Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 151: Mưu đồ đoạt bảo








Có điều đối đầu kẻ địch mạnh, lại không biết rõ về kẻ địch, thấy xu thế ép xuống của ngọn núi càng lúc càng hung mãnh, trên đầu Vô Chân lão ni bắt đầu tỏa ra nhiệt khí, thân thể run lên nhè nhẹ, phật quang phát ra từ Lưỡng Cực Huyền Từ bình cũng dần dần trở nên ảm đạm, đều biết rằng việc lớn không ổn, nếu mà không toàn lực đối địch thì thật sự là sẽ ứng với câu nói của ni cô nhỏ tuổi kia. Truyện "Phật Đạo "

Những lão đạo ở đó đành mặc kệ ngữ khí khó nghe của đối phương, nhất tề hét lớn một tiếng, hơn mười thanh phi kiếm như rồng trở mình ở trên không trung, mũi kiếm nhất thời hướng về một phía, vèo một tiếng xé không khí, lấy uy thế như lôi đình oanh kích vào dưới đáy ngọn núi.

"Ồ! Còn có cả Thượng Thanh Tử Phủ tiên lôi, người của phái Côn Lôn cũng phải dùng đến nước này rồi à. Hừ! Các ngươi mang tiếng danh môn chính phái, mà ở trung thổ liên tục gây tai họa, hiện giờ còn muốn quấy rối sự thanh tịnh ở hải ngoại chúng ta. Có điều mấy tiểu tử các ngươi đạo hạnh thực là quá yếu, Côn Lôn Xiển giáo thượng cổ đại danh đỉnh đỉnh chẳng nhẽ hiện giờ chỉ còn lại mấy con mèo bệnh này thôi sao? Nếu mà mười mấy tiểu tử các ngươi đều đã tu được đến Phản Hư, phát ra lôi hỏa đương nhiên ta còn kiêng kị ba phần, nhưng mà lúc này... hehe!


Theo tiếng nói của người nọ, đám nòng nọc màu vàng lớn cỡ cái đấu ở đáy của ngọn núi đồng loạt chuyển động nhanh hẳn lên, khiến cho người ta hoa cả mắt. Chỉ thấy một loại tiếng răng rắc vang lên, ngọn núi nâng lên trên 1 chút, lại lấy tốc độ còn mạnh mẽ hơn vừa rồi tới mấy chục lần ép xuống, bị Thượng Thanh Tử Phủ tiên lôi kia oanh kích lên bề mặt, bạo xuất ra hàng tỉ tia lửa. Vài tên ni cô cũng mang hết phật châu pháp bảo ra, hòa cùng một chỗ với lôi hỏa, uy lực càng mạnh hơn, khiến cho ngọn núi kia có phần hơi rung rung. Vô Chân lão ni phun ra một ngụm máu tươi, khiến cho trên chiếc bình ngọc bị vảy lên vài điểm màu son, tựa như là hoa đào, trông rất đẹp mắt.

Được máu tươi của Vô Chân lão ni thúc đẩy, uy lực của Lưỡng Cực Huyền Từ bình lại tăng lên nhiều, ở hai miệng bình hình thành hai con rồng, ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng, thân hình chợt lớn lên tới trăm lần. Hai con rồng dài tới hơn mười dặm phi lên trên, thân thể quấn quanh lấy ngọn núi to lớn đó, cùng với cái chắn màu trắng nồng đậm kia chặn lại xu thế rơi xuống của ngọn núi, không những thế, ở dưới đáy ngọn núi còn bị vô số lôi hỏa đánh vào, oanh kích vào những con nòng nọc màu vàng đó, những lão đạo ở bên dưới rõ ràng là muốn phá hủy hoàn toàn ngọn núi này đi. Truyện "Phật Đạo "

"Hừ, thật là lợi hại, người đông thế mạnh cũng có cái hay, nếu không cái pháp bảo do ta luyện thành này đã không chịu thiệt, Thần Sơn, phá vỡ cho ta!"

Ong! Một tiếng nặng nề vang lên, ngọn núi đang bị hai con rồng quấn lấy đột nhiên bừng lên sắc xanh, những phù lục xanh biếc di chuyển trên núi lại càng thêm rõ ràng, những mũi đá bén nhọn trên mặt núi xuyên thấu bay ra, đâm cho hai con rồng khổng lồ kia bị hàng trăm hàng ngàn vết thương. Ngọn núi khổng lồ lại bắt đầu tự quay như con quay, khiến cho hai con rồng lớn hình thành từ Âm Dương huyền khí bị đánh tan thành mây khói, từng lớp bụi bay xuống. Lôi hỏa ở phía dưới tuy rằng vô cùng dũng mãnh, nhưng mà đánh thế nào cũng không được lớp phòng ngự của những con nòng nọc tạo thành. Tới khi ngọn núi bắt đầu xoay chuyển, ngay cả cái chắn màu trắng cũng bị đánh văng ra rơi xuống, khiến cho những lão đạo mặt xám mày tro, thiếu chút nữa thì bị chính lôi hỏa của mình đánh ngược lại.

Ngọn núi bị hai con rồng quấn lấy, lại bị lôi hỏa đánh vào, tuy rằng không bị hao tổn gì nhưng dường như cũng bị suy kiệt khí lực, nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi xuống một đỉnh núi ở cách đó không xa.

" Kiền Nguyên sư đệ, cái dị bảo này đã bị chúng ta đánh rớt, nhân cơ hội này đệ cùng với Kiền Không sư đệ hai người mau thu nó lại. Chờ tới khi tên yêu nghiệt phát ra cái pháp bảo này hiện thân, chư vị sư huynh nhất định sẽ dùng phi kiếm pháp bảo oanh kích, cần phải khiến cho yêu nghiệt đó không lấy lại được bảo vật. Yêu nghiệt kia bị mất đi pháp bảo, tất nhiên là không dám kiêu ngạo nữa!"

Càn Cơ lão đạo thấy ngọn núi kia đã thu nhỏ lại, trong lòng cũng yên tâm đi phân nửa. Lúc mới đầu nghe thấy lời của Vô Chân lão ni, còn tưởng rằng đối phương thực sự có đại thần thông dời non chuyển núi, có thể sử dụng núi non để công kích. Hiện tại xem ra đó chính là tác dụng của pháp bảo kia. Thấy một pháp bảo thần diệu đến vậy, Càn Cơ lão đạo cũng nổi lòng tham, nhưng mà lại sợ mạo hiểm, cho nên mới bảo hai sư đệ đến thu lấy. Từ khi Roi đả thần bị Chu Thanh cướp đi, Càn Cơ lão đạo đã không còn pháp bảo để trấn áp sơn môn nữa, tuy vậy những sư huynh đệ khác cũng không biết điều này.


Càn Cơ lão đạo lợi dụng đạt lai lạt ma của Hiển tông, tứ đại pháp vương của Mật tông để vây sát Chu Thanh, lại để cho Chu Thanh đào thoát, còn bị mất đi biết bao nhiêu pháp bảo. Càn Cơ lão đạo phải liều mạng mới đoạt về được hai viên xá lợi, sau khi trở về Côn Lôn, luyện hóa xá lợi, đạo hạnh công lực tăng lên nhiều, liền nổi lên tâm tư muốn áp trụ Mao sơn cùng Long Hổ, lại muốn đối phó với Thục Sơn. Chu Thanh là Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn, Càn Cơ lão đạo liền thề sẽ diệt sạch Thục Sơn, báo thù cho thân thể của mình.

Khổ cái là bị mất Roi đả thần. Hiện giờ trong phái mặc dù cũng có pháp bảo lợi hại nhưng mà không thể đấu lại được với Tử Thanh song kiếm của Thục Sơn, Thiên Sư kiếm, bảo ấn của Long Hổ. Chỉ còn cách án binh bất động, tới tiên phủ này kiếm vài món pháp bảo thượng cổ về mới có hi vọng phục thù được.

" Chưởng môn sư huynh nói rất đúng, yêu nghiệt kia cho dù có đại bổn sự thì cũng không cả khả năng chịu được ba mươi mấy sư huynh đệ chúng ta liên thủ oanh kích. Hiện giờ yêu nghiệt có lẽ đã trọng thương bỏ chạy, không kịp mang theo pháp bảo, vừa lúc lấy về có thể giúp đỡ cho chính đạo, không thể để lại rơi vào tay yêu nhân được."

Mười mấy lão đạo thúc dục pháp bảo rẽ nước biển để lộ ra cái đỉnh núi đó, nhìn theo Càn Nguyên cùng Càn Không tới đó, lại thấy tên kia mãi không thấy hiện thân, để mặc cho ngọn núi xanh biếc kia thu nhỏ lại rơi xuống đỉnh núi, tất cả đều rất đắc ý.

Vô Chân lão ni phun ra máu huyết để thúc giục bảo bình, làm tổn thương nguyên khí, nuốt vào một viên đan dược, đang vận công hồi phục lại. Những ni cô kia cũng hồi hộp thủ hộ bên người lão, không để tâm đến bọn lão đạo Côn Lôn đang làm cái gì.

Càn Nguyên Càn Không vừa bay tới đỉnh núi, vừa nhìn thấy ngọn núi xanh biếc cao khoảng ba tấc kia thì không khỏi hoan hỉ dị thường. Càn Nguyên khen ngợi với Càn Không: "Quả nhiên là pháp bảo tốt, to thì vô cùng, bé lại chỉ còn như vậy, thật sự là thần diệu phi thường. Có điều không biết đây có phải là thượng cổ pháp bảo hay không, trong Côn Lôn ta có ghi lại là núi này có pháp bảo nhưng mà lại không ghi rõ lai lịch, sư huynh có nhìn ra được không?"

Càn Không cười nói: "Sư đệ là đồng môn với ta, đệ không nhìn ra thì hỏi ta nhìn ra thế nào? Cái này hình như là mới luyện chế, thật sự là khiến người khác khó hiểu, thật sự là yêu nghiệt kia có bổn sự tới mức đó ư, luyện chế được loại pháp bảo thần diệu đến thế này?" Trong lời nói mang theo sự nghi hoặc.


"Là pháp bảo kiểu gì cũng kệ đi, cứ cầm về rồi chậm rãi nghiên cứu. Chúng ta không nên nhiều lời ở đây, mau quay trở về bố trí cấm chế đi thì hơn, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt những yêu nghiệt hải ngoại có liên quan, miễn cho nguy hại đến thế gian!" Càn Nguyên liếm liếm môi, giống như là nghiện rượu.

Càn Không cũng không nói thêm nữa, tay áo bào phất lên một cái, một đạo thanh quang cuốn về phía ngọn núi nho nhỏ kia, sau đó hai người chuẩn bị quay về. Truyện "Phật Đạo "

"Ý! Sao lại thế này?" Chỉ nghe thấy một tiếng khúc khích, tay áo của Càn Không dường như là bị một lực lớn ngàn cân kéo lại. Hai người tập trung nhìn lại, thanh quang phát ra từ tay áo đã quấn quang ngọn núi xanh biếc đó, nhưng mà cho dù có dùng sức mạnh đến thế nào thì ngọn núi nhỏ đó vẫn đứng vô cùng vững vàng, không thể kéo đi nổi.

"Ngọn núi này sao lại nặng như vậy, ta đã dùng lực đạo tới mấy ngàn cân, cho dù có là tảng đá lớn cũng có thể thoải mái kéo đi. Hay là ngọn núi nhỏ này thật sự nặng như khi nó lớn?" Càn Không lại lập tức lắc lắc đầu: "Làm quái có pháp bảo nào nặng như núi được, cho dù là có, thì kẻ sở hữu nó muốn di chuyển nó cũng đã khó, nói gì đến chuyện mang nó đi đánh người. Làm lại một lần nữa xem sao!" Càn Không lần này không dám dùng tay áo nữa, vươn tay ra, vận khởi chân nguyên, ôm lấy ngọn núi xanh biếc kia.

"Lên!" Càn Không lão đạo hét lớn một tiếng, dùng tới mười phần lực đạo mà ngọn núi kia vẫn không bị sứt mẻ, ngược lại dưới chân núi lại hơi hơi rung rung, phát ra âm thanh nổ vang, như kiểu sắp sụp đổ đến nơi. Càn Nguyên lão đạo thấy Càn Không mặt đỏ lựng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng đi lên hỗ trợ. Hai người vận hết chân nguyên khí lực toàn thân, núi đá ở dưới chân tới tấp vỡ vụn, thế mà cái ngọn núi tí hon kia vẫn không có dấu hiệu nào muốn dao động.

Thấy hai người ở nơi đó như là chuồn chuồn tìm cách lay cột đá, Càn Cơ lão đạo căng thẳng trong lòng, thầm kêu một tiếng không ổn, vừa muốn la hai người quay về. Đột nhiên hai người ở dưới hai mắt hoa lên, lại xuất hiện thêm một người. Người này bộ dáng vô cùng trẻ tuổi, chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, mặc một đạo bào màu xanh biếc, hai tay chắp ở sau lưng, diện mạo vô cùng tuấn lãng, ngay cả đôi mắt cũng xanh biếc. Nhìn kỹ vào, không ngờ mỗi bên mắt lại có sáu đồng tử, hình thành một đồ án lục giác vô cùng quỷ di



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.