Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1590: Long tộc (mười)




Edit: kaylee
Hắn quen biết Cố Nhược Vân nhiều năm như vậy, nữ tử trước mắt vĩnh viễn là dáng vẻ vân thanh phong đạm, mà dáng vẻ tức giận như thế cũng là chưa từng gặp.
Chỉ có Thiên Bắc Dạ mới biết được, Cố Nhược Vân giận không phải là nhằm vào Long Nham, mà là người Ôn gia, chỉ là Long Nham đụng vào họng súng trước mà thôi.
"Người Ôn gia."
Cố Nhược Vân buông Long Nham ra, ánh mắt thanh lãnh chuyển về phía Ôn gia, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta đang muốn tìm các ngươi, các ngươi lại tự đưa lên cửa! Các ngươi đã đưa lên cửa, như vậy... Một người ta đều sẽ không bỏ qua!"
Long Nham bị Cố Nhược Vân dọa choáng váng, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh lệ kia.
Lời này của nàng là có ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng không cùng một phe với những người này, ngược lại có thâm cừu đại hận gì?
"Manh Manh."
Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về da lông mềm mại của Manh Manh, thân thể lại nghiêng người vào trên người Thiên Bắc Dạ, môi nàng nhếch lên, giương lên một độ cong thanh lãnh: "Ngươi ăn nhiều thức ăn như vậy, cũng nên thay đổi khẩu vị, đi ăn bọn họ, một kẻ cũng không cho thừa lại."
Manh Manh rất là ủy khuất, ‘oa oa’ kêu hai tiếng, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nhảy xuống từ trong lòng Cố Nhược Vân, thất tha thất thểu đi về phía mọi người Ôn gia.
Đám người Long Linh Nhi ngây ngẩn cả người, có chút không rõ chân tướng nhìn Manh Manh tập tễnh mà đi, trong lúc nhất thời không thể phục hồi tinh thần.
Cố Nhược Vân là có ý tứ gì?
Để cho thú nhỏ này chiến đấu với nhiều nhân loại như vậy? Nó được không?
Về phần đến cùng Manh Manh có được không, rất nhanh những người này sẽ biết...
Ở trong nháy mắt, miệng Manh Manh dần dần mở rộng ra, giống như một cái hắc động đang không ngừng khuếch tán, sau đó, mọi người Ôn gia lúc trước còn đầy người cao ngạo, đều chưa kịp phản ứng lại, đã bị Manh Manh nuốt sạch sẽ.
Gió nhẹ lướt qua, lá cây bay lên, người ban đầu đứng ở chỗ này biến mất vô tung vô ảnh, thật giống như chưa từng xuất hiện.
Manh Manh ợ lên no nê, lười biếng tiêu sái trở lại bên người Cố Nhược Vân, vừa đi còn vừa lên án, biểu cảm ghét bỏ kia giống như là nuốt ruồi bọ.
Long Linh Nhi chớp mắt to sáng ngời, nàng nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Con Linh Thú này của ngươi thật cường đại."
Lời tán dương này là phát ra từ nội tâm, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân cũng tràn ngập thưởng thức.
"Nó tương đối tham ăn." Cố Nhược Vân xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, nhàn nhạt cười nói.
Ngươi mới tham ăn, cả nhà ngươi đều tham ăn!
Tiểu gia hỏa bất mãn trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, hắn mới không muốn ăn những người đó, còn không phải người này sai khiến! Với hắn mà nói, hương vị thức ăn tốt nhất vẫn là đan dược, nó mới không muốn đổi khẩu vị.
Nghĩ đến đây, tiểu gia hỏa càng ủy khuất, vừa định cọ đầu ở trên ngực Cố Nhược Vân cầu an ủi, lại bị một bàn tay to xách lên, ‘phịch’ một tiếng ném ra ngoài.
"Vân Nhi, con Linh Thú này rất sắc." Vẻ mặt Thiên Bắc Dạ ai oán, âm thanh đều mang theo ghen tuông.
Cố Nhược Vân bất đắc dĩ nhún vai: "Nó là Linh Thú, không có gì khác chó nhỏ mèo nhỏ."
"Nhưng nó cũng là công (đực)."
Là công là không được.
Nhất là, con sắc thú này luôn tập kích ngực, hơi chút không chú ý Cố Nhược Vân đã bị nó chiếm tiện nghi.
Ngay tại khi hai người nói chuyện, bên cạnh truyền đến âm thanh của Long Linh Nhi: "Long Nham, hiện tại hẳn là chứng minh Cố cô nương không có quan hệ với những người này đi? Ta đã nói rồi, ánh mắt Lam Ca không tệ, bằng hữu của hắn sẽ không phải là người xấu."
"Nói không chừng... Nói không chừng là bọn hắn cố ý mưu cầu hoà bình? Những người đó cố ý bại bởi nữ nhân này, làm chúng ta tín nhiệm nàng càng sâu, như vậy nàng càng có thể thuận tiện mưu hại tộc trưởng."
Nói thì nói như thế, nhưng Long Nham rõ ràng có chút trung khí không đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.