Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 104: Kiếm Pháp





Với việc không thể sử dụng được thanh trọng kiếm do sức nặng quá mức khủng bố của nó, Trần Phong đương nhiên không thể nào chống lại đối thủ.
Chỉ trong thời gian nửa canh giờ, cậu bị hắn chém trúng không biết bao nhiêu lần.
Tồn tại sương nhân này có chút cổ quái mà cậu không hiểu được.
Nhát chém của hắn không khiến cho cậu tổn thương nhục thể, mặt khác khiến cho linh hồn cậu nhức nhối một hồi.
Nói cách khác, đối thủ của cậu công kích, chính là nhằm vào linh hồn cậu.
Mặc dù nói cảnh giới của cậu bây giờ không hề yếu chút nào, nhưng việc bị chém liên tục nhiều nhát kinh người như thế, thanh niên cũng không khỏi nhăn mặt đau đớn.
Dĩ nhiên theo thời gian, cậu cũng có thể nắm được một chút cách thức để đỡ đòn, nhưng vẫn là bị đánh cho tối tăm mặt mũi, không sao ngóc đầu dậy.
Linh hồn cảm giác chính là thứ mà người ta nên dựa vào khi tầm nhìn bị hạn chế.
Vậy mà giờ đây loại lực lượng ấy đang bị đả thương cực kỳ nghiêm trọng, thực khiến cho cảm giác sợ hãi dễ dàng chiếm lấy tâm trí người ta.
Bất quá lúc này nhờ vào ý chí đã được tôi luyện, cậu đã có thể làm chủ được nó, đồng thời chuyển hóa một phần nỗi sợ thành ý niệm lực, tăng khả năng chống chịu của cậu lên.
Đối với loại kẻ địch này, nhục thể mạnh mẽ cấp mấy cũng không có chút tác dụng gì, nhưng tinh thần ổn định sẽ là lợi thế rất lớn.
Tuy nhiên đấy là lý thuyết, còn thực tế thì cậu vẫn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Một ngày cứ thế trôi qua, thế trận một chiều hoàn toàn, không có chút nào phản kháng, khiến cho linh hồn tổn thương là cực kỳ to lớn.
Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ thần thức cũng đã bị hủy hoại, chẳng cần nói tới ý chí chiến đấu.
Tuy nhiên Trần Phong lại là một người đã từng rơi vào tận cùng của tuyệt vọng, Pháp Mệnh vấy bẩn, vỡ nát tuyệt đối, vậy nên độ gan lì cũng là cao hơn vượt bậc.
Giờ phút này, cậu cuối cùng cũng đã có thể chống đỡ được toàn bộ chiêu thức của đối phương, không phải nhận thêm bất cứ thương tích nào nữa.
Mặc dù vẫn chưa vượt qua được độ nặng phi lý của thanh kiếm, nhưng cậu đã biết cách dùng chính bất lợi ấy tạo thành lực lượng cho mình.
Với việc không chịu thêm thương tổn, linh hồn thanh niên chậm rãi hồi phục, thậm chí còn đem lại cảm giác sảng khoái, cường đại hơn trước.
Cậu trong thời gian này cũng là tập trung phòng ngự, tìm cách thủ thế hiệu quả hơn, đồng thời bắt đầu lý giải chiêu thức đối phương.
Phòng thủ tuyệt đối thêm một ngày thời gian, Trần Phong linh hồn mới có thể cường thịnh trở lại.
Tuy nhiên phương pháp chiến đấu chống lại kẻ địch thì lại chưa thực sự hoàn hảo, vì vậy mà cậu không vội vã phản công lại ngay, mặt khác tiếp tục đỡ đòn kết hợp tránh né.
Sức nặng của thanh kiếm cũng đã là làm quen được phần nào, vận dụng quả là thành thục hơn một chút.
Cứ như vậy thêm hai ngày, cuối cùng thanh niên cao lớn cũng quyết định phản kích.
Cậu vung thanh kiếm nặng nề, theo quán tính hướng đến sương mù nhân ảnh, mở đầu cho màn trao đổi chiêu thức.
Chiến đấu liên tục mấy ngày qua, cậu khá chắc những đòn thế của đối phương thực chất là một bộ kiếm pháp dành riêng cho trọng kiếm.
Mà những gì cậu nghiên cứu được, cậu cũng chỉ là tưởng tượng sẽ khắc chế được các thức của nó.

Còn thực chất thế nào cần phải kiểm nghiệm mới biết được.
Kết quả của việc kiên trì không làm Trần Phong quá thất vọng.
Phương pháp phá giải của cậu quả nhiên là có những hiệu quả nhất định.
Những thức kiếm huyền ảo lần lượt bị hóa giải dưới lưỡi kiếm của cậu, nhưng đó là nếu chúng được đánh theo thứ tự lần lượt từ đầu đến cuối như mấy ngày qua.
Ngay khi kẻ địch biến ảo, sắp xếp lại các chiêu thức, phương thức của cậu liền mất đi hiệu quả như ý.
Công bằng mà nói thì phương pháp của cậu cũng không tệ.
Hệ thống bộ kiếm pháp kia có tất cả bảy thức, thì khi nó luân chuyển đi cậu vẫn đánh ngang kèo được bốn thức, ba thức còn lại thì bị áp chế nhưng vẫn là chống đỡ được, không phải chịu sát thương.
Giữ nguyên cách chiến đấu đó, thanh niên cao lớn vừa giao thủ vừa nghĩ cách hóa giải giống như trước.
Bất quá như thể biết cậu đang làm gì, sương mù nhân ảnh biến đổi các thức liên tục, khiến cho cậu không tài nào làm được dự định của mình.
Đến mức này luôn sao?
Trần Phong cười nhạt, nghĩ mình nhiều khi cũng thật nông cạn.
Cậu quyết định lần nữa phòng thủ tuyệt đối, không tung ra thêm bất cứ công kích nào, tập trung cho việc suy ngẫm.
Ba ngày nữa trôi qua, thanh niên cao lớn đang phòng ngự trước bão kiếm vô tận của sương mù nhân ảnh đột nhiên vung kiếm đánh bật đối phương đi, đồng thời lui lại năm bước.
Ánh mắt của cậu nhìn kẻ địch, hai tay cầm kiếm, đứng hơi chéo sang phải, hai gối chùng xuống tạo thế tấn vững vàng.
– Ha!
Cậu gầm lên, lăng người tới, kéo thêm sức mạnh được tạo nên bởi độ nặng khổng lồ của thanh trọng kiếm.
Chiến đấu kéo dài bên nó, cậu nay đã có thể nói là vận dụng được khoảng năm thành uy lực vốn có của nó.
Lưỡi kiếm phá không chém tới sương mù nhân ảnh.
Hắn ta tức thì né tránh sau đó tung chiêu phản công.
Một!
Trần Phong vung kiếm vừa chống đỡ vừa khắc chế kiếm pháp đối phương, phản kích hắn một chiêu toàn lực.
Kẻ địch nhận một chiêu rất nặng, bất quá lại không có chút đau đớn nào, ngược lại còn bình tĩnh sử dụng một chiêu thức khác.
Mặc cho cách đánh của kẻ địch là cực kỳ huyền ảo, lúc này thanh niên cao lớn không bận tâm hắn sử dụng thức nào tiếp theo.
Thanh kiếm của sương mù nhân ảnh còn chưa kịp vung tới, cậu đã xuất chiêu đối ứng, trực tiếp chặn đứng hắn ta rồi lập tức tung thêm một đòn tấn công.
Trúng nhát chém thứ hai cực mạnh của cậu nhưng đối phương vẫn không tỏ ra hề hấn gì, cũng giống như trước lao tới phản kích.
Trần Phong lúc này mắt tuy nhắm lại, cũng không sử dụng chút nào linh hồn lực lượng, nhưng lại rõ ràng chiêu thức của kẻ địch đến lạ thường.
Cậu thậm chí còn mơ hồ biết trước được hắn ta định dùng chiêu gì tiếp theo.
Mà cách khống chế cùng phản đòn của cậu so với mấy ngày trước không nghi ngờ gì đã sắc bén và linh hoạt hơn vô số lần.

Lần lượt bảy thức của bộ kiếm pháp lần nữa bị hóa giải lần thứ hai, rồi lần thứ ba,…
Thế trận một chiều được dựng lên bởi thanh niên cao lớn.
Cậu hoàn toàn áp đảo kẻ địch, dần dần biến đổi từ phòng ngự phản công sang toàn lực tấn công.
Mặc cho bộ kiếm pháp kia có được biến ảo đến mức nào, giờ đây đối với cậu mà nói đã không còn lấy một chút tác dụng, có thể nói trình độ của cậu đã vượt qua được độ siêu việt của nó.
Vung thanh trọng kiếm chém ngang thân hình sương mù, Trần Phong khẽ nhíu mày.
Cậu mở mắt ra quan sát kẻ địch, khẽ thở ra một hơi thật dài.
Với sự tan biến của sương mù nhân ảnh, có vẻ như bài kiểm tra đầu tiên này, cậu đã có thể vượt qua.
Tuy nhiên cậu còn chưa vui mừng được bao lâu, thậm chí còn chưa kịp làm gì, một kẻ địch thứ hai đã bước tới phía sau màn sương dày đặc.
Cậu nhíu mày nhìn hắn, trong lòng có chút khó hiểu.
Ngoại hình hắn ta giống hệt kẻ khi trước, trong tay đồng dạng cũng là một thanh trọng kiếm to dài.
Thanh niên cao lớn xuống tấn trở lại, không mạo hiểm tấn công trước.
Đối phương vì vậy mà lao lên tung kiếm, chiêu thức khác biệt hoàn toàn với người trước.
Cậu tập trung quan sát hắn, cật lực chống đỡ và phòng thủ, đưa trận đấu về thế trận một chiều, từ từ khám phá kẻ địch giống lần đầu.
Một tháng chiến đấu ròng rã trôi qua, Trần Phong vượt qua không biết bao nhiêu thức kiếm mà kể, chỉ biết rằng lúc này đây cậu đối với trọng kiếm mà nói, gần như đã làm làm chủ hoàn toàn.
Kiếm pháp nặng nề trước kia, giờ đây đã trở nên uyển chuyển, điêu luyện hơn rất nhiều.
Cậu không chỉ quen với loại vũ khí này hơn, mà bao nhiêu chiêu thức bá đạo của nó cậu cũng đã hóa giải được.
Bước tới gần khu vực trung tâm hơn một chút, thanh trọng kiếm trên tay cậu đột nhiên biến mất, khiến cho cậu có chút mất đà.
Lấy lại thăng bằng, thanh niên cao lớn nhíu mày nhìn khu vực chung quanh.
Sương mù ở đây không dày đặc như nơi trước, nhưng tầm nhìn của cậu vẫn là bị hạn chế đi rất nhiều.
Mà ẩn hiện sau đó, tiếp tục là một thân ảnh với ngoại hình giống hệt cậu.
Bất quá thứ mà hắn ta cầm trên tay lại không phải một thanh trọng kiếm mà là một thanh đơn thủ kiếm.
Xác nhận được vũ khí của dối phương, trong tay Trần Phong đồng dạng cũng hiện ra một thanh kiếm.
Tuy nhiên nó không phải thanh đơn thủ kiếm trong tưởng tượng của cậu, thứ mà cậu đã từng làm quen một chút hồi trong thế giới bóng tối.
Thanh mà cậu cầm trên tay chẳng biết được làm từ vật liệu gì, nhưng trọng lượng thậm chí còn nhẹ hơn song kiếm lúc cậu lấy trong kho bảo vật Thanh Phong Đế Quốc.
Đang dùng một thanh kiếm siêu nặng suốt thời gian dài, đột nhiên chuyển sang dùng một thanh kiếm cực kỳ nhẹ, hiển nhiên thanh niên có chút dở khóc dở cười.

Không đợi cậu làm quen được với vũ khí mới, sương mù nhân ảnh lao tới tấn công.
Cậu chẳng có cách nào, đành vừa chiến đấu vừa làm chủ thanh kiếm mới, đồng thời tâm trí một lần nữa tập trung phân tích chiêu thức đối thủ.
Hai thân ảnh một hư một thực cứ như thế liên tục va chạm, tạo nên những dao động ngày càng cường hãn trong khu vực sơn cốc ngàn năm tĩnh lặng.
Cũng bằng phương pháp như khi trước, Trần Phong ban đầu tập trung phòng thủ, làm quen vũ khí đồng thời suy ngẫm kiếm pháp của đối thủ, sau đó tìm cách hóa giải và phản công.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thanh niên theo đó cũng là lần lượt vượt qua các bài kiểm tra khó nhằn của Kiếm Vương.
Cậu lần lượt thành thục sử dụng các loại kiếm trên lục địa, cũng như các bộ kiếm pháp huyền diệu của chúng.
Vị hộ pháp bí ẩn quan sát cậu suốt một năm thời gian cũng là khẽ mỉm cười tán thưởng.
Ông không biết Phong Thần trẻ tuổi này là người thế nào, nhưng thiên phú kiếm thuật có vẻ như chẳng thua kém ông nhiều lắm.
Chỉ bằng một nấy thời gian nhưng đã có thể lĩnh hội được lượng kiến thức khổng lồ như vậy, thực khiến nhiều người khâm phục.
Hảo tiểu tử!
Kiếm Vương khoan thai đứng dậy, tay trái khẽ nâng lên, đem toàn bộ sương mù cản đường thanh niên cao lớn kia xua tan đi.
Mà cậu nhìn thấy con đường nho nhỏ trước mặt cũng là phấn chấn lên.
Khổ cực như vậy, có vẻ như cuối cùng cậu cũng đã được vị tiền bối kia công nhận, cho cơ hội gặp mặt.
Cậu vừa đi vừa quan sát sơn cốc.
Quả nhiên là phong cảnh của nơi một cao nhân ở ẩn, thực sự là rất thanh bình, tươi đẹp.
Cậu dám khẳng định đây là khu vực đẹp nhất Thiên Hoa Vũ giới này.
Dạo quanh như vậy một lát, cậu đến một khu vực kỳ lạ, tựa như một đại pháp trận cổ xưa.
Ngoài cùng nơi đây có bốn bức tượng đá khổng lồ, tạc hình bốn kiếm sĩ giáp trụ toàn thân, tạo thành bốn góc hình vuông.
Không gian ở giữa chúng cậu vẫn nghĩ là một tòa kiến trúc huyền ảo nào đó, nhưng đến khi nhìn kỹ lại, nó được tạo nên bởi vô số thanh kiếm đủ loại.
Từ trọng kiếm, gươm cong một tay lưỡi liềm, kiếm thẳng một tay,… cho đến đoản kiếm, dao găm các loại đều tập hợp tại khu vực này.
Chúng phiêu phù trên không, bay lượn liên tục từ đủ các góc cạnh khác nhau.
Từng thanh trong số chúng đều tạo ra uy áp cực kỳ mạnh mẽ, so ra chẳng hề yếu hơn song kiếm của cậu.
Trên đỉnh của ma thuật cổ quái ấy bỗng xuất hiện một đạo nhân ảnh.
Người nọ lăng không di chuyển, chậm rãi, ung dung bay xuống, đem ánh mắt thản nhiên mà quan sát thế gian vạn vật.
Ông mặc y phục bằng vải đen đơn giản, tô điểm bởi những đường vân trắng sáng.
Mái tóc ông đen dài, buộc gọn phía sau, dập dờn theo gió.
Khuôn mặt điển trai cùng đôi mắt tinh anh sắc bén, chẳng có chút dấu hiệu nào của tuổi tác.
Cậu chắp tay, cúi đầu nói:
– Tại hạ Trần Phong, bái kiến Kiếm Vương tiền bối!
– Mấy cái quy cách rườm rà đó, bỏ qua đi! Ta là Ngạo Thiên, từ hôm nay, ngươi gọi ta là đại ca, thế nào?
Vị cao nhân nhìn cậu nói.

Thanh niên nghe vậy có hơi ngạc nhiên, quả nhiên là những cao thủ từ thời viễn cổ, tính cách cũng là rất đặc biệt.
Hiểu rằng cung kính không bằng tuân mệnh, cậu đáp:
– Vâng, đại ca!
Vị hộ pháp tỏ ra hài lòng với biểu hiện của cậu, nói tiếp:
– Một năm vừa rồi rèn luyện, hẳn là kiếm pháp tăng lên không ít phỏng? Có thể hay không tỷ thí với ta vài thức?
Trần Phong nén sự kinh ngạc về cách làm việc của Kiếm Vương lại.
Cậu lập tức đồng ý:
– Mong huynh chỉ giáo!
Vị tiền bối dẫn cậu vào trong khu vực huyền ảo nọ, ngàn vạn thanh kiếm theo đó mà tỏa ra chung quanh, bao lấy hai người.
Khung cảnh ấy diễm lệ vô song, thực khiến người ta cảm thấy phấn khích.
Ngạo Thiên trông vẻ mặt cậu, cười nói:
– Đây là một cái đại pháp trận do chính tay ta tạo thành.
Trong này bất luận các lực lượng của ngươi bá đạo cỡ nào cũng đều là vô dụng, kiếm thuật chính là chân lý duy nhất.
Kiếm Vương đưa tay phải ra trước mặt, tay trái chắp ra sau lưng, nói tiếp:
– Bất cứ khi nào ngươi sẵn sàng!
Thanh niên cao lớn thở hắt ra một hơi, lấy ra Nhật Long kiếm từ giới chỉ.
Sau khi vào tấn, cậu nói:
– Bắt đầu đi!
Vị hộ pháp mỉm cười, lập tức lao tới, tay tạo thành lưỡi kiếm hư ảo.
Trần Phong tay nắm chặt bảo kiếm, chém ra một chiêu thăm dò.
Bất quá thân thủ Ngạo Thiên không đơn giản như vậy, chỉ bằng vài bước di chuyển đơn giản liền đã tránh được công kích của cậu, đã vậy còn tung thêm một chiêu phản kích.
Thanh niên cao lớn chật vật chống đỡ, sau đó dùng Phong Hành vận dụng, kéo rộng khoảng cách hai bên ra một chút.
Chỉ sau một lần giao thủ, cậu đã có thể cảm nhận được đẳng cấp của người trước mặt cao đến mức nào, mặc cho ông ấy đã nhường cậu rất rất nhiều rồi.
Cậu biết rõ nếu như đánh thật, cậu còn không có cơ hội di chuyển liền đã bị đánh bại.
– Thú vị lắm!
Kiếm Vương nhướn mày, cười nói.
Ông đối với kỹ năng của Trần Phong không có chê trách gì, ngược lại còn có vài phần tán thưởng.
Hóa giải đại pháp trận đang bao quanh, ông nói:
– Ngươi kiếm thuật sau khi đã vượt qua hàng loạt thử thách đó không phải là tệ đâu, đừng có tự ti quá.
Sắp tới giúp ta giải trí một chút, đừng mất thời gian nghi ngờ bản thân, ta không để ngươi ở lại quá lâu đâu!
– Đệ còn bao nhiêu thời gian?
Thanh niên nghe vậy thì giật mình, hỏi lại.
Ngạo Thiên ngước mắt lên nhìn trời một chút, đáp:
– Để coi… ba tuần nhé!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.