Quan Đạo Vô Cương

Chương 196: Một đòn chết ngay





Quách Chinh không nói quá tỉ mỉ với vợ.
Trên thực tế Lục Vi Dân đến cũng không nói nhiều về chuyện của Chân Kính Tài. Hắn chỉ nói Chân Kính Tài xảy ra chuyện như thế này chắc chắn sẽ phải rời khỏi nhà máy 195. Có điều hắn nhắc nhở mình cần sớm cố gắng suy xét xem ai sẽ thay vị trí của Chân Kính Tài. Điều này khiến Quách Chinh rất ngạc nhiên.
Ông ta lúc đầu còn tưởng rằng Chân Kính Tài thông qua Lục Vi Dân để chuyển lời, nhưng ông ta rất nhanh liền phát hiện ra đây là phân tích, phán đoán của chính Lục Vi Dân. Có thể Chân Kính Tài cung cấp một số tình hình, nhưng phân tích được thấu đáo như thế thì không thật giống như phong cách của Chân Kính Tài.
Cuộc cạnh tranh giữa Diêu Chí Bân và Hoắc Liên Như lập tức sẽ trở nên quyết liệt. Hai ngày nay nhà máy còn đang bận rộn xóa bỏ ảnh hưởng của việc Chân Kính Tài gây ra. Ông Cô cũng tạm thời chưa suy xét đến điều này nhưng Quách Chinh thì cũng đang suy nghĩ đến ảnh hưởng tiếp sau của chuyện này.
Trên thực tế Chân Kính Tài xảy ra chuyện thì cũng là vấn đề đạo đức cá nhân, không có mối quan hệ lắm với những cái khác. Điều tra tình hình cũng rất rõ ràng, Chân Kính Tài cũng không che giấu nhiều gì chuyện này, cũng không có ý kiến phản đối gì với xử phạt kỷ luật của Đảng và Chính quyền, cũng không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ hiện tại được nữa.
Theo ý kiến lần trước của cấp trên, phải đề bạt một xưởng trưởng ở nhà máy 195 vào cương vị lãnh đạo nhà máy. Diêu Chí Bân trước đó đã bỏ rất nhiều tâm sức để làm việc. Hoắc Liên Như tuy rằng điều kiện cũng không kém, nhưng ngoài công việc ra, bản lĩnh về các mối quan hệ xã hội thì kém hơn Diêu Chí Bân khá nhiều.
Nếu như trong chuyện này có một số chi tiết mà không ai biết ở phía sau thì Quách Chinh có thể tưởng tượng được. E rằng Diêu Chí Bân đã chiếm được sự ủng hộ hết mình của không ít người trong đó có Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung, đồng thời y cũng vì chuyện này mà làm không ít việc. Đương nhiên chỉ dựa vào Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung thì không thể khiến Diêu Chí Bân lên được vị trí cán bộ cấp Phó giám đốc nhà máy. Bên trong đó chắc chắn vẫn phải có người ở cấp cao hơn giúp đỡ Diêu Chí Bân, nhưng nếu như không có cơ hội thì tất cả chỉ là công cốc. Bây giờ họ đã có cơ hội rồi, mình và Hoắc Liên Như bây giờ mới bắt đầu suy xét đến vấn đề này thì có thể tưởng tượng được kết quả của cuộc cạnh tranh sẽ là như thế nào. Nhất là trong khi Cô Minh Lương vẫn còn chưa có phản ứng gì từ chuyện này.
Làm thế nào để đối phó với cục diện biến đổi hỗn loạn và phức tạp này... Cục diện cân bằng đã chuyển sang phương hướng không có lợi cho mình. Đây là vấn đề bức thiết nhất trước mắt. Có lẽ Lục Vi Dân này thực sự có thể là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
- Tôi biết ông Chân chắc chắn chỉ có thể rời khỏi nhà máy, vậy thì Lục Vi Dân hiện tại định như thế nào? Ông chẳng phải rất thích cậu ta sao? Có phải là cũng muốn điều hắn về nhà máy?Người vợ hỏi rất quan tâm.
Quách Chinh trầm ngâm không nói.
Lần đầu tiên ông ta phát hiện ra bản thân mình thực sự có một số điều nhìn không thấu con người trẻ tuổi vừa mới rời đi kia.
Chính mình đã bật đèn xanh rõ ràng như vậy, ông ta tin rằng không có ai có khả năng có thể giữ được sự bình thản và vững vàng trước lời hứa hẹn rõ ràng như thế. Đặc biệt là đối với một sinh viên mới tốt nghiệp ra trường chỉ được một năm, hơn nữa còn ở một vùng thâm sơn cùng cốc như Nam Đàm. Nhưng đối phương vẫn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, thậm chí có thể nói là có một sự tự tin và bình tĩnh quá mức bình thường.

- Bây giờ thời cơ vẫn còn chưa thực sự chín muồi. Ông Chân vừa mới xảy ra chuyện, mọi người đều biết Lục Vi Dân là người yêu của con gái ông Chân, lúc này mà điều về nhà máy, chỉ sợ tin đồn rộ lên không ít. Tôi nghĩ là tạm thời nên gác lại... đợi đến khi chuyện của ông Chân lắng xuống rồi mới tính tiếp.
Những lời này thực sự là do Lục Vi Dân đề nghị với Quách Chinh. Theo ý của Quách Chinh, không cần thiết phải e dè chuyện của Chân Kính Tài. Lục Vi Dân cũng chỉ là người yêu của Chân Ny mà thôi, từ một góc độ nào đó mà nói, Chân Kính Tài vì chuyện này mà đã thực sự có chút bất lợi.... Bù đắp lại, để cho người yêu của con gái ông ta quay trở về nhà máy thì cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm.
Quách Chinh tin mình tự mình ra mặt đi tìm Cô Minh Lương nói chuyện thì cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng đối phương chủ động đưa ra việc đợi đến đầu năm sau hãy đến thì sẽ hợp lý hơn một chút. Sự chín chắn và tự tin của hắn thật sự không phải là người bình thường có thể làm được.
Lúc rời khỏi nhà Chân Ny thì đã là hơn mười một giờ đêm, nhìn thấy Chân Ny tiễn mình ra tận cửa, hai má ửng đỏ và đôi mắt đẹp tràn ngập tình yêu, bộ phận nào đó trong cơ thể Lục Vi Dân không ngăn nổi dao động.
Cảm xúc bị kìm nén mấy ngày nay của Chân Ny được vỡ òa khiến cho Lục Vi Dân thực sự cảm nhận được cái gọi là sự cuồng nhiệt của người phụ nữ. Hình tượng trong sáng đáng yêu bình thường hoàn toàn thay đổi, nghĩ đến hình ảnh của Chân Ny ở trên giường phối hợp với mình, tiếng rên khe khẽ của cô khiến cho Lục Vi Dân gần như hoàn toàn bị thiêu đốt. Lục Vi Dân đã không được quan hệ lâu ngày cũng hoàn toàn chìm đắm trong biển tình.
- Trên đường về cẩn thận anh nhé.
Trong đôi mắt thiếu nữ tràn đầy tình cảm, thật sự là không nỡ rời xa người yêu. Cô phát hiện ra bây giờ trong nhà máy 195 bỗng nhiên đâu đâu cũng là kẻ thù, chỉ có ở bên cạnh người yêu mới thì tâm hồn mới thấy được thanh thản, cảm nhận được sự bình yên. Nếu như không phải là bố mẹ đều ở nhà thì Chân Ny cũng hy vọng Lục Vi Dân có thể ở lại đó với cô.
- Không sao đâu, sáng sớm mai anh sẽ sang.
Lục Vi Dân cười, vỗ yêu vào má cô. Thiếu nữ thật sự là chỉ mặc chiếc váy ngủ, thậm chí đến quần lót cũng chưa kịp mặc. Bộ ngực hiện rõ qua chiếc váy ngủ mỏng manh, đôi nhũ hoa ẩn hiện sau lớp áo. Nhìn thấy ánh mắt người yêu vẫn rực cháy, Chân Ny đắc ý mà liếc người yêu một cái, thấy xung quanh không có người, cô cầm rồi chủ động đưa tay hắn qua phần cổ áo rộng của chiếc váy ngủ.
Lục Vi Dân cũng không ngờ rằng Chân Ny lại bạo dạn như vậy. Bầu ngực mềm mại căng tròn thơm ngát của cô nằm gọn trong bàn tay hắn, rồi theo bản năng hắn mân mê và lại cảm nhận được sức hấp dẫn vô cùng ma mị của nó, trong lòng lại trào dâng cảm xúc.
Mãi cho đến khi đi xa hơn mười mét, Lục Vi Dân quay đầu lại vẫn nhìn thấy Chân Ny đứng ở bên cửa không rời. Lục Vi Dân trong lòng rất cảm động. Lúc này Chân Ny đã theo bản năng mà coi mình là chỗ dựa duy nhất, cho rằng chỉ có mình mới có thể cứu vớt được nhà họ Chân của cô.
Lục Vi Dân cũng không về nhà. Hắn còn phải đến hội ý với mấy người bọn Tiêu Kính Phong.
Nhóm người của đội trinh sát hình sự đã canh gác ở vùng ngoại ô phía tây ba đêm mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Bây giờ cũng không dám gióng trống khua chiêng đi điều tra, ở phía ngoại ô phía tây, khu dân cư và các nhà xưởng loại nhỏ đan xen nhau, mấy tấn sắt ném bừa ở trong góc nào đó anh cũng khó mà phát hiện được. Hiện tại manh mối duy nhất chính là biết rõ đối phương đã liên hệ một chiếc xe hàng Đông Phong mà bọn chúng hay thuê, chắc là trong mấy ngày này sẽ đến lấy hàng.
Cũng may quân trinh sát của đội trinh sát hình sự cũng là những người có kinh nghiệm, không vì phải canh ở đó mấy hôm mà nóng lòng thấm thỏm. Họ vẫn kiên định canh chừng, thậm chí ngay cả Bào Thành Cương cũng thường tự mình đến đó canh giữ.
Chiếc xe ô tô Diệu Tiến phủ vải bạt yên lặng dừng ở nơi bí mật trong rừng, từ đây có thể quan sát được những động tĩnh ở ngã ba trước mặt.
Xe cộ đi ra từ vùng đó, nếu như không muốn lách trong ngõ nhỏ thì đi đường này là nhanh và tiện nhất. Thông qua con đường này đi về phía trước không đến ba kilômet thì sẽ đến quốc lộ đi về phía Thanh Khê.
Thành phố Thanh Khê có chợ buôn bán đồ cũ lớn nhất toàn tỉnh. Theo Lục Vi Dân biết thì Diêu Chí Thiện có thường xuyên qua lại với một nhà máy luyện kim tập thể quy mô không nhỏ ở bên đó, và cũng nhiều lần qua lại với các điểm thu mua kim loại phế thải ở đó. Nếu như phải xuất hàng thì bọn chúng gần như là sẽ chọn nơi ấy.
- Đội phó Bào, sao mà hôm nay anh cũng phải đích thân đến đây gác?
Lục Vi Dân đưa điếu thuốc cho anh ta. Trong bóng đêm hai viên trinh sát khác ngồi ở bồn hoa sau cái cây phía trước cách chừng hơn mười mét, dựa vào chiếc xe Diệu Tiến 131 để làm vật che chắn. Những người ở xung quanh đó không dễ phát hiện ra ở trong chỗ bí mật đó có bốn năm người.
- Ha ha, tôi có cảm giác đêm nay sẽ thu hoạch. Xem các điều kiện thì có thể biết đây là thời gian tốt để làm việc.
Sau mấy ngày tiếp xúc, Bào Thành Cương cảm thấy Lục Vi Dân này tuy không nói nhiều nhưng đã nói thì đều có thể trúng điểm mấu chốt. Hắn cũng rất khôn khéo trong cách đối nhân xử thế. Hắn mua hai cây thuốc Hồng Tháp Sơn để trên xe cho các anh em hút thoải mái, hơn nữa còn rất hào phóng, khiến cho Bào Thành Cương cũng có chút ngài ngại.
Anh ta có chút không hiểu Lục Vi Dân vì sao lại có hứng thú với một vụ án đến như thế, lại bỏ tiền túi để giúp cơ quan công an làm việc. Theo lý mà nói, nhà Lục Vi Dân tuy là người của nhà máy 195 nhưng không làm việc trong nhà máy 195. Còn hai người bạn của hắn cũng là từ nhà máy 195 ra, không còn có mối quan hệ gì với nhà máy 195 nữa. Nhưng họ lại tích cực đến hỗ trợ cơ quan công an điều tra vụ án như thế, tính tích cực trong công tác an ninh như thế khó tránh khiến người khác không khỏi hoài nghi.
Có điều trong điện thoại Hà Khanh cũng đã nói với mình, bảo mình cứ yên tâm tin tưởng Lục Vi Dân, thế nên Bào Thành Cương cũng không hỏi nhiều.
Chỉ cần khống chế được kẻ mang hàng, Bảo Thành Cương tin rằng tình hình đương nhiên cũng sẽ tự nó lộ ra chân tướng. Nếu như đối phương thực sự có trò khác thì mình cũng truy ra đến cùng, đừng hòng giở trò trước mặt mình. Huống hồ lại có thể khiến Hà Khanh đặc biệt mở lời như thế, cũng không đến nỗi nhàm chán.
Cơn mưa lúc chập tối lập tức xua tan đi hơi nóng còn sót lại của ban ngày và dần thay vào đó là bầu không khí mát lạnh.
Bào Thành Cương đưa theo nhóm trinh sát này cũng đều là có lý do. Ít nhất thì sự kiên trì, dẻo dai của bọn họ cũng hơn người, lặng lẽ phục sau bồn hoa, yên lặng quan sát phía trước.
Phía trước vẫn còn có hai chốt quan sát, liên hệ với bên này thông qua bộ đàm, một khi phát hiện ra chiếc xe nào nghi vấn thì sẽ thông báo cho bên này. Khi điện thoại di động còn chưa phổ biến thì thứ này là trang bị bắt buộc phải có đối với người làm nhiệm vụ truy bắt đối tượng của cơ quan công an.
Xương Châu trong tháng này đã chính thức bắt đầu khai thông hệ thống mô phỏng điện thoại di động. Cái cục gạch đó một chiếc có giá cao đến ba mươi nghìn, tên gọi thông thường là Motorola 8800 chính thức xuất hiện. Nghe nói một trăm chiếc điện thoại đầu tiên bán hết sạch ngay trong ngày, hơn nữa gần như đều là đã đặt trước. Hai người là Bí thư Đảng ủy nhà máy 195 Cô Minh Lương và giám đốc nhà máy Lương Quảng Đạt đều đã có thứ đồ được coi là đồ dùng xa xỉ nhất này.
Toàn bộ Cục công an thành phố Xương Châu hình như cũng chỉ có một mình Cục trưởng được tạm thời trang bị loại điện thoại di động này. Theo Bào Thành Cương nói thì khi Cục trưởng của bọn họ cầm thứ này xuất hiện trước đám đông thì vẫn có chút không thoải mái lắm. Đại khái là vì quen với việc thấy trong phim Hồng Kông, những người có thứ đồ này đều là những ông trùm xã hội đen.
Màn đêm bao phủ yên lặng như tờ, Bào Thành Cương nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi. Anh ta đã quen với cuộc sống như thế. Mỗi khi có manh mối quan trọng cần phải canh gác phục bắt, anh ta đều thích tự mình lên tuyến đầu, trải nghiệm cảm giác phát hiện ra con mồi và bắt trúng. Anh ta có thể nhớ lại các chi tiết cụ thể mỗi lần bắt được can phạm trong vụ án lớn.
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ. Đây là chiếc đồng hồ điện tử hắn mua khi học đại học, chỉ là hàng lậu nhưng chạy vẫn rất chuẩn xác. Loại đồng hồ này đơn giản và tiện dụng hơn nhiều so với đồng hồ cơ.
Trong khoảng từ một giờ đến bốn giờ là thời gian con người buồn ngủ nhất, cũng là lúc thích hợp để gây án nhất. Đám tay chân của Diêu Chí Thiện đều là có chút lai lịch. Trong đó không ít đã từng vào nhà đá, cũng đã có nghề trong việc đối phó với cơ quan công an trinh sát. Nếu như không bắt được chứng cứ sát thực ngay hiện trường thì rất khó công phá được phòng tuyến của chúng.
Ở ngã ba đường đó thỉnh thoảng lại có ánh đèn xe sáng lên, sau đó xẹt qua. Nhưng bên trong bộ đàm vẫn chưa có âm thanh gì, còn khiến Lục Vi Dân thì lo lắng không biết có phải là do bộ đàm tín hiệu không tốt hay không. Nhưng nhìn thấy mấy viên trinh sát ở phía dưới xe vẫn giữ im lặng, còn Bào Thành Cương thì cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Vi Dân cảm thấy có chút lo lắng thái quá.
Trong bộ đàm có tiếng báo tín hiệu, Lục Vi Dân rùng mình, cơ thể đột nhiên căng ra. Còn Bào Thành Cương lúc này cũng đang mở to mắt, nhưng lại không có bất kỳ hành động nào.
- Đội phó Bào, phát hiện thấy có một chiếc xe chở hàng Đông Phong, biển số đã bị che mất...
- Biết rồi, Hướng Ninh, tổ các cậu giám sát thật chặt xe đó cho tôi.
Bào Thành Cương thản nhiên ra lệnh:
- Đừng bám quá sát xe, chú ý ánh đèn, nhóm người đó có thể sẽ cảnh giác. Trương Bằng, tổ của cậu cùng với tổ của Hướng Ninh luân phiên đuổi theo, duy trì liên lạc bất cứ lúc nào.

Chiếc xe Diệu Tiến 131 khởi động rền vang, hai viên trinh sát đang ngủ gật ở ghế sau lúc này như lấy lại tinh thần tập trung như người đi săn báo. Bào Thành Cương vừa sắp xếp, chiếc 131 từ từ khởi động, bình thản đi vào đường chính.
Lục Vi Dân cũng không biết Bào Thành Cương đã sắp xếp mấy tổ trinh sát. Có điều xem ra Bảo Thành Cương rất để tâm đến chuyện này. Chiếc xe Diệu Tiến 131 cũng không biết là do Bào Thành Cương mượn ở đâu ra, mùi dầu máy nồng nặc, vừa nhìn liền biết là mượn từ một xí nghiệp nào đó.
- Đội phó Bào, chiếc xe Đông Phong đó bắt đầu chạy, sắp chạy vượt quá xe của anh rồi.
Âm thanh truyền đến từ bộ đàm.
- Biết rồi, chờ nó vượt qua thì các cậu theo sau, đến phía trước thì vượt lên ở chỗ rẽ vào nhà máy, tôi sẽ vượt lên ngăn xe chúng lại, thì các cậu có thể ra tay.
Đang nói thì đèn chiếc xe phía sau lóe sáng, một chiếc xe chở hàng Đông Phong ầm ầm lao vụt qua. Chính trong giây lát chiếc xe Đông Phong đó vượt qua, Lục Vi Dân nhìn thấy rõ ràng hai người đàn ông ngồi ở chỗ buồng lái trong xe, trong đó có một người chính là một trong số những người đội mũ len kín tấn công mình trong đêm gió tuyết.
Đúng, tay chân của Diêu Chí Thiện chính là nhóm người này!
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Lục Vi Dân, Bào Thành Cương phanh xe lại, bảo Lục Vi Dân xuống xe. Sau đó không nói thêm gì với Lục Vi Dân liền đột ngột tăng tốc lao thẳng đuổi về phía trước.
Đứng trong đêm mưa lạnh, Lục Vi Dân đút tay vào túi quần, lại nhìn ngọn đèn nhấp nháy xa xa nơi cuối đường, chậm rãi ngẩng đầu lên, thở một hơi.
Đêm nay trời thật đẹp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.