Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1591: Long tộc (mười một)




Edit: kaylee
"Long Nham, ta thật sự là nhìn lầm ngươi."
Long Linh Nhi thấy thái độ này của Long Nham, hơn tức giận: "Không nghĩ tới ngươi là loại người không dám thừa nhận sai lầm này! Hôm nay nếu không có bằng hữu của Lam Ca, chỉ sợ chúng ta sẽ không dễ dàng tránh được tai nạn này như vậy."
Nói xong lời này, nàng quay đầu nhìn về phía Lam Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tức giận lập tức giương lên tươi cười.
"Lam Ca, chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Lam Ca nhìn khuôn mặt gần vặn vẹo của Long Nham, trong mắt lam hiện lên một tia sáng sắc bén, sau đó hắn đặt ánh mắt ở trên người Long Linh Nhi, trong con ngươi màu lam xuất hiện một chút ý cười.
Cố Nhược Vân và Thiên Bắc Dạ đi theo phía sau mọi người, chậm rãi đi đến phương hướng núi Thiên Long, từ đầu tới cuối, đều không có nhìn Long Nham đang ở bên trong buồn bực kia...
Núi Thiên Long, địa thế ác liệt, cạm bẫy vô số, càng là tồn tại không ít Linh Thú cường đại! Chỉ là Long tộc vô cùng hiểu biết đối với địa thế Thiên Long sơn, bởi vậy, rất nhanh bọn họ đã thông qua tầng tầng trở ngại kia.
"Đây chính là núi Thiên Long, nếu gia gia của ta không có nói sai, Giải Độc thảo hẳn là ở ngay gần đây."
Long Linh Nhi nhăn lại mày đẹp, mắt to sáng ngời chớp động tia sáng, nàng tìm tòi chung quanh một lúc lâu, đều không tìm được Giải Độc thảo, mày không khỏi càng nhăn càng chặt.
"Không đúng, Giải Độc thảo hẳn là ở chỗ này, vì sao không có?"
"Cẩn thận!"
Đột nhiên, một hơi thở cường đại đập vào mặt mà đến, Lam Ca tay mắt lanh lẹ kéo Long Linh Nhi đến một bên, tránh thoát một quái vật lớn đột nhiên hiện ra đánh tới.
Nhưng mà, Long Nham theo sát sau lưng Long Linh Nhi thì không có vận khí tốt như vậy, vừa vặn bị quái vật lớn kia phác trúng, ‘ngao’ một tiếng lập tức cắn một ngụm vào bờ vai của hắn.
Rống!
Trên bờ vai truyền đến đau đớn như xé rách, làm Long Nham phát ra một tiếng rồng ngâm giống như tan nát cõi lòng, có lẽ là tiếng rồng ngâm này làm quái vật lớn kia sửng sốt một chút, Long Nham cũng thừa cơ hội này thoát khỏi nanh vuốt của đối phương.
"Long Nham công tử!"
Người Long tộc theo sát ở phía sau Long Nham quá sợ hãi, vội vàng đi đến bên người Long Nham, sốt ruột hỏi: "Long Nham công tử, nơi này chúng ta có Cầm Máu thảo, ngươi nhanh dùng đi."
Nhìn thấy dược liệu người Long tộc đưa qua, Long Nham xanh mặt cầm lại, đồ ở chỗ miệng vết thương, miệng vết thương kia truyền đến đau đớn làm hắn hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng càng khó coi.
"Là Bá Thiên hổ!"
Bá Thiên hổ, hình thể khổng lồ, tính cách tàn nhẫn, không nghĩ tới lại gặp gỡ ở chỗ này.
Đột nhiên, Long Linh Nhi mắt sắc nhìn thấy trong miệng Bá Thiên hổ ngậm một cây dược thảo màu tím, sắc mặt lập tức thay đổi: "Là Giải Độc thảo, Giải Độc thảo ở trong miệng Bá Thiên hổ."
Chỉ là không biết vì sao, Bá Thiên hổ này chỉ là ngậm Giải Độc thảo, nhưng chưa nuốt vào.
"Các ngươi lên, đoạt lấy Giải Độc thảo."
Long Nham phất phất tay, lạnh lùng ra lệnh.
Bá Thiên hổ thấy Long Nham muốn cướp đi Giải Độc thảo của nó, chợt giận dữ, ‘ngao ô’ một tiếng lại xông đến phía Long Nham.
Nhưng lần này Long Nham có chuẩn bị, cũng không bị Bá Thiên hổ gục, mà là hiểm hiểm né qua...
Nhưng mà, lúc này đây tránh né thiếu chút làm cho hắn vấp ngã, y phục đã trở nên rất là chật vật, hắn cắn chặt răng, thật sự không rõ vì sao Bá Thiên hổ này lại theo dõi hắn cắn hắn, mà không công kích những người khác.
Chẳng lẽ là bọn họ có cừu oán?
Long Nham càng nghĩ càng ủy khuất, trong mắt hàm chứa đầy vẻ ai oán, hắn nhìn về phía Bá Thiên hổ lại đánh về phía mình, không né tránh, một ngụm Long tức văng qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.