Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 150: Bắc hải tiên phủ - cao thủ các phương tự hiển thần thông (6)






Quả nhiên đôi mắt Đại Lực Hùng Vương ánh lên những tia sáng đỏ âm u, nhìn Chu Thanh dò xét một hồi, mới lắc đầu thở dài nói: “Không biết Chu đạo hữu tu luyện công pháp của phái nào ? Chu đạo hữu quả nhiên ẩn tàng thực lực, đôi mắt Li Hỏa Trùng Đồng của ta nhìn xuyên thanh minh cửu ưu, nhưng lại nhìn không ra công lực của đạo hữu, chỉ cảm giác được bên trong cơ thể đạo hữu phong ấn một luồng pháp lực cực lớn, có nhân vật như Chu đạo hữu giúp đỡ, chúng ta muốn mở ra Cấm Chế của động phủ này, cũng sẽ nắm chắc thêm mấy phần ! Lam Thần đạo hữu, Cực Âm đạo hữu, các ngươi cảm thấy thế nào ? Chúng ta cứ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách, chi bằng hợp lực mở ra tiên phủ trước, rồi chia những pháp bảo bên trong đó và tiên phủ thuộc về ai, thế nào ? Lão Hùng ta nói là làm được.”

Cực Âm lão đạo thấy Đại Lực Hùng Vương trong chớp mắt đã móc nối được quan hệ với đám người Huyền Võ lão đạo , suýt tý nữa đã tức đến vỡ bụng, lại nghe được lời đánh giá của Đại Lực Hùng Vương với Chu Thanh, liền giật cả mình, Li Hỏa Trùng Đồng của Hùng Vương vang danh khắp giới tu đạo hải ngoại, hơn nữa con gấu Bắc Cực này trước giờ không nói láo, xem ra không thể xem thường tên Chu Thanh này.

Đối với lời đề nghi cuối cùng của Hùng Vương, Cực Âm lão đạo cũng không nói gì, trong lòng đang cân nhắc được mất, Lam Thần lão tổ cười kỳ quái: “Hùng Vương chưa từng nói dối, lão đạo vẫn tin ngươi, vậy đi, sau khi mở tiên phủ ra, lão đạo chỉ lấy mấy món pháp bảo độ kiếp, còn lại các ngươi tự phân chia, đúng như Hùng Vương nói, việc cấp bách trước mắt chính là mở tiên phủ, để tránh đêm dài lắm mộng, lỡ như con Ếch bên Đông Hải hay tin tìm đến, e là chúng ta chẳng còn được gì, nhất là lão ni cô ở Nam Hải, môn hạ đệ tử rất nhiều, đuổi cùng giết tận đám tà mà yêu quái chúng ta, chúng ta tuy không sợ, nhưng đến những lúc then chốt, cũng có phiền phức.”

Thấy Lam Thần lão đạo cũng đồng ý hành sự, Cực Âm lão đạo cũng không còn cách nào, chỉ đành đồng ý, huơ tay một cái, chín lần chín tám mươi mốt cây Huyền Âm Tụ Thú phướn biến nhỏ thành 3 tấc rơi vào trong tay áo, đi theo chúng nhân về phía núi lửa đang phun trào.

Ngọn núi lửa vừa mới phun trào này đã hoàn toàn nguội lạnh, cũng không phun nham thạch ra ngoài nữa, để lộ ra một phương viên đến mấy mươi mẩu, một cái lỗ đen lay láy, nước biển ùn vào trong, nên cũng không phát ra hơi nóng.

“Cấm Chế của tiên phủ này ở ngay bên dưới, liền với chín ngọn núi lửa này, hình thành một trận pháp vô cùng tinh diệu, bây giờ ngọn núi lửa này vị biến động của vỏ đất mà bị hủy, trận pháp không còn hoàn thiện nữa. Sau khi chúng ta xuống đó chỉ cần dốc toàn lực ra tay, phá vỡ địa mạch, tiên phủ sẽ xuất hiện.” Chỉ vào cái miệng núi lửa đen hun hút đó, Đại Lực Hùng Vương mở miệng giải thích, rồi vận huyền công, xông xuống dưới, Lam Thần lão tổ và Cực Âm lão đạo cũng đã quen đường, nên tự dùng pháp bảo huyền công hộ thể mà xông xuống, Huyền Viên lão đạo, Chu Thanh và đám tu sĩ cũng xông xuống, chớp mắt đã không còn thấy bóng người.


Chỉ một chốc sau khi chúng nhân đã xông xuống phía dưới, bên trên hải vực đột nhiên vang lên những tiếng hát bằng tiếng Phạn, một đạo phật quang bảy màu từ bên trên chiếu xuống, trong ánh phật quang, một cái bình to khoảng mấy mươi trượng, cao hơn mười trượng, toàn than màu trắng, hình như được điêu khắc từ bạch ngọc, rơi xuống miệng núi lửa.

Phật quang chiếu sáng, nước biển xung quanh chiếc bình ngọc như được phật quang cách ra, mấy chục bóng người từ trong chiếc bình nhảy ra, hai người đứng đầu, mặt đầy hồng quang, một người là lão ni cô thân hình cao lớn, còn một người lại là người quen của Chu Thanh, cũng là đối thủ không đội trời chung, Côn Lôn Càn Cơ lão đạo.

Mấy chục bóng người ở sau lưng hai người này chia thành hai tốp, tất cả đều ăn mặc theo kiểu của tăng đạo, một tốp ba mươi mấy người mặc đạo bào màu xanh, tuổi tác tướng mạo có lớn có nhỏ, đều đeo sau lưng một thanh trường kiếm cũ kỹ, tay cầm phất trần, có người râu tóc bạc phơ, có người hoa râm, tuổi tác cũng độ khoảng sáu, bảy mươi tuổi. Còn sau lưng lão ni cô lác đác mấy người, đều là nữ ni cô trung niên, thân mặc áo đen, tay cầm một chuỗi phật châu. Bất luận là tăng đạo hay ni cô, ánh mắt họ đều rất sắc bén, nhìn chằm chằm vào cửa động to lớn của núi lửa, nóng lòng muốn xông vào, sự tham lam thể hiện rõ trên khuôn mặt, lòng đầy tà ý, không hề có chút ý lương thiện nào. Truyện "Phật Đạo "

“Chưởng môn sư huynh ! Lần này toàn thể nhị đại sư huynh đệ Côn Lôn chúng ta cùng ra tay, trong phái chỉ còn tam đại đệ tử ở lại, còn duy nhất một sư bá đạo hạnh cao thâm bế quan tham ngộ sinh tử ở trong Ngọc Hư cung cũng đã mấy trăm năm nay, chưa từng thấy người xuất hiện, sợ rằng đã đắc đạo phi thiên rồi. Hiện giờ thế lực trong phái ta mỏng manh, lỡ như môn phái khác tìm đến sinh sự, e là sẽ phải chịu thiệt, nhất là khi nghe những lời hai sư trạch nói, Thục sơn kiếm phái đã phát hiện ra nhiều bảo vật mà tiên nhân tiền bối của họ đã để lại, thực lực tăng cao, thời gian gần đây hành sự càng lúc càng ngang ngược, tuy không cố ý khiêu khích với Côn Lôn ta, nhưng hai phái Mao sơn, Long Hổ cũngđã bị chèn ép đến nỗi thở không ra hơi, đã dần dần có ý muốn quy thuận Thục sơn, lại thêm những năm gần đây mâu thuẫn giữa Côn Lôn và Thục sơn ta càng lúc càng gay gắt, nghe nói khai phái đại điển lần này của Thục sơn, đã thu hút một vị đạo sĩ ở hải ngoại cực kỳ lợi hại, đúng là như hổ thêm cánh. Trên đường ta cứ suy đi nghĩ lại, vô cùng lo lắng, vì tiên phủ dưới đáy biển này khai quang, làm suy yếu việc bảo vệ cơ nghiệp của môn phái, thật là không đáng, chưởng môn sư huynh phải có dự tính mới được !” tên lão đạo này có một chiếc mũi to và đỏ như đang say rượu, chính là sư đệ của Càn Cơ lão đạo, Càn Nguyên. Truyện "Phật Đạo "

Đôi mắt của Càn Cơ lão đạo nhìn lướt qua cái miệng núi lửa to lớn và tăm tối, liền thấy động lòng, cũng có chút lo lắng.

“Những lời sư đệ nói không sai, tuy Thục sơn phái kia thực lực tăng mạnh, nhưng uy danh bao nhiêu năm nay của Côn Lôn ta cũng không phải tự dưng mà có, lần này chúng ta xuống đây, hành sự cẩn mật, không bị bất cứ môn phái nào phát giác, cho dù Thục sơn có tìm đến cửa mà khiêu khích, cũng phải cân nhắc cân nhắc, không dám làm bậy, đợi khi chúng ta chiếm được tiên phủ dưới đáy biển, lấy được những bảo vật mà tiên nhân để lại, tăng cường thực lực, muốn đối phó Thục sơn dễ như trở bàn tay. Chỉ là theo những lời Vô Trân sư thái nói, giới tu đạo ở hải ngoại tuy ít người, nhưng ai ai cũng đạo hạnh cao thâm, e là chúng ta cũng khó mà đoạt được động phủ !” Bên cạnh là một lão đạo mặt đỏ như gấc nói với Càn Cơ lão đạo, người này cũng là sư đệ của Càn Cơ lão đạo, đạo hiệu Càn Chân.

“A di đà phật !” Lão ni cô đọc xong một câu phật hiệu nói: “Chư vị Côn Lôn đồng đạo không cần phải lo lắng, bần ni ở Nam Hải đã lâu, đối với đám yêu nghiệt trong giới tu đạo hải ngoại đã căm hận trong lòng từ lâu, luôn tìm cách để diệt trừ, trả cho thế nhân mọt càn khôn sáng sủa. Nhưng ở hải ngoại này không như Trung Thổ, yêu nghiệt hoành hành, trong đó chỉ đáng lo ngại những kẻ pháp lực cao cường, đến đám môn hạ của bần ni cũng chẳng làm gì được họ, chỉ đành trấn thủ Nam Hải, đuổi cùng giết tận đám yêu nghiệt ở Nam Hải, vừa may được chư vị Côn Lôn đồng đạo tương trợ, nhân dịp này tiên phủ khai quang, tung lưới bắt gọn đám yêu nghiệt ở hải ngoại, chấn hưng phong thái chánh đạo của ta !”

“Vô Chân sư thái đã đối đầu với đám yêu nghiệt ở hải ngoại bao nhiêu năm nay, nếu không nhờ sư thái, nơi đất Trung Thổ đạo môn thanh tịnh đã sớm bị đám yêu nghiệt ở hải ngoại này quậy cho trời long đất lở rồi. Hành vi với sức của một mình mà đối kháng với đám ma đạo hải ngoại của sư thái, quả thật khiến chúng ta khâm phục.” Càn Cơ lão đạo thấy Vô Chân sư thái liền mở miệng, nói vài câu nịnh bợ: “Sư thái hiểu rõ nguồn gốc của đám yêu ma này, nên hành động bên dưới đành phiền sư thái làm chủ, chúng ta nghe theo là được.”

Nghe những lời Càn Cơ lão đạo nói, sắc mặt đám sư đệ sau lưng hắn có vài phần không được tự nhiên, họ ở Trung Thổ đều là những nhân vật có tiếng tăm, bình thường chỉ có người ta nịnh họ, bây giờ lại phải nịnh người ta lại, quả thật có mấy phần ngại ngùng, nhưng tên Vô Chân lão ni này đạo hạnh cao thâm, vượt xa so với đám Côn Lôn lão đạo này, bây giờ lại đang ở hải ngoại, khác với Trung Thổ, nơi đây không phải địa bàn của họ, xuôi theo chiều gió là thủ đoạn cần thiết, trong đó có vài tên tâm địa hẹp hòi, quả nhiên tính toán trong lòng, đợi sự việc đã xong, sau khi môn phái của mình đoạt được tiên phủ, thì sẽ trở mặt với lão tặc ni này.

Tên Vô Chân lão ni ở Nam hải tại sao lại móc nối quan hệ với Côn Lôn Càn Cơ lão đạo, lúc này cũng nên kể sơ qua một chút, để tránh cho các đọc giả cảm thấy quá đột ngột.

Thì ra tên Càn Cơ lão đạo lúc còn trẻ vân du tứ hải, lúc vân du ở hải ngoại, đã có xung đột với một con yêu quái rất lợi hại, kết quả bị con yêu quái đó đánh đến trọng thương, khó khăn lắm mới chạy thoát được, còn lại chút hơi tàn, sau đó được Vô Chân lão ni cứu giúp, sau khi Càn Cơ lão đạo hồi phục rời khỏi, hai phái tuy không có qua lại nhiều với nhau, nhưng cũng có giữ một chút quan hệ, lần này tiên phủ dưới đáy biển khai quang, Càn Cơ lão đạo nhờ lật bí điển của Côn Lôn mới biết được, bèn dẫn toàn bộ cao thủ trong Côn Lôn đến để tranh đoạt, nhưng muốn tăng thêm thực lực, đã mời thêm Vô Chân lão ni, hai phái cùng thương lượng, quyết định một mưu kế rất thâm độc.


“Chúng ta cố ý kéo dài thời gian, thiết nghĩ đám yêu nghiệt đó đã xuống dưới rồi, chúng ta hãy án binh bất động, quan sát tình hình, trận pháp Cấm Chế bên dưới vô cùng lợi hại, cho dù đám yêu nghiệt này có dùng sức để phá ra, cũng sẽ tiêu hao không ít sức lực, theo những gì Càn Cơ đạo trưởng nói, xung quanh chín ngọn núi lửa này nhất định sẽ có biến hóa, tiên phủ xung phá Cấm Chế, sẽ xuất hiện, đám yêu nghiệt này nhất định phải xông ra, chúng ta hãy bố trí trước trận pháp, để họ tự đưa đầu vào lưới, thịt nát xương tan !” Vô Chân lão ni nói những lời này với sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng lộ sát khí ra ngoài, nào giống với bổn phận của người xuất gia chứ.

“Không sai ! Có Lưỡng Cực Huyền Từ bảo bình của sư thái trợ giúp, đám yêu nghiệt này chắc chắn không thể gây nguy hại cho thế gian được nữa !” Đám đạo nhân đều khen ngợi, cứ như bà ta đã lập được công đức to lớn gì đó.

Vô Chân lão ni gật đầu, chấp hai tay lại, niệm vài câu pháp chú, chiếc bình bạch ngọc cao lớn liền nổi lên, tầng vầng phật quang bảy màu càng dày đặc hơn, cách toàn bộ nước biển trong phạm vi một dặm ra, chiếc miệng bình to lớn nhắm chauanr vào miệng núi lửa, pháp chú của Vô Chân lão ni hoàn thành, trong chiếc miệng Lưỡng Cực Huyền tử bình phát ra hai đạo khí lưu, hình thành hai hình rồng trên miệng núi lửa, vô cùng dũng mãnh, cứ lượn lờ xung quanh.

Chúng đạo nhân Côn Lôn cũng phi thân lên trên, bay bổng ở phái trên miệng núi lửa, những lão đạo này tuy đều là hóa thần hậu kỳ, nhưng Lưỡng Cực Huyền Từ bình đã cách ly nước biển ra, không hề có chút áp lực nào, hành động cũng thoải mái hơn, trong tích tắc đã bố thành đại trận, phi kiếm sau lưng đều đã rút ra khỏi vỏ, uyển chuyển trong không trung như thần long vậy, bay lượn đầy ở phía trên, từng đợt thiên địa nguyên lực vô cùng vô tận hội tụ trong đại trận, trong đó mang theo vô số tia chớp màu tím và vàng, cứ như kim xà bò loạn xạ, tử long gầm rống.

Chỉ nửa khắc sau, thiên địa nguyên lực ngưng tụ, điện quang lôi hỏa hình thành những quả cầu màu vàng và tím trên miệng núi lửa, bên trên từng sợi lôi điện vây quanh, bên trên quả cầu còn có những bùa chứ to cỡ bàn tay lúc ẩn lúc hiện. Những quả cầu lôi được ngưng tụ này, có vài phần giống với những quả cầu mà Càn Cơ lão đạo hai lần đối địch với Chu Thanh đã sử dụng, chỉ là uy lực hàm chứa bên trong không biết là cao gấp mấy trăm ngàn lần.

“Côn Lôn đại trận, quả nhiên không phải tầm thường, Tử Phủ tiên lôi này uy lực vô biên, tiếc là, nếu do 36 vị tu sĩ Phản Hư bố thành Thượng Thanh Tử Phủ đại trận này, vậy thì sẽ càng nắm chắc phần thắng hơn !” Cảm nhận được sức mạnh hủy diệt khủng khiếp bao hàm bên trong quả cầu lôi màu tử kim, đến cả mạnh như Vô Chân lão ni cũng phải mở miệng khen ngợi, Vô Chân lão ni tuy ngoài mặt là người của phật gia, công pháp là của phật đạo thông tu, cũng đã vượt qua bốn tiểu thiên kiếp, tu được đến Phản Hư hậu kỳ.

Nghe những lời Vô Chân lão ni nói, sắc mặt của 36 vị lão đạo đang ngưng tụ uy lực của quả cầu lôi trở nên khó coi, lão ni cô này nói gì đây ? Gì mà do 36 vị tu sĩ Phản Hư bố thành Thượng Thanh Tử Phủ đại trận này, vậy thì sẽ càng nắm chắc phần thắng hơn, đó chẳng phải đang ám chỉ công phu của chúng ta thấp kém sao ? Một đám lão đạo bèn liếc nhìn Càn Cơ lão đạo, trong lòng hạ quyết tâm, đợi sau khi việc thành tuyệt đối phải độc chiếm tiên phủ này, còn phải có một màn hay cho lão tặc ni này.

“Nhưng như vậy cũng tàm tạm, Âm Dương Lưỡng Cực Huyền Từ khí từ Lưỡng Cực Huyền Từ bình của bần ni phát ra cũng đã không tầm thường rồi, chỉ cần đám yêu nghiệt đó hiện thân, nhất định sẽ bị trói lại, rồi dùng Thượng Thanh Tử Phủ đánh xuống đầu, nhất định có thể hủy đi thân xác của mấy con yêu nghiệt, đến lúc đó chư vị đạo hữu lập tức dùng pháp thuật pháp bảo lợi hại nhất để đánh vào yêu nghiệt, nên nhớ kỹ là không thể để cho yêu nghiệt kịp trở tay, chỉ cần giết đám yêu nghiệt này, hải nội hải ngoại đã có thể an hưởng thanh bình rồi, chư vị đều lập công đức vô lượng !” Vô Chân lão ni tự mình căn dặn, chỉ tay múa chân, hoàn toàn xem mình là thủ lĩnh rồi, xem ra rất nhập vai. Nhưng lại không chú ý đến sắc mặt của đám lão đạo đang bố trận càng lúc càng khó coi hơn, mà chỉ cho rằng do họ vận chuyển đại trận tiêu hao quá nhiều chân nguyên mà thôi.

“Hứ, tên Nam Hải lão tặc ni này thật uổng là người tu hành, còn tụ tập với đám Trung Thổ đạo môn mai phục ở đây một đại trận tàn độc như vậy, tấm lòng ác độc như thế, lão tử ta đây thật là không muốn nhìn tiếp nữa, một giọng nói lạnh như băng từ thủy vực bên trên vọng xuống, đám người Càn Cơ lão đạo và Vô Chân lão ni giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên.

Không nhìn thì thôi, hễ nhìn thấy thì đúng là kinh ngạc, trên đỉnh đầu bên trên hải vực trăm trượng đột nhiên xuất hiện một con ếch khổng lồ, con ếch này to đến 10 dặm, bốn cái đùi lớn xếp lại.

Con ếch này mở to miệng ra, kêu hai tiêng oạch oạch kỳ quái, sóng âm mạnh mẽ khiến cả hải vực như trời long đất lở, đừng cái vòi rồng thô to cuốn phăng mọi thứ xung quanh, sau khi kêu xong hai tiếng, hai cái chân sau của con ếch đá về sau, mạnh mẽ phóng về phía Vô Chân lão ni và Càn Cơ lão đạo, nhìn uy thế này, chắc định đè mấy chục người này thành thịt nát xương tan.


Đó là thứ gì vậy ?! Có con ếch to đến vậy sao ?! Đấm lão đạo đang bố trận nhìn thấy điều dị thường như vậy liền nhìn đến dại cả mắt.

"Chư vị đạo hữu phải ngàn vạn lần cẩn thận, đây là đại thần thông dời non chuyển núi, mau mau dùng Tử Phủ tiên lôi oanh kích, nếu không tất cả chúng ta sẽ bị đè cho thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục mất!" Vô Chân lão ni thấy cái đầu con cóc đang đè xuống phạm vi tới mười dặm, phạm vi quá lớn, tránh cũng không tránh kịp, vội vàng quát to lên.

Vô Chân lão ni tuy rằng vội vàng quát lên nhưng mọi người cũng không loạn, các thuộc hạ đều không chậm chạp mà liên tục lẩm nhẩm những ấn quyết phù chú, có điều thủ quyết lại rất thong thả, như là đang kéo một vật nặng ngàn cân vậy. Miệng của Lưỡng Cực Huyền Từ bình chợt hướng lên trên, đối diện với con cóc to lớn trong suốt kia, bắn ra một đạo bạch quang dày tới trên dưới ba trượng. Đạo bạch quang này vừa phát ra, chiếu lên trên người con cóc, nó liền hiện ra nguyên hình. Truyện "Phật Đạo "

Các lão đạo Côn Lôn nhìn thấy, đâu có giống con cóc, rõ ràng là một ngọn núi to lớn. Ngọn núi xanh ngắt, phạm vi khoảng mười dặm, chỉ có điều trên đó lại có rất nhiều tảng đá lởm chởm, mũi đá bén nhọn. Cả ngọn núi có vô số phù lục màu xanh biếc lưu chuyển, một bộ phận của ngọn núi lại bằng phẳng, lấp lánh ánh kim, dường như là có những con nòng nọc màu vàng lớn cỡ cái đấu đang bồng bềnh du động. Áp lực vô cùng bao lấy những đạo nhân Côn Lôn, mang theo uy nghi vạn trượng. Nhóm lão đạo Hóa Thần hậu kỳ bị uy thế uy nghi này đè lên, đều cảm thấy hít thở khó khăn, sự lưu chuyển của chân nguyên dường như là bị cản lại, phát thuật chỉ có thể phát huy ra tám phần uy lực bình thường.

"Đây là cái loại pháp bảo gì!" Càn Cơ lão đạo thấy con cóc kia bị bạch quang hàng mà chiếu vào, hiện ra nguyên hình, trong lòng từ không hiểu biến thành kinh ngạc, lại nghe Vô Chân lão ni nói cái gì mà đại thần thông dời non chuyển núi, trong lòng ẩn ẩn dâng lên một ý niệm: hải ngoại quả nhiên là người tài vô số, nếu mà so sánh thì Trung Thổ Đạo môn quả nhiên là xuống dốc rồi, lần này tới cướp đoạt tiên phủ có thể là một sai lầm. Toàn bộ tinh anh của phái Côn Lôn mình đã ở đây rồi, nếu mà bị tổn thất trầm trọng thì cơ nghiệp ngàn năm của Côn Lôn sắp sửa bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong lòng Càn Cơ lão đạo bắt đầu có ý muốn lui.

Đại thần thông dời non chuyển núi, đó là bổn sự mà chỉ có tiên nhân sắp phi thăng mới có được. Có loại nhân vật lợi hại đến như vậy nhúng tay vào, Càn Cơ lão đạo cho dù người đông thế lớn, lại có Vô Chân lão ni cao thủ bực này, cũng không có nắm chắc cướp được tiên phủ, huống chi bên dưới còn có một đám yêu quái lợi hại đến cực điểm.

Bạch quang trên Lưỡng Cực Huyền Từ bình tương giao với ngọn núi đang ép xuống dưới, cố gắng chống lại xu thế ép xuống của ngọn núi. Theo thủ quyết của Vô Chân lão ni càng lúc càng thong thả, bạch quang từ cái miệng bình to bằng mấy cái đấu bắn ra lại càng trở nên nồng đậm, tạo thành một cái chắn rất dày ở khu vực cách đỉnh đầu ba mươi trượng, vững vàng nâng lấy ngọn núi.

"Ý, lão tặc ni bổn sự hình như có tăng trưởng!" Thanh âm kia lại thản nhiên vang lên, có vẻ thoải mái tự nhiên: "Xem ra không để cho tên tặc ni ngươi chịu chút đau khổ, ngươi sẽ còn đi khắp nơi nói ba lăng nhăng, nói ra những lời khó nghe!" Ngữ khí có chút thổn thức, tràn ngập hương vị trêu chọc. Vô Chân lão ni đang toàn lực đang toàn lực vận công, nghe thấy những lời này thì tức đến mặt đỏ như máu, nhưng lại không thể phân tâm mở miệng nói chuyện được, có điều tay đang làm phù quyết chú ấn lại càng gian nan hơn.

Vài ni cô trung niên đứng ở bên thấy sư phụ cố hết sức, lại nghe thấy tiếng đối phương trêu chọc, tất cả đều bắt đầu quát mắng: "Yêu nghiệt vô sỉ, ra tay đánh lén, nhất định ngươi sẽ không được chết tử tế!" Một đám tay nắm lấy tràng hạt bắt đầu niệm phép, đọc lớn những câu tiếng Phạn, hàng tỷ đạo phật quang mang theo lôi hỏa kim quang oanh kích tới, trong đó có một ni cô tuổi hơi nhỏ quát những lão đạo Côn Lôn bên cạnh: "Các người còn không ra tay đi, chờ gì nữa, chẳng nhẽ còn muốn chờ cho quả núi ép xuống, tất cả mọi người đều biến thành thịt nát phải không?" Ngữ khí sắc bén, cứ như là đang quát mắng con trai mình vậy. Nghe thấy khẩu khí kiểu đó, vài lão đạo tính tình nóng nảy hận không thể lập tức đánh ra lôi cầu giết luôn ni cô này đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.