa ra cho mình vấn đề gì khó giải quyết. Nếu là một số chuyện vi phạm nguyên tắc mấu chốt, chính y thực còn không biết nên ứng phó như thế nào. Tuy nói rằng y cũng biết Hà Khanh cũng là người biết chừng mực, nhưng Hà Khanh nhiều năm như vậy bỗng dưng lại xuất hiện, thời gian trở về Xương Châu cũng không coi là nhiều. Hơn nữa Bào Thành Cương cũng biết Hà Khanh hiện này và Hà Khanh của mười năm trước đã hoàn toàn khác nhau, nếu thực sự có chuyện gì đó tìm mình, hoặc đó là chuyện vô cùng phiền toái, hoặc sẽ là chuyện gì đó thú vị, nhưng y không ngờ sẽ có thể là chuyện kiểu này.
Nói một cách chuẩn xác, đây không xem như một chuyện, chỉ có thể nói là một công việc hết sức bình thường. Nó cho dù là không phải lĩnh vực mình được phân công quản lý, nhưng chỉ cần mình muốn làm, cũng có thể tìm ra được hàng trăm lý do để tiếp nhận.
- Cậu muốn nói là sẽ có một lô nguyên vật liệu bị ăn cắp từ một thời gian trước của nhà máy 195 trong hai ba ngày tới sẽ được vận chuyển ra khỏi thành phố Xương Châu? Chỉ có một manh mối như vậy thôi? Tẩu tán, ăn trộm?
Bào Thành Cương có hơi thất vọng, y còn tưởng đối phương sẽ cung cấp cho mình một manh mối để phá án lớn, án quan trọng. Chứng cứ mờ mịt như vậy, hơn nữa còn là Hà Khanh gọi điện thoại cho mình dặn phải xử lý nghiêm túc.
Không sai, nhà máy 195 là xí nghiệp công nghiệp quân sự nhà nước với quy mô lớn, nhưng những vụ án ăn cắp nguyên vật liệu trong các xí nghiệp hàng năm xảy ra liên tục. Cướp nhà khó phòng, trong ngoài cấu kết bán trộm vật liệu cũng không phải là chuyện bây giờ mới có, sau này cũng có không ít. Cho dù giá trị của lô thép đó không nhỏ, nhưng cũng chỉ là một hành động tẩu tán, cho dù là có điều tra sâu thêm, nhiều lắm cũng chỉ là một vụ án ăn trộm. Nhưng đối với một Đội phó của Đội hình sự chuyên phụ trách án lớn, án quan trọng mà nói thì có phần không xứng tầm.
Lục Vi Dân nghe ra trong lời nói của vị cán bộ hình sự này sự thất vọng và xem thường, hắn cười:
- Đội phó Bào, tôi biết anh có thể có chút thất vọng. Có điều theo tôi biết, đám người này hẳn là đã kiếm chác từ con đường này ở nhà máy 195 cũng được một số năm. Từ sắt, đồng đến thép hợp kim, bọn họ không chỉ là tẩu tán đơn giản như vậy, trong nhà máy 195 hẳn là có một người đầu não có quyền thế chuyên “cung cấp” cho bọn chúng. Bọn chúng cũng sử dụng nhiều cách khác nhau, có ít thì báo thành nhiều, có cả việc biến những vật liệu chưa sử dụng thành phế phẩm để xuất xưởng, còn có loại trực tiếp mua chuộc Ban Bảo vệ rồi nghênh ngang đưa ra khỏi nhà máy. Anh có thể tính xem, như vậy đám người này một năm phải kiếm chác được bao nhiêu từ nhà máy? Cho dù là nhà máy 195 là xí nghiệp với quy mô lớn thì cũng không cáng đáng nổi sức ép như vậy đâu.
- Cậu nói đám người này đã có thời gian dài câu kết với người trong nhà máy thành hệ thống trong ngoài tiến hành trộm cắp, có chứng cứ nào khác không?
Nếu đây là một chuỗi vụ án thì còn có chút đáng làm, Bào Thành Cương thoáng có chút hứng thú. Giá trị cũng không phải là quá nhỏ, hơn nữa là án xâu chuỗi, nếu có thể dính dáng đến một lũ đông, thì cũng khá thú vị. Ít nhất nó cũng có thể giải quyết được chỉ tiêu số người cần bắt mỗi năm của mình ở một mức nào đó. Chẳng qua là các vụ án kiểu này trong mắt lãnh đạo xem ra có thể sẽ cảm thấy mình hơi dùng mánh lới, không thiếu người sẽ nhắc mình nên tìm vụ án đáng làm hơn. Nghĩ đến đây Bào Thành Cương hơi mỉm cười nơi khóe miệng.
- Chứng cứ chỉ có lần này, trước kia thì chúng tôi không có. Nhưng phần vật tư bị ăn trộm trong nhà máy không được ghi chép, nhưng cũng có một phần kha khá có ghi chép báo cáo, nếu trình độ của người do Đội phó Bào chỉ huy cao như anh Khanh nói, tôi nghĩ là hoàn toàn có thể thu hoạch được kha khá.
Lục Vi Dân cười.
- Mặt khác theo tôi được biết, trong đám người này có một hai kẻ chưa gia nhập được lâu, có thể chưa chìm sâu vào với chúng, có lẽ có thể trở thành điểm đột phá của đội do Đội phó Bào chỉ hủy.
Bào Thành Cương vẫn thật không ngờ đối phương lại chỉ đạo cho mình phá án, có chút không biết nên khóc hay nên cười:
- Được rồi, người anh em, tôi đã biết những manh mối cậu cung cấp. Cậu đã là bạn do Hà Khanh giới thiệu, lại tích cực cung cấp manh mối cho cơ quan công an chúng tôi, chúng tôi đương nhiên sẽ rất coi trọng. Cậu trước tiên cứ về đi, tôi sẽ sắp xếp người tìm hiểu một chút về tình hình.
- Đội phó Bào, đối phương có khả năng sẽ chuyển hàng chỉ trong hai ba ngày nữa, một khi chúng ra khỏi thành phố Xương Châu, có muốn tìm kiếm manh mối cũng không dễ dàng.
Lục Vi Dân cân nhắc một chút, suy xét xem nói thế nào nói mới có thể khiến đối phương bị thuyết phục nhất, nhưng lại không đến mức khiến đối phương cảm thấy mình đang chỉ đạo đối phương.
- Tôi có hai người bạn vốn dĩ ấp ủ ước mơ rất tha thiết là làm công an, đáng tiếc là không có cơ hội. Cho nên lần này đây bọn họ rất nhiệt tình, luôn bám sát chuyện này. Những manh mối và tình hình cũng đều là bọn họ mày mò ra, hy vọng Đội phó Bào có thể cho bọn một cơ hội, để bọn họ đi theo các anh em trong đội của anh để trải nghiệm một lần cảm giác làm công an.
Bào Thành Cương mỉm cười, người thanh niên này rất biết ăn nói, thảo nào Hà Khanh coi trọng hắn như vậy.
Tuy rằng không biết Hà Khanh vì sao lại coi trọng đối phương đến như thế, nhưng qua lại với Hà Khanh nhiều năm như vậy, với sự chín chắn, chu đáo của Hà Khanh, làm việc cực kỳ có phương pháp, nhìn người cũng vô cùng tinh tường, cho nên Bào Thành Cương từ xưa tới nay vô cùng tín nhiệm. Tuy rằng nói người thanh niên trước mặt này tên tuổi chẳng có gì, lại không giống như con cháu gia thế, nhưng y cũng không dám chậm trễ, cho nên cũng liền gật đầu thuận theo tình thế:
- Như vậy cũng tốt, cậu đã khẳng định chắc chắn như thế, vậy hãy gọi hai người bạn đó tới đây, tôi cho người hỏi kỹ càng tình hình một chút rồi sẽ quyết định.
Làm xong tất cả những chuyện này, Lục Vi Dân cũng biết bây giờ coi như là cố hết sức người và đợi mệnh trời. Nếu nhà họ Diêu này hiện nay thực sự mệnh vẫn chưa hết thì mình cũng không có cách nào khác. Tuy nhiên Lục Vi Dân tin, trời không phụ lòng người, chỉ cần anh đồng ý bỏ công bỏ sức thì không vấn đề nào là không tìm ra được.
Lời mời dùng cơm của Lục Vi Dân bị Bào Thành Cương từ chối cũng là điều có thể đoán được. Trong tình huống lần đầu gặp mặt như thế này, Lục Vi Dân cũng đoán được đối phương sẽ không thể nhận lời. Hắn cũng không cố nài ép, chỉ nói một lời đợi khi nào Hà Khanh trở thì mời tụ tập một buổi, Bào Thành Cương rất thoải mái mà nhận lời ngay.
Bào Thành Cương nói lời vẫn khá giữ lời, sau khi Tiêu Kính Phong và Ngô Kiện tiếp xúc với người của anh ta, thuật lại tình hình, đã bắt đầu có hứng thú. Nói cho cùng với một vụ án đã nắm rõ phạm vi tàng trữ cụ thể, giá trị cũng không phải là nhỏ, có thể nói là khá dễ dàng là có thể tóm gọn một mẻ lưới, bọn họ cũng không nỡ không hạ mình mà bỏ lỡ, huống hồ đây còn là một vụ án đã được cấp trên mở lời.
Mãi cho đến khi bóng dáng vững vàng của Lục Vi Dân biến mất ở ngoài cửa, Quách Chinh mới như thoáng chút suy nghĩ mà đóng cửa, sau khi khoanh tay đi lại một vòng trong phòng khách, trở lại chỗ sô pha và ngồi xuống.
Người vợ rất hiếm khi thấy Quách Chinh có vẻ như vậy. Mặc dù là sau khi Chân Kính Tài gặp chuyện chồng mình cũng chỉ là nhíu mày, vẻ mặt hơi nghiêm khắc, không nói lời nào, nhưng lại không có vẻ trầm tư suy nghĩ nặng nề như hôm nay.
- Sao thế, ông à, cậu thanh niên vừa rồi là người yêu của Chân Ny, con trai thứ ba nhà ông Lục đúng không? Hiện nay hình như ở đâu đó, đúng rồi, Nam Đàm, là chỗ quê của ông Lục đúng không?
Vợ Quách Chinh dạy học cho trường dành cho con em nhà máy, bà là một người phụ nữ rất nhã nhặn, trầm tính.
- Không phải quê Lục Tông Quang, là quê đằng nhà vợ ông ấy. Lục Tông Quang là người Thanh Khê.
Đối với người gần như năm nào cũng là chiến sĩ thi đua của nhà máy như ông Lục, Quách Chinh là Phó bí thư Đảng ủy đương nhiên là nắm khá rõ về tình hình.
- Xét theo hộ khẩu thì con theo mẹ, đây là chính sách của nước ta. Đến giờ vẫn chưa giải quyết được chuyện đưa nhà ông Lục vào nhà máy, tôi vẫn thấy trong lòng rất hổ thẹn. Cũng may mấy đứa con nhà ông Lục không đứa nào chịu thua kém ai, đứa sau còn hăng hái phấn đấu hơn đứa trước.
- Nghe nói cậu con cả nhà ông Lục đã từ chức để đến Thượng Hải làm việc, cậu ta chính là tốt nghiệp đại học Thanh Hoa xong được phân về nhà máy cơ khí Hồng Kỳ, đã làm tới chức Phó chủ nhiệm phân xưởng.
Vợ Quách Chinh cũng biết rất rõ về tình hình của mấy người con nhà họ Lục.
- Ừ, nghe nói việc đó đã khiến cho Lục Tông Quang tức một cơn khá ghê gớm. Có điều tôi thì thấy rằng thanh niên ra ngoài xông pha, lăn lộn với cuộc đời chưa chắc là chuyện gì xấu. Hiệu quả và lợi ích của nhà máy cơ khí Hồng Kỳ không được tốt lắm, ở lì tại đó cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy. Lục Ủng Quân vốn là một người không chịu cam lòng, từ khi cậu ta học đại học tôi đã cảm thấy thế. Giờ ra ngoài rèn luyện, cọ xát một chút, có lẽ có thể có khả năng phát triển còn tốt hơn.
Quách Chinh dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng nhiều năm trước khi Lục Ủng Quân học đại học về nhà nghỉ hè. Lục Ủng Quân còn chủ động nêu yêu cầu được xuống phân xưởng thực tập, mình khi đó mới là Phó chủ nhiệm ban quản lý nhà máy, sắp xếp cậu ấy đến phân xưởng thực tập. Cậu ta ở phân xưởng cũng làm được không ít, nhận các vị công nhân lão làng làm sư phụ, đồng ý chịu khổ rèn luyện, tìm hiểu. Cậu ta chăm chỉ, cần mẫn học hỏi đến mức khiến các vị công nhân gìa đó rất vui. Chỉ tiếc rằng khi tốt nghiệp thì lại bị phân về nhà máy cơ khí Hồng Kỳ.
- Ông à, Lục Vi Dân đó tới nhà ta, không phải là nói chuyện của ông Chân đấy chứ? Hay là hắn muốn được điều về?
Vợ Quách Chinh không phải là người lắm điều hay bép xép, tuy nhiên đối với Lục Vi Dân, người mà chồng bà khá là đánh giá cao, thậm chí có thể nói là lọt vào mắt xanh của ông thì bà đúng là có chút tò mò.
- Mỗi chuyện có một chút, chuyện của ông Chân đã không phải là chuyện mà ai trong chúng ta có thể giúp đỡ được. Ảnh hưởng của nó đã lan ra bên ngoài, cho dù là ở nhà máy không xử lý, bản thân ông ấy cũng không có cách nào mà tiếp tục tồn tại ở ðó nữa. Hõn nữa với tính cách của ông ấy, ông ấy cũng không thể lẳng lặng mà bị ðánh gục nhý vậy. Cho nên rời khỏi nhà máy 195 ðối với ông ấy mà nói hẳn là lối thoát tốt nhất.