Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 152: Cóc sáu đồng tử






"Ồ! Tiểu tử Côn Lôn cũng coi trọng bảo bối của ta à! Được, bảo bối này là ta mới luyện chế ra, chỉ cần các ngươi lay được nó 1 cái thì sẽ đưa cho ngươi!" Người trẻ tuổi quỷ dị này nói chuyện có vẻ vô cùng trưởng bối, thanh âm cũng có phần già nua và lạnh băng, phong cách nói giống như mấy lão đạo Côn Lôn và Vô Chân lão ni.

"Yêu nghiệt! Ngươi còn dám hiện thân sao!" Mấy lão đạo Côn Lôn đương nhiên là nghe thấy thanh âm đó, thấy người trẻ tuổi quỷ dị này xuất hiện thì đều lắp bắp kinh hãi. Bọn họ đều nghĩ rằng yêu quái bị rơi mất pháp bảo, tự biết không địch lại được mà bỏ trốn rồi, dù sao trên thế giới này họ chưa từng gặp qua kẻ nào có thể ngăn cản được pháp thuật do ba mươi sáu cao thủ Hóa Thần hậu kỳ liên thủ mà phát ra, thậm chí còn không hề bị thương, huống chi còn có cả Vô Chân lão ni cùng với môn hạ đồng thời ra tay, lại còn có uy lực của Lưỡng Cực Huyền Từ bình nữa.

Lưỡng Cực Huyền Từ bảo bình không thua gì những bảo vật trấn sơn pháp bảo của trung thổ tứ đại Đạo môn, tuy rằng không bằng được Roi đả thần của Côn Lôn, nhưng mà còn hơn cả Tử Thanh song kiếm, Long Hổ bảo ấn một bậc.

Mấy chục thanh phi kiếm óng ánh đâm về phía người quỷ dị trẻ tuổi kia, có mấy thanh phi kiếm trên thân còn có tia chớp quấn quanh, phát ra tiếng động ầm ầm. Càn Không Càn Nguyên cũng bỏ không lay động ngọn núi nhỏ kia nữa, Càn Nguyên vươn tay lấy ra ba mươi sáu cây lệnh kỳ làm ra một Đại Diễn thần trận ở xung quanh mình, bên trong đại trận lửa cháy bừng bừng. Càn Không thì lại vỗ vào ót của chính mình, miệng mở ra, một binh khí có hình thù giống như một thanh phi kiếm phun ra từ trong miệng, vô thanh vô tức chém tới hai chân của người trẻ tuổi kia.


Hai người vừa xuất pháp thuật, lập tức liền lui về phía sau, quay về theo thông đạo do hơn mười sư huynh đệ mở ra trên mặt biển, lại dùng chân nguyên thần niệm để chỉ huy trận pháp pháp bảo oanh kích từ xa, phản ứng cực nhanh, quả thực rất đáng ca ngợi.

Người trẻ tuổi kia ngẩn người ra, thấy vô số kiếm quang pháp bảo oanh kích về phía mình, phía trên còn có một đại trận bừng bừng nhiệt hỏa, chặn hết đường lui trên dưới trái phải của mình, cũng không dám chậm trễ. Đám lão đạo này đạo hạnh hắn quả thực là không thèm để vào mắt, có điều pháp khí phi kiếm thì không cái nào không phải là thượng phẩm, mà lại còn dùng số lượng lớn, hắn cũng không dám dùng thân thể đón đỡ.

Hắn há mồm phun ra một đoàn hàn khí, va chạm vào đám hỏa diễm phát ra từ thần trận bên trên. Thế tới rào rạt của ngọn lửa bị hàn khí chặn lại, hàn khí vọt vào bên trong Đại Diễn tần trận, đánh cho trận pháp loạn tùng phèo, ba mươi sáu cây lệnh kì tạo thành trận pháp đều nhất tề bị bẻ gãy, đánh rơi xuống mặt đất, rồi đột nhiên bị đông lạnh xong biến thành bột phấn.

Càn Nguyên lão đạo nghiêng ngả lảo đảo lui lại ba bước, trên mặt tràn đầy kinh hãi, thổi một cái đã bay cả trận pháp của mình, đây còn là người hay sao? Làm sao có thể lợi hại đến vậy được?

Cùng lúc đó, ba mươi mấy thanh phi kiếm cũng đã oanh kích lên người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi mặc lục bào này đột nhiên xuất ra một đoàn lục quang bao vây mình vào bên trong, pháp bảo phi kiếm luân phiên oanh kích vào mà chỉ có thể đánh tan đi một chút lục quang, chứ không làm cách nào có thể xuyên thấu được lục quanh oanh kích lên thân thể của người trẻ tuổi. Truyện "Phật Đạo "

Phần đông Côn Lôn đạo nhân đang muốn tăng thêm lực đạo oanh kích, đổi sang pháp thuật lợi hại hơn, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát nhẹ: "Lên!" Ngọn núi nhỏ xanh biếc vốn vẫn nằm bất động trên mặt đất đột nhiên bay lên, mạnh mẽ lao vào đám phi kiếm pháp bảo đang tung bay kia.

Đứng mũi chịu sào chính là binh khí hình thù kỳ lạ phát ra từ miệng của Càn Không lão đạo, bị ngọn núi đập vào, ầm một tiếng rơi xuống mặt đất, trở thành một đám sắt vụn.


Liên tiếp lại leng keng leng keng mấy tiếng, hơn mười thanh phi kiếm đều bị đãi ngộ giống như vậy, trở thành đống sắt vụn trên mặt đất.

Chúng lão đạo kinh hãi, vội vàng thu hồi phi kiếm pháp bảo, khép lại thông đạo thông xuống đáy biển, sợ ngọn núi xanh kia lại bay tới.

Không còn chịu sự oanh kích của nhiều pháp bảo nữa, lục quang cũng thu hồi lại, người trẻ tuổi hiện ra thân mình, nâng cái ngọn núi xanh biếc tí hon kia, nhảy một cái lên trên, ngọn núi dưới chân lập tức ầm ầm sụp đổ, khiến cho nước biển trở nên đục ngầu ngầu.

Vô Chân lão ni vừa mới vận công khôi phục, nhìn người trẻ tuổi mặc lục bào kia, lại nhìn ngọn núi xanh biếc mà hắn đang nắm trong tay, sắc mặt dị thường khó coi: "Quả nhiên là ngươi luyện ra cái pháp bảo này, Lưỡng Cực Huyền Từ bình cũng không thể khắc chế nổi ngươi, hừ! Côn Lôn đạo hữu, chúng ta đi! Hiện giờ chúng ta không phải là đối thủ của yêu nghiệt này, tránh xảy ra thương vong vô vị!"

Những lão đạo Côn Lôn nghe thấy lời đó thì đều hai mặt nhìn nhau, không biết nghĩ gì nữa, cứ nói muốn đi là đi sao? Nếu Vô Chân lão ni này đi thật, thì nhóm lão đạo Côn Lôn muốn hành động cũng khó khăn, chứ nói gì đến chuyện đoạt tiên phủ, không bị bọn hung thần ác sát này nuốt trọn đã là khá rồi. Càn Cơ lão đạo sốt ruột trong lòng nhưng rồi lại chẳng còn cách nào, đã thấy bản lĩnh của người ta cùng với uy thế của pháp bảo ngọn núi kia, Càn Cơ lão đạo cũng biết rằng đánh nhau là không tốt, cho dù bên mình có người đông thế mạnh. Truyện "Phật Đạo "

"Đây là yêu nghiệt trong Đông Hải Tử Lan cung, chính là một con cóc sáu mắt, đã vượt qua được Lục Đại thiên kiếp, bản lĩnh pháp lực không ai có thể địch được. Mới đầu ta còn tưởng rằng yêu nghiệt này đã quy ẩn rồi, nào ngờ đâu vẫn luôn ở một bên rình trộm. Yêu nghiệt này mấy trăm năm trước làm nhiều điều ác, còn chạy đến Nam Hải bên ta để đồ thán sinh linh, ta đương nhiên phải trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo, nhưng mà cũng phải ỷ vào Lưỡng Cực Huyền Từ bình này mới có thể đánh cho yêu nghiệt này bị thương, chính ta cũng bị thương không nhẹ, hơn mười năm mới khôi phục lại được. Trong vòng mấy trăm năm này, yêu nghiệt này chắc sợ pháp bảo của bần ni mới không dám có động tác gì, nào ngờ đâu bây giờ yêu nghiệt lại có thể luyện được loại pháp bảo hung mãnh như vậy, bảo bình của ta không khắc chế nổi nó nữa rồi."

"Ngọn núi của nó không phải là pháp bảo bình thường, mà là do yêu nghiệt dùng đại pháp lực cắt đứt đi hơn mười đỉnh núi trấn áp long mạch linh khí dưới đáy biển, lại chuyển qua nham thạch nóng chảy để loại bỏ đi tạp chất, dùng lực phù chú để trộn lẫn vào tâm huyết nó đã tế luyện hơn ngàn năm. Có thể lớn có thể nhỏ, lớn hơn ngọn núi cao, nhỏ như một phân tử (nguyên gốc: Mezon), hiệu quả kỳ diệu giống như là Phiên Thiên ấn, có điều pháp bảo này lại quá nặng, nặng như là một ngọn núi thực sự vậy. Yêu nghiệt này chắc là mới tế luyện thành công, cũng không thể vận dụng được tự nhiên, chúng ta đi thôi, nó còn phải bảo vệ tiên phủ, đương nhiên không dám gây khó dễ."


"Còn muốn chạy hử! Hừ! Lão tặc ni ngươi, lấy cái khẩu hiệu trảm yêu trừ ma, bao nhiêu năm nay đã chém giết biết bao nhiêu đồng bào yêu tộc ta! Nhìn bên Nam Hải đi, hiện tại không còn yêu tộc nào tu hành, đều bị ngươi đánh cho thần hình câu diệt rồi! Yêu tộc ta cũng là sinh linh, một lòng thanh tu, không mắc tội gì, bây giờ ngươi lại còn có dã tâm, kích động tu sĩ trung thổ tới để cướp đoạt tiên phủ, hôm nay thế nào ta cũng phải trừ bỏ đi cái tai họa là ngươi!" Người trẻ tuổi cười lạnh nói, hai con mắt mười hai đồng tử phát ra quang mang thanh u lãnh đạm.

Nói vừa dứt lời, lập tức nổi lên dị biến, dưới chân mọi người những dãy núi lập tức run rẩy mãnh liệt, chín ngọn núi lửa cực lớn đồng thời nổ mạnh, sau đó biến thành vạn đạo ánh sáng, tiên âm vang vọng khắp hải vực.

Các ngọn núi kịch liệt vận chuyển một hồi, một tòa cung điện rộng tới trăm dặm dần dần nâng lên, kim đình ngọc trụ, quang hoa lóe sáng, được bao vây bởi hàng tỉ đạo thụy khí, chỉ có thể mờ mờ nhìn thấy hình dáng. Truyện "Phật Đạo "

Bản lĩnh của tiên nhân thượng cổ, quả nhiên là địch được với thiên địa tạo hóa! Con cóc sáu đồng tử kia ngẩn ra nhìn cung điện chui ra từ dưới mặt biển, mất đi vài phần tâm tư tranh đấu, mà Vô Chân lão ni, Côn Lôn lão đạo cũng bị thanh thế này hấp dẫn, hoàn toàn quên mất việc đối đầu với kẻ địch.

" Lão Cáp Mô, ngươi không ở trong Tử Lan cung hưởng thanh tịnh, còn chạy tới đây làm gì? Hay là ngươi cũng thèm cái tiên phủ này, muốn tới đòi một ly canh hả?" Đại Lực Hùng Vương liếc mắt một cái liền thấy người trẻ tuổi mặc lục bào kia, vội vàng cười mắng, ngữ khí rất thoải mái, hai người hình như là có quen biết.

Vừa rồi làm cho tiên phủ chui lên từ dưới nền đất chính là Chu Thanh, Cực Âm lão đạo, Đại Lực Hùng Vương, Lam Thần lão tổ, Huyền Vũ lão đạo, Thiên Thủy Tam Thánh một hàng hơn mười người. Ban đầu ở bên dưới núi lửa, họ phát hiện ra bị người khác dùng tuyệt đại pháp lực phong tỏa, mở ra một hư không rồi phong ấn tiên phủ ở trong hư không đó. Muốn tiên phủ thoát ra được thì không thể không oánh phá cái tầng cấm chế phong tỏa hư không đó. Một hàng hơn mười người này cũng phải liên thủ oanh kích, Chu Thanh vốn còn lo lắng về Cực Âm lão đạo cùng Lam Thần lão tổ thần thần bí bí, cho nên luôn lưu ý gấp đôi, nào ngờ đâu hai người này lại dị thường quy củ, không có làm ra động tác gì, khiến cho Chu Thanh cũng giảm bớt nghi hoặc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.