Quan Đạo Vô Cương

Chương 194: Anh bất nhân thì tôi bất nghĩa





- Chú Chân, cháu hỏi một câu không nên hỏi, chú đừng trách. Nhưng nếu không làm rõ chuyện này, cháu tin rằng chú cả cuộc đời sẽ mang theo một vướng mắc trong lòng, trong lòng cháu cũng không thoải mái, không chắc chắn.
- Cháu nói đi, chú Chân này giờ đã trong tình cảnh như vậy, còn có gì không thể nói? Có phải chuyện về người đàn bà đó đúng không? Hừ, đúng, chú Chân này có lỗi với cô Nhạc của cháu, quả thực vẫn giữ quan hệ với người đàn bà đó, cho nên xảy ra chuyện này cũng chẳng thể trách người khác.
Chân Kính Tài dường như ý thức được Lục Vi Dân muốn hỏi điều gì, cười khổ chủ động nhắc tới vấn đề này.
- Vậy chú xảy ra chuyện này có khả năng là bị người ta gài bẫy không? Cháu không phải đang nói tới người đàn bà đó và chồng cô ta, mà là những người khác, những người vẫn luôn muốn đánh đổ chú.
Lục Vi Dân thản nhiên hỏi.
Khi Lục Vi Dân hỏi đến vấn đề này, vẻ mặt Chân Kính Tài vừa mới thoải mái lại sa sầm xuống.
Vấn đề này ông ta đã cân nhắc vô số lần, người đàn bà đó và mình đã có quan hệ này trong rất nhiều năm, nhưng theo ông ta biết thì người đàn bà đó hẳn là không có quan hệ gì với bọn Trần Phát Trung và Diêu Chí Bân. Hơn nữa một năm nay mình từ sau khi xảy ra chuyện đó luôn vô cùng cẩn thận, thời gian ở cạnh người đàn bà đó cũng ít đi rất nhiều, chính là đề phòng bị người ta chú ý, một hai tháng cũng chưa chắc ở cùng nhau một lần.
Nhưng lần gặp hai hôm trước thực sự có nhiều điểm đáng ngờ.
Phải nói là mình và người đàn bà đó lần trước hẹn hò cũng cách đây mới nửa tháng, cô ta lại chủ động hẹn mình. Bản thân mình cũng là ham muốn nổi lên, hôm đó thấy cô ta ăn mặc gợi cảm hợp thời, lại vô cùng thân mật, trong lúc nhất thời quên hết mọi thứ xung quanh và lên giường với cô ta. Phòng cao cấp của nhà khách nhà máy càng không công khai ra bên ngoài, khả năng người ngoài vào là rất thấp, tại sao người đàn ông đó biết mình và cô ta đang ở bên trong? Hơn nữa lập tức liền bật mở thẳng cửa, xông vào cùng một đám người, bắt mình ngay tại trận.
Chân Kính Tài đã nhớ lại từng chi tiết rất nhiều lần, gã đàn ông đó vốn dĩ là một kẻ bỏ đi. Y biết mình và vợ y có quan hệ với nhau nhưng chưa bao giờ có thái độ gì khác, thậm chí nhìn thấy mình cũng vẫn cung kính chào hỏi, đến bản thân Chân Kính Tài còn cảm thấy hơi ngượng. Đối phương bắt tại trận mình quan hệ bất chính, khiến mình thân bại danh liệt, Chân Kính Tài cũng không trách đối phương, dù sao cũng là mình sai trước. Nhưng nếu trong chuyện này có người lợi dụng y để gài bẫy mình, thì lại là một chuyện khác.
Chân Kính Tài ở trước mặt cậu con rể tương lai Lục Vi Dân này cũng không có gì giấu giếm. Ông ta giờ đã khẳng định Lục Vi Dân không phải là kẻ hèn kém, hơn nữa Nhạc Thanh cũng nói với ông ta là thấy bao cao su trong túi xách của Chân Ny. Xem ra Chân Ny và Lục Vi Dân cũng đã sớm có quan hệ thân mật, cho nên giữa hai người đàn ông trưởng thành càng không có gì đáng phải che giấu.
Chân Kính Tài cũng kể lại hoàn toàn chuyện mình và người đàn bà đó đến với nhau từ lúc nào, tình hình qua lại thời gian này ra sao, cùng với nỗi nghi ngờ trong lòng mình cho hắn.

- Chú Chân, theo cháu được biết chồng của người đàn bà đó một thời gian trước đột nhiên có qua lại với Diêu Chí Thiện, tuy rằng rất bí mật, nhưng vừa khéo bị bạn cháu nhìn thấy.
Lục Vi Dân nói một hơi.
Hắn đương nhiên sẽ không nói mình đã sớm sắp xếp người bắt đầu bám theo Diêu Chí Thiện. Chẳng qua là bọn Tiêu Kính Phong và Ngô Kiện không biết rõ ràng Diêu Chí Thiện sẽ cấu kết với gã đàn ông đó để đối phó với Chân Kính Tài, cho nên cũng không cảnh giác. Họ còn tưởng rằng gã đàn ông đó có phải cũng muốn cấu kết người trong kẻ ngoài với Diêu Chí Thiện bán trộm vật liệu của nhà máy hay không, cũng chưa từng nói với Lục Vi Dân, không ngờ lại xảy ra họa lớn thế này.
- Diêu Chí Thiện? Là Diêu Chí Bân? Thì ra là thế!
Chân Kính Tài hít một hơi, sắc mặt trở nên càng thêm u ám, lạnh lẽo.
- Chuyện ông Trương điều về nhà máy 132 đã gác lại, là bản thân ông Trương không muốn đi. Cho nên ban đầu nhà máy định đề bạt một người lên thay cho ông Trương quản lý công việc, hiện nay cũng liền tạm thời gác lại. Hừ! Bọn họ thế này là ngắm vào cái ghế của chú rồi, chẳng trách phải vội vàng ra tay với chú như vậy!
- Chú Chân, tuy rằng phán đoán kiểu này chúng ta vẫn còn thiếu chứng cứ, có chút chủ quan, nhưng cháu cảm thấy về cơ bản là không có gì không khớp với hiện thực. Đương nhiên chúng ta hiện tại cũng không tìm được chứng cứ, chuyện đã đến mức này, dù có tìm được chứng cứ cũng không có ý nghĩa gì.
Lục Vi Dân cụp mắt xuống thản nhiên nói.
- Quả thực là như thế, hiện nay cho dù là biết bọn họ dựng ra chuyện này thì cũng chẳng có ý nghĩa bao nhiêu.
Chân Kính Tài có chút cảm thán nhè nhẹ thở dài một hơi.
- Chỉ có thể trách bản thân mình.
- Chú Chân, chẳng có ý nghĩa gì cả, càng không có nghĩa bọn họ sử dụng thủ đoạn này mà không phải chịu sự trừng phạt.
Lục Vi Dân ngước mắt lên, vẻ mặt trở nên có chút ý vị sâu xa.
- Diêu Chí Bân không phải muốn tiếp nhận vị trí của chú sao? Diêu Phóng không phải muốn làm Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn nhà máy sao? Nghe nói bây giờ còn muốn trực tiếp được điều đến Ủy ban công tác Đoàn tỉnh? Trên đời đâu có chuyện tốt như vậy, bọn họ có thể không kiêng nể gì mà giở thủ đoạn, còn có thể nghênh ngang thăng quan phát tài?
- Đại Dân, cháu cũng đừng làm bậy đấy.
Sau khi Chân Kính Tài ngẩn ra, lúc này mới nói:
- Chú Chân này gặp hạn, nhưng chú không trách người khác, bản thân chú cũng có vấn đề, nếu như cháu lại đi ••••••, xảy ra chuyện gì thì thật khó xử ký.
- Chú Chân, không có chuyện này của chú, có một số chuyện cũng nhất định phải xảy ra, cháu chẳng qua là để nó xảy ra sớm một chút thôi. Bọn họ bất nhân thì chúng ta bất nghĩa.
Từng tiếng nói của Lục Vi Dân rõ ràng và kiên định lạ thường, trong ánh mắt cũng càng lúc càng ánh lên vẻ sâu xa.
- Làm người cho đáng làm người, tuy rằng cháu cũng không cho rằng thủ đoạn của cháu là hay ho, nhưng đối phó với loại không ra gì thì không thể không dùng thủ đoạn.
Trong ánh mắt Chân Kính Tài tràn ngập hoang mang, nhìn chằm chằm Lục Vi Dân. Cảm giác xa lạ và thần bí sớm đã ẩn giấu trong lòng ông ta, chẳng qua là lúc này càng hiển hiện. Ông ta không biết Lục Vi Dân muốn làm gì, nhưng ông ta có thể chắc chắn chuyện Lục Vi Dân nói được thì nhất định sẽ làm được. Hơn nữa ông ta cảm giác được trong đầu đối phương sớm đã sắp đặt rất nhiều chuyện, tính toán xong rồi sau đó mới hành động. Sự quả quyết trong giọng nói thậm chí còn mang trong đó cả thờ ơ và cay nghiệt.
Khi Lục Vi Dân rời khỏi nhà họ Chân, Chân Kính Tài có vẻ rất lặng lẽ, nhưng Chân Tiệp vẫn có thể cảm thấy được tâm trạng cha mình đã thay đổi.
Lúc trước cha tuy rằng bề ngoài vẫn giữ thái độ giống như bình thường, nhưng là phụ nữ, cô vẫn có thể cảm nhận được sự dao động và mất phương hướng trong lòng ông. Mà hiện nay tuy rằng vẫn không nói gì, nhưng lại giống như đã quyết định điều gì. Cô không biết Lục Vi Dân đã nói gì với cha mình, nhưng chắc chắn đã có chuyện gì rất quan trọng mới có thể khiến cha cô thay đổi như vậy.
Trước khi đến nhà họ Chân, Lục Vi Dân đã gặp Tiêu Kính Phong, cũng biết cặn kẽ từ Tiêu Kính Phong về tình hình chuyện này của Chân Kính Tài.
Những điều khác thì cũng không có gì, nhưng Ngô Kiện tận mắt nhìn thấy chồng người đàn bà tên Hắc Mẫu Đớn đó đột nhiên qua lại với Diêu Chí Thiện, điều này khiến Lục Vi Dân có thể xác định Chân Kính Tài là thực sự bị người ta gài bẫy.
Chân Kính Tài nhắc đến chuyện Trương Tuấn An không muốn bị điều về nhà máy 132 mà ở lại nhà máy. Điều này cũng có nghĩa là cán bộ cấp Phó giám đốc nhà máy 195 không có ghế trống, mà Diêu Chí Bân tuổi đã không ít, nếu không lên được cũng sẽ không còn cơ hội gì nữa. Có lẽ chính điểm này khiến cho bọn họ cuối cùng chọn cách sử dụng Hắc Mẫu Đơn.
Về phần nói làm thế nào để thuyết phục Hắc Mẫu Đơn và chồng cô ta thật sự quá đơn giản. Hắc Mẫu Đơn đó có quan hệ với Chân Kính Tài đương nhiên cũng không phải tình cảm thuần túy gì, chỉ có hai chữ “lợi ích” là hàng đầu, chắc chắn là có lợi ích lớn hơn và thêm vào cả sự uy hiếp của chồng, người đàn bà đó chắc chắn sẽ làm.
Liên kết những điều Chân Kính Tài nói và những điều mình nắm được về tình hình, khung sườn của chuyện này về cơ bản đã rõ ràng. Chẳng qua đây đã là kết quả không thể nào thay đổi, lại khiến Lục Vi Dân buộc phải sử dụng manh mối vốn định để lại một thời gian.
- Có thể khẳng định bọn họ sẽ giao hàng trong thời gian này sao?
Cái miệng nhỏ của Lục Vi Dân nhấp ngụm bia, ánh mắt sâu thẳm.
Hắn không thích uống rượu trắng, tuy tửu lượng không thấp, nhưng nhâm nhi từng ngụm bia như vậy cũng là một kiểu hưởng thụ. Quán nhỏ kiểu này cũng là loại Lục Vi Dân thích nhất, món ăn giản dị, đầy đủ cả sắc, hương và vị, giá cả rẻ mà ngon, khung cảnh cũng thoải mái. So với những khách sạn hạng sao, nhà hàng cầu kỳ thì nó có một phong vị rất đặc biệt.
- Ừm, về cơ bản thì có thể khẳng định. Ngô Kiện đã tìm hiểu được bọn ở nhà máy đã lén lút vận chuyển lô sắt đó ra, nhưng Diêu Chí Thiện vẫn không ra mặt, là tay chân của y làm chuyện này. Lô sắt đó ít nhất đã làm ra được hơn hai tháng, một thời gian trước trong nhà máy cũng kiểm soát khá chặt, công an cũng luôn điều tra, cho nên bọn họ không dám ra tay. Nhưng hai hôm nay tôi thấy bọn họ có chút động tĩnh, đang liên hệ xe hàng, chắc hẳn là sẽ thực hiện vận chuyển trong hai ba ngày tới.
Tiêu Kính Phong uống một ngụm rượu xái Hồng Tinh, loại rượu trắng 56 độ này có hương vị đậm đà, rất thích hợp với khẩu vị của Tiêu Kính Phong.
- Vậy thì không còn gì tốt hơn. Diêu Chí Thiện đó là con cáo già, nếu không nắm được chứng cứ rõ ràng, lão ta chắc chắn sẽ không chịu nhận, đám người đó theo lão đã lâu chưa?
Lục Vi Dân ngẩng đầu lên, lim dim mắt suy nghĩ, lấy một chiếc tăm ngậm trong miệng.

- Đều đi theo ông ta rất lâu rồi, chỉ có một kẻ là thời gian hơi ngắn, đầu mối của chúng ta chính là bắt đầu từ y.
Tiêu Kính Phong không kìm nổi xoa tay. Rốt cuộc cũng sắp ra tay, tuy rằng hiện nay điều kiện còn chưa được coi là vô cùng sẵn sàng, nhưng Lục Vi Dân quyết định phải động, đương nhiên cũng có lý của hắn. Hơn nữa Tiêu Kính Phong cũng không thể chờ nổi mà muốn dạy cho lũ nhà họ Diêu một bài thật nhớ đời.
- Đám người đó đã theo Diêu Chí Thiện rất lâu, e rằng sẽ rất ngoan cố kín miệng, sẽ không chịu nhận tội. Nếu như bên công an có động tĩnh gì thì cuối cùng sẽ hỏng bét.
Lục Vi Dân biết rằng nhà họ Diêu và bên công an có chút dính dáng không rõ ràng.
Công an trong nhà máy đều là công an ở xí nghiệp, cầm tiền của nhà máy, sống nhờ tiền của nhà máy. Tuy nói về nghiệp vụ thì thuộc sự chỉ đạo của Cục Công an thành phố Xương Châu, nhưng thông thường vẫn là Cục Công an nhà máy tự xử lý. Với sức ảnh hưởng của nhà họ Diêu ở nhà máy 195, trừ phi là bằng chứng rõ rành rành, e rằng nhà máy sẽ không dễ dàng động được đến Diêu Chí Thiện. Cho dù là bắt được lũ tay chân đó của y, y chỉ cần ngậm miệng không chịu nhận tội, mà trong khi thẩm vấn y có giở trò gì ở bên công an thì y sẽ nhẹ nhàng thoát tội, cuối cùng sẽ không giải quyết được gì.
- Vậy thì làm thế nào?
Tiêu Kính Phong nhíu mày, đây thực sự là một vấn đề. Diêu Chí Thiện là cáo già xảo quyệt, lũ tay chân của lão đã đi theo lão nhiều năm, đều kiếm miếng cơm nhờ lão. Nếu lại có ai trong nội bộ công an giở trò, không bắt được những kẻ này mở miệng, rất dễ sẽ trở thành vụ án bỏ dở.
- Để tôi nghĩ cách.
Lục Vi Dân xoa cằm, trên mặt lộ ra một nụ cười sâu xa khó lường.
- Lần này đã làm thì phải làm cho chắc chắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.