Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 103: Vấn Đề





Vì đi cùng Đường Hồng Thiên nên mấy cái mê cung của Băng Phong Bão giới chẳng có nghĩa lý gì, chỉ như đi dạo trong sân vậy.
Hai người nhanh chóng lên đến tầng thượng của ngọn núi băng giá rồi tiếp theo là khu vực bí mật.
Cánh cửa khổng lồ vừa mở ra, ngoại tông chủ cùng thanh niên cao lớn cũng trông thấy một thân ảnh thiếu nữ quay lại.
Nàng nói, kèm theo nụ cười rất tươi:
– Cha, Trần Phong, hai người đến rồi!
– Chưa đến hai mươi nhưng đã đạt đến Pháp Vương cảnh!
Phụ thân Linh Nhi tán thưởng, dĩ nhiên cực kỳ tự hào về con gái mình.
Thanh niên đứng cạnh cũng là mỉm cười đáp lại:
– Chúc mừng muội nhé!
– Cảm ơn a!
Thiếu nữ bước tới ôm lấy cha mình, khuôn mặt so với khi còn ở nội tông vui vẻ hơn rất nhiều.
Đường Hồng Thiên xoa đầu con gái, hiền từ nói:
– Được rồi tiểu nha đầu, chúng ta có việc phải làm đấy!
Ông hướng mắt đến Trần Phong, Linh Nhi vì thế mà cũng nhìn cậu, hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Cậu cũng không có ý định vòng vo, lần lượt kể tình hình tông phái cho nàng nghe.
Đột nhiên nghe về Dị Tộc như vậy, thiếu nữ hiển nhiên là xuất hiện cảm giác khó chịu.
Về phần mầm sinh trưởng mà nàng có khả năng mắc phải do tu luyện tại Thủy tháp, Linh Nhi ngược lại, cảm thấy thoải mái hơn mọi người tưởng:
– Nhưng huynh có thể giải quyết nó, đúng chứ?
Thanh niên cao lớn khẽ gật đầu, tháo đôi găng tay ra, cho nàng xem văn tự trên tay:
– Ta sở hữu một dị thường bản nguyên, gọi là Hỗn Độn bản nguyên; đồng thời, ta cũng là chủ nhân đời tiếp theo của Phong Thần Văn!
– Không nghĩ tới người yêu ta là Phong Thần đời kế nhiệm luôn!
Thiếu nữ bật cười, nói.
Nàng cuối cùng cũng đã được cậu kể nghe về bí mật lớn nhất, hiển nhiên trong lòng cảm thấy rất vui.
Còn về sứ mệnh cậu phải gánh vác, nàng nguyện cùng cậu thực hiện nó, không hề ngại khó ngại khổ, nhưng đồng thời, nàng cũng vì thế mà càng tin tưởng cậu có cách để giúp nàng giải quyết mầm bệnh trong cơ thể.
Ba người tiến lại bức tường băng, Linh Nhi ở giữa, ngồi xếp bằng xuống.
Nàng nắm tay cha và Trần Phong, hai người họ chạm tay lên tường, cả ba tức thì tiến nhập thế giới của Băng Thiên Hỏa Thánh.
Bà hiển nhiên biết chuyện mà mọi người đang bàn bạc và lo lắng, lập tức nhìn người thương của con gái mà nói:
– Bắt đầu đi!
Thanh niên gật đầu, năng lượng Thần Văn trong cơ thể truyền ra không gian chung quanh, sau đó tập trung vào người thiếu nữ cạnh bên.
Tinh thần cậu tập trung tuyệt đối, dò xét từng chút một.
Mầm sinh trưởng, cho dù tại nguồn năng lượng của cửu tháp thì vẫn có kích thước rất nhỏ, cậu không rõ nó khi chui vào người các đệ tử thì sẽ có trạng thái thế nào.

Tuy nhiên, ngược lại với dự đoán của cả bốn người, cậu nhanh chóng nhìn ra điểm bất thường bên trong cơ thể Linh Nhi.
“Thứ này” có màu đen kịt, tuy không đến mức ghê tởm nhầy nhụa như trên đỉnh Phong tháp nhưng vẫn tạo nên cảm giác nổi da gà.
Vì tất cả đang chia sẻ ý thức cũng như tầm nhìn, họ có thể xác nhận giúp Trần Phong rằng thứ mà cậu đang quan sát không nên tồn tại.
Đem cường độ năng lượng tăng lên một bậc, cậu tạo ra một vòng tròn phong lực bao quanh không gian mầm bệnh, sau đó chậm rãi thu hẹp lại.
Theo dõi quá trình ổn định dần, phụ mẫu Linh Nhi và nàng rời đi, để cho cậu tập trung làm việc.
Mặt khác, ý thức họ tiếp tục kiểm tra khắp cơ thể, sau đó nếu phát hiện cái gì thì đánh dấu lại cho Trần Phong.
Vì mầm bệnh này yếu ớt hơn mầm sinh trưởng tại Phong tháp rất nhiều, vì vậy mà tốc độ giải quyết của thanh niên cũng là vượt xa không ít.
Chưa đến hai phút thời gian, cậu đã thanh lọc được nó ra khỏi cơ thể Linh Nhi.
Hiểu ý của ba người, cậu tìm đến vị trí đánh dấu gần nhất rồi tiếp tục công việc.
Như cậu dự đoán ban đầu, mầm bệnh này không chỉ có một cái duy nhất, mà trải dài khắp cơ thể một pháp sư.
Đường Hồng Thiên cùng thê tử rà soát cơ thể con gái nhiều lượt, đảm bảo không phát hiện ra thêm cái gì thì mới trở về cạnh thanh niên đang cật lực loại bỏ mầm bệnh.
Tổng cộng họ tìm được hơn một ngàn cái, một con số thật khiến người ta phải sởn gai ốc.
Nhưng họ cũng cảm thấy khá may mắn, khi mà loại bệnh này không tự sinh sản thêm, nếu không công việc sẽ không đơn giản như vậy.
Thở ra một hơi dài, Băng Thiên Hỏa Thánh đem ánh mắt ngưng trọng nhìn Trần Phong.
Hiện tại bà đã xem cậu như con trai mình, vì vậy cái mà Linh Nhi cùng cậu đang phải đối mặt khiến bà cực kỳ lo lắng.
Phong Thần Văn kia có thể giúp người ta vượt qua nhiều kiếp nạn, nhưng những sứ mệnh mà chủ nhân của nó phải gánh vác thậm chí còn nặng nề hơn vô số lần.
Bà hi vọng, hai đứa có thể cùng nhau vượt qua được bình an.
Thời gian trôi qua, thanh niên cao lớn thở hắt ra một hơi, đi tới điểm đánh dấu cuối cùng.
Cậu đối với đám mầm bệnh trong cơ thể người yêu thực sự cảm thấy sợ hãi.
Cậu đoán việc tu luyện tại các tháp nguyên tố khiến nó sinh sôi và mạnh mẽ thêm, dần dần sẽ chiếm đoạt cơ thể người ta.
Cậu không rõ thời gian cho việc này, nhưng Linh Nhi vào nội tông chưa bao lâu đã có số lượng mầm bệnh khổng lồ đến vậy, thì cậu không chắc là mọi người có quá nhiều thời gian.
Nhưng bên cạnh đó, cậu cũng khá yên tâm với các huynh đệ Phong tháp.
Thứ mà họ tu luyện hiện tại chính là mang trái tim tiểu phong long cậu tạo thành, mang một lượng không nhỏ sức mạnh của Thần Văn.
Chỉ cần có thời gian, nguồn năng lượng thuần khiết ấy sẽ thanh lọc đi các mầm bệnh trong cơ thể họ.
Số lượng mầm bệnh đã không tăng, lại giảm đi theo thời gian như vậy, hiển nhiên độ an toàn tại Phong tháp hiện nay là tốt nhất nội tông Thiên Huyền.
– Cái cuối cùng này, cậu có thể chỉ lấy nó ra khỏi cơ thể con bé được không?
Đường Hồng Thiên đột nhiên lên tiếng, hỏi Trần Phong.

Cậu nhìn ông:
– Ngài muốn nghiên cứu nó?
Ngoại tông chủ gật đầu.
Ông không nghĩ hiểm họa Dị Tộc sẽ còn lâu mới tới, ngược lại sẽ là bùng phát bất cứ lúc nào.
Ông muốn có càng nhiều sự chuẩn bị càng tốt, mong rằng có thể phát hiện ra thứ gì đó qua việc nghiên cứu mầm bệnh này.
Thanh niên cao lớn đồng ý với ông về điều đó.
Cậu cẩn thận điều động lực lượng Thần Văn bao quanh mầm sinh trưởng, sau đó chậm rãi tách bỏ nó ra khỏi kinh mạch của Linh Nhi.
Cậu đảm bảo trong cơ thể nàng tuyệt đối không còn dù chỉ là một chút bệnh dịch nào, đồng thời bọc nó lại trong một lớp năng lượng dư dả một chút, sau đó khoan thai đưa cho phụ thân nàng.
Quá trình điều trị chấm dứt, mọi người trở lại với thực tại.
Đường Hồng Thiên đem ánh mắt ngưng trọng nhìn quả cầu phong lực lơ lửng trước mặt, tay cẩn thận đón lấy nó rồi cất vào trong giới chỉ.
Ông nhìn Trần Phong, thở dài nói:
– Vấn đề của Linh Nhi đã giải quyết xong xuôi, nhưng của cậu thì lại không tốt cho lắm.
Từ những tài liệu mà ngoại tông thu thập được, chúng ta chỉ rút ra được rất ít thông tin về bản nguyên Hỗn Độn.
Theo ta hiểu, loại dị thường bản nguyên này không phải hiếm gặp trên Pháp Linh lục địa, xác suất xảy ra vẫn là cao hơn Vô Cực bản nguyên một chút, bất quá nó được dân gian gọi dưới một cái tên khác: Phế vật bản nguyên!
– Sao lại có thể như vậy?
Thiếu nữ nhíu mày.
Thực lực Trần Phong chứng minh cái bản nguyên này hoàn toàn có thể vượt giai khiêu chiến, chẳng có chỗ nào phế vật như tên gọi thông thường cả.
Ngoại tông chủ mỉm cười, có chút bất đắc dĩ:
– Họ gọi như vậy đơn giản là bởi đặc tính không thể tu luyện pháp lực của nó, mãi mãi chỉ ở hư cảnh sơ kỳ.
Có vẻ như chúng ta đang đứng trước mặt người duy nhất trong lịch sử có thể sở hữu nó mà vẫn tinh tiến được sức mạnh đến mức này.
– Vậy còn các khả năng của nó thì sao? Sử sách không ghi chép gì sao ạ?
– Không có!
Thanh niên cao lớn cố gắng níu kéo một chút hi vọng, tuy nhiên phụ thân Linh Nhi lắc đầu buồn bã.
Ông hiện tại chính là đã truyền lại hết những gì mình có cho cậu, những tưởng có thể giúp cậu có thêm một con đường phát triển, hóa ra lại là đẩy cậu vào một ngõ cụt khác.
Trần Phong nghe vậy thì đương nhiên không cảm thấy vui vẻ gì, nhưng cậu cũng không quá thất vọng.
Cậu từng nghe sư phụ kể một chút về Hỗn Độn bản nguyên, có vẻ như thông tin về nó được bao trùm bởi một màn bí mật khá lớn.
Ghi chép đầy đủ về nó dường như chỉ tồn tại duy nhất một quyển, mà điều kiện lấy được cũng là khó hơn lên trời.

Hiện nay với việc Phong Thần vẫn lạc, tàn hồn ký ức không nguyên vẹn, việc tìm thấy nó là bất khả thi.
– Con sẽ tìm cách khác vậy!
Cậu nói, xua đi bầu không khí có chút ảm đạm.
Nếu như không thể dựa vào ghi chép trong sử sách, vậy cậu chỉ còn cách tự tìm ra thông qua luyện tập và cảm ngộ đơn thuần.
– Kế tiếp huynh định làm gì?
Linh Nhi hỏi, có chút lo lắng.
Nàng đương nhiên biết một cái dị thường bản nguyên sẽ không thể làm chủ đơn giản như vậy.
Thanh niên cao lớn không trả lời ngay, ngược lại còn suy nghĩ nghiêm túc một hồi.
Cuối cùng cậu hỏi Đường Hồng Thiên:
– Tông chủ, ngài có biết một cao thủ kiếm thuật nào không?
– Cậu muốn rèn luyện kiếm pháp?
– Vâng! Hiện tại thì với việc pháp lực bị hạn chế, đó là một trong những thứ mà con còn có thể dựa vào.
Hơn nữa, con nghĩ đây cũng có thể là cách tốt để đồng bộ hơn với bản nguyên của mình.
Ngoại tông chủ khẽ gật đầu, ông đáp:
– Thực ra người mà cậu tìm kiếm lại đang ở rất gần chúng ta.
Một người đạt đến đỉnh cao của kiếm thuật, thông thạo toàn bộ các kiếm pháp lâu đời trên lục địa này, một trong những huyền thoại cổ quái nhất của ngoại tông: Kiếm Vương Hộ Pháp.
– Vị tiền bối này lại chính là một trong tứ đại hộ pháp sao? Con có thể gặp ông ấy ở đâu?
Trần Phong có chút cảm thán, hào hứng hỏi.
Phụ thân Linh Nhi trả lời:
– Đến tận cùng phía Tây của Thiên Hoa Vũ giới cậu sẽ gặp một sơn cốc.
Nếu có thể đến được trung tâm của nơi đó, cậu sẽ gặp được ông ta.
– Ông ấy sẽ thử thách con sao?
Thanh niên hỏi, trong lòng bắt đầu xuất hiện cảm giác bối rối.
Đường Hồng Thiên cười cười:
– Ổng làm thế với tất cả mọi người.
Nếu không có việc gì quá quan trọng, ông ta không bao giờ xuất hiện, có thể nói là một tu sĩ ẩn dật cũng không sai.
Suốt từ sau cuộc chiến viễn cổ, không ai còn nhìn thấy ông ấy nữa.
Dạo bước giữa Thiên Hoa Vũ giới luôn là trải nghiệm tuyệt vời, nhất là khi muông thú cùng chim chóc chung quanh cùng đến vui đùa với mình.
Tuy nhiên Trần Phong cũng không giữ trạng thái như vậy quá lâu bởi người cậu muốn gặp sắp tới có vẻ như không thích ồn ào.
Cậu đột nhiên từ đâu tới lại kéo theo cả bầy thú như vậy chắc chắn sẽ làm phiền lòng ông ta.
Để chuẩn bị tốt nhất cho các sự kiện hàn băng, cậu đã quyết chí khổ tu kiếm thuật.
Trong khi đó, để có thể luyện hóa thảo dược, hỗ trợ cho cậu hoàn hảo hơn, Linh Nhi cũng đã chuyên tâm nghiên cứu dược thuật.
Sở hữu cho mình Vô Cực bản nguyên, sau nhiều lần đột phá, cuối cùng nàng cũng đã có thể có được điều kiện thiết yếu để trở thành luyện dược sư.
Tuy nhiên có vẻ như Linh Nhi cuối cùng cũng có phương diện thiên phú không cao, khi mà với thực lực như hiện nay, nàng đối với công việc luyện đan lại tiến triển chậm hơn cả những luyện dược sư tay nghề kém nhất.
Mặc dù đây mới chỉ là bước khởi đầu, nhưng bằng nhãn lực của mình, Đường Hồng Thiên thừa sức nhận ra tốc độ tinh tiến của con gái mình may ra có thể hơn những luyện dược sư thông thường một chút.

Còn cái gì thiên tài cái thế như những lĩnh vực khác chỉ là mơ tưởng viển vông mà thôi.
Mặt khác, Trần Phong lại chưa bao giờ nghĩ Linh Nhi là thần đồng trên mọi lĩnh vực.
Cậu biết nàng rồi sẽ gặp một lĩnh vực nào đó khó khăn trong việc tiến bộ.
Nhưng cậu cũng rõ ràng với quyết tâm và tư chất của mình, Linh Nhi nhất định sẽ khắc phục được nhược điểm rồi từ từ tiến bộ.
Cái mà cả hai cần lúc này chính là thời gian.
Đặt chân đến nơi mà ngoại tông chủ nói tới, cậu không khỏi than thầm kinh ngạc.
Thiên Hoa Vũ giới rộng lớn tươi đẹp bao nhiêu, sơn cốc mà cậu trông thấy trước mặt huyền ảo cổ quái bấy nhiêu.
Cậu cảm nhận rõ ràng một tòa kết giới dày đặc ấn pháp đang ngăn cách nơi đây với thế giới bên ngoài.
Chậm rãi đưa tay lên, Trần Phong khẽ chạm vào lớp kết giới ngoài cùng.
Tức thì màn sương đang phiêu phù trước mặt rung động, tạo ra một chuỗi dao động sâu vào bên trong trung tâm.
Không để cậu đợi quá lâu, một giọng nói vang vọng khắp sơn cốc:
– Tiểu tử, đến đây có việc?
– Tại hạ Trần Phong, muốn được tiền bối chỉ giáo kiếm đạo!
Thanh niên cao lớn cúi đầu, chắp tay đáp, cách xưng hô có chút thay đổi.
Lí do đơn giản là bởi cậu đối với vị hộ pháp này có cảm giác rất kỳ lạ, mặc dù mới chỉ nghe giọng nhưng trong lòng đã xuất hiện một vài ý niệm ngoài ý muốn.
Kiếm Vương yên lặng trước câu trả lời của cậu một hồi rất lâu.
Cậu ngược lại không hề nôn nóng mà lại rất tĩnh tâm, kiên nhẫn chờ đợi.
Những cơn gió đưa làn sương mù bao quanh cậu, dần dần che khuất đi tầm nhìn cậu.
Chờ đến nửa ngày, vị tiền bối vẫn không đáp lại cậu một câu, tuy nhiên lại có một thanh trọng kiếm văng tới chỗ cậu.
Trần Phong bình tĩnh bắt lấy thanh kiếm rồi cố làm chủ nó.
Bất quá điều khiến cậu cực kỳ kinh ngạc, đó là mặc cho thể chất cậu đã mạnh đến vậy rồi nhưng trọng lượng của thanh kiếm vẫn là quá mức khổng lồ, sử dụng được thực rất khó khăn.
Pháp lực của cậu vốn cũng là không yếu, nhưng liền lập tức bị trấn áp đến mức không thể sử dụng.
Cầm kiếm bằng cả hai tay, cậu gắng ổn định lại thân hình, đứng đối diện với một thân ảnh vừa xuất hiện.
Người nọ hình thù có chút cổ quái, tựa như sương mù nhân ảnh, không phải thực thể, diện mạo của người này chính là phản chiếu khuôn mặt cậu mà thành.
Ngoại hình của hắn ta cũng là giống hệt cậu, từ dáng người, trang phục cho đến vũ khí.
Thời điểm hai bên chạm mắt, sương nhân cũng là lao tới, vung thẳng thanh trọng kiếm tấn công cậu.
Thanh niên cao lớn nghiến răng, cố gắng chống đỡ.
Có vẻ như thay vì dùng lời nói, Kiếm Vương Hộ Pháp dùng cách này để kiểm tra thực lực của cậu.
Nếu như ngài ấy cảm thấy xứng đáng, cậu sẽ có thể yết kiến, nếu không sẽ bị trực tiếp đánh bay ra khỏi sơn cốc.
Thở hắt ra một hơi, Trần Phong loại bỏ toàn bộ suy nghĩ thừa thãi, ý thức cùng nhục thể hòa vào làm một với thanh kiếm.
Bài kiểm tra này cho dù khó đến mức nào, cậu cũng nhất định phải hoàn thành cho được!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.