Trần Phong nhìn bóng lưng Ngạo Thiên Vương Kiếm rời đi, trong lòng sợ hãi vẫn là chưa tan đi hẳn.
Một chiêu của cậu, vô dụng đến cùng cực, chẳng gây ra chút trấn áp nào đến đối phương, mà một kiếm của vị hộ pháp, lập tức khiến cho cậu cảm nhận được mùi vị tử vong.
Đem cảm giác run sợ ấy nuốt vào trong lòng, một cỗ phấn khích dâng lên, lan tỏa khắp tứ chi cậu.
Người này, mặc cho tính tình lẫn phương pháp đều có chút cổ quái, nhất định sẽ có thể giúp cậu tiến bộ rất rất xa.
Thanh niên cất kiếm vào trong giới chỉ, ngồi xếp bằng xuống.
Hỗn Độn bản nguyên hấp thu pháp lực thiên địa, nuôi dưỡng cơ thể chiến đấu nhọc nhằn suốt thời gian qua.
Linh hồn cậu cũng nhân lúc này mà từ từ hồi phục, nghỉ ngơi.
Tuy nhiên cậu cũng không thả lỏng hoàn toàn.
Cùng lúc với quá trình thư giãn, cậu đem chiêu thức của Ngạo Thiên ra nghiền ngẫm.
Chỉ là một bước di chuyển, kết hợp cùng một đòn tấn công nhưng cậu cảm nhận được trong đó ẩn chứa vô vàn kinh nghiệm tích lũy suốt bao năm chinh chiến.
Để có thể khắc chế, hoặc ít nhất là tiếp được một chiêu này, cậu phải có một phương án thực sự.
Đối mặt với một cao thủ như ông ấy, cậu không thể chỉ dùng cách thức lâu nay áp dụng với đám người đồng trang lứa được.
Căng đầu ra suy nghĩ, trí não cậu tưởng tượng ra vô số khả năng có thể xảy ra và tìm cách giải quyết.
Việc này không hề đơn giản một chút nào, khi mà cho dù là cậu có dùng cách gì, tung ra chiêu nào, di chuyển ra sao, cùng lắm cậu cũng chỉ là tiếp được một chiêu đó, còn tiếp theo kết quả, vẫn luôn là cậu bị đâm trọng thương.
Không hề nản lòng một chút, cậu bỏ qua mọi cảm giác thừa thãi, kiên trì suy nghĩ, nghiên cứu kiếm pháp, trong lòng chỉ hướng đến việc có thể tiếp chiêu của đại huynh.
Cậu cứ ngồi như vậy nguyên ngày, vừa phục hồi, vừa nghiên cứu kiếm pháp.
Sáng hôm sau Kiếm Vương quay lại, Trần Phong vẫn giữ nguyên vị trí cùng tư thế, chẳng có chút nào thay đổi.
Ông gọi cậu:
– Tiểu đệ, sẵn sàng cho hiệp hai chưa?
Thanh niên mở mắt ra, chỉ cười đáp lại câu hỏi của huynh đệ.
Cậu đương nhiên chẳng thể nào gọi là chuẩn bị sẵn sàng được, nhưng có lẽ sẽ khá hơn hôm qua một chút.
Cậu đứng dậy, lấy ra bảo kiếm rồi vào thế thủ.
Cậu muốn thử những gì mà mình suy ngẫm suốt đêm qua, liệu nó có đúng như cậu tính toán hay không.
Dường như nhận ra ý định của cậu, vị hộ pháp cũng là thực hiện y hệt những bước di chuyển bắt đầu hồi hôm, lao tới tiếp cận cậu.
Trần Phong tập trung tuyệt đối, tung chiêu công kích, bất quá nhát chém này hàm chứa tính toán cực nhiều, không phải tùy tiện đánh ra như hôm qua.
Lưỡi kiếm cậu phá không, tiếp cận cơ thể Ngạo Thiên.
Tuy nhiên nó chẳng hơn gì nhát kiếm trước của cậu, hoàn toàn trượt vào không khí, có chăng giờ đây nó khiến vị hộ pháp không thể thoải mái di chuyển.
Miệng ông khẽ cười, chân bước thêm một bước, tay tung ra công kích thứ hai.
Thanh niên cao lớn thấy vậy thì nghiến chặt răng, chân lui lại một bước, kiếm vung lên, đỡ lấy đòn đánh của Kiếm Vương từ sau lưng, rồi ngay lập tức xoay người, chém ra phản kích.
Ngạo Thiên mỉm cười thú vị, nhẹ nhàng tiếp lấy một kiếm chớp nhoáng, sau đó liền tiếp tục tung đao thẳng vào lồng ngực đối thủ.
Hai bên trao đổi chiêu thức liên tục, kiếm ảnh vung lên không ngừng nghỉ, dù là chiêu nào cũng là hết sức cường hãn.
Nhìn qua quả là một thế trận không tệ, bất quá đó chỉ là những hiệp đầu tiên, còn càng về sau, Trần Phong càng đuối dần đi.
Cậu càng ngày càng bị áp chế nhiều hơn, tiếp chiêu cũng là chật vật hơn không ít.
Đến được hiệp thứ mười thì cậu rốt cục cũng không chịu nổi.
Cậu đón một kiếm của vị hộ pháp, lui lại hơn năm bước mới có thể dừng lại.
Kiếm Vương nhìn thấy thế, thu tay về nói:
– Không tệ! Hôm nay dừng ở đây đi!
Thanh niên nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Kết quả đã chứng minh những gì cậu tính toán đêm qua hẳn có những thứ là đúng, khi mà cái cậu giao thủ với Ngạo Thiên cũng đã tính là một trận đấu.
Tuy nhiên với việc đến chiêu thứ mười đã bị đẩy lui đi như thế, cậu có chút tiếc nuối vẩn vơ.
Đợi bóng lưng đại huynh rời đi khỏi, Trần Phong mới thở ra một hơi thật dài.
Đem bảo kiếm cất đi, cậu một lần nữa ngồi xuống nghiền ngẫm.
Đối thủ là một siêu cấp cường giả, cậu khả năng vượt qua có thể nói là không có, nhưng tiến bộ từng chút ít thế này mỗi ngày, cậu nghĩ cũng là một điều khá tuyệt vời.
Vị hộ pháp từ đỉnh núi cao nhất khu vực nhìn xuống đại pháp trận do mình tạo nên, miệng khẽ nở ra một nụ cười.
Thanh niên kia còn trẻ như vậy mà đã lĩnh hội được rất nhiều chiêu thức kiếm pháp trên lục địa; kinh nghiệm chiến đấu cũng là bỏ xa vô số thiên tài cùng tuổi khác, thực sự khiến ông cảm giác rất hài lòng.
Hai lần giao đấu như vậy, ông thừa sức nhận ra người này đã kinh qua những trận chiến sinh tử, cách di chuyển của cậu ta chẳng có chỗ nào non nớt của người trẻ tuổi.
Nếu như ông có ý định thu nhận một đệ tử, hiển nhiên đây sẽ là một lựa chọn tuyệt vời nhất.
Ài, cuộc sống này có đáng là bao!
Kiếm Vương thở dài, mắt ngước nhìn cảnh vật hiện ra dưới ánh trăng trắng sáng.
Ông một đời tu luyện chẳng quan tâm cái gì danh tiếng, chỉ hướng đến duy nhất cái gọi là kiếm thuật tối thượng.
Năm đó Dị Tộc xâm lược, ông mới chỉ là một cái thất tinh Pháp Vương nho nhỏ, đối với cục diện trận chiến về lý thuyết mà nói chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng.
Tuy nhiên bằng kiếm thuật được rèn giũa ngày qua ngày, ông vẫn hoàn thành tốt được nhiệm vụ của mình.
Ngoại tông Thiên Huyền nhờ đó mà được bảo vệ tuyệt đối.
Sau khi kết thúc mọi việc, Ngạo Thiên cũng là lui về Thiên Hoa Vũ giới này, tránh đi sự đời.
Khổ tu suốt ngàn năm, ông tạo ra một cái đại pháp trận, cùng với một đạo phân thân đề phòng vạn nhất.
Còn bản thể ông thì vẫn luôn ở ngọn núi này, chuyên tâm luyện tập, hướng đến đỉnh cao của kiếm đạo.
Nhiều năm trôi qua, Trần Phong không phải người duy nhất đến tìm ông học kiếm, bất quá bọn họ không một ai có thể qua được thử thách sương mù kia.
Đối với việc này, vị hộ pháp có thể nói là khá thất vọng, khi mà hậu thế không có ai kế thừa được những gì ông đã làm năm đó.
Việc thanh niên trẻ tuổi đang ngồi thiền kia tiến bộ thần tốc đến mức này có thể nói đã làm an lòng vị pháp sư già một chút, bởi ông cảm nhận được một mối nguy hết sức khổng lồ đang ẩn hiện giữa lòng nội tông.
Nếu như thế hệ trẻ không có ai đủ trí đủ tài, tận thế sớm thôi sẽ đến với Pháp Linh lục địa này.
Kiếm ý của ta, liệu ngươi có thể?
Mãi đến chiều tối ngày hôm sau, Kiếm Vương mới quay lại, tính ra là cho Trần Phong tới gần hai ngày thời gian suy ngẫm, vì vậy mà lần này cậu có thể nghiên cứu bộ chiêu thức kỹ lưỡng hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cậu cũng không hoàn toàn tự tin việc mình có thể đối chiến được đại huynh bao nhiêu hiệp, chỉ là so với hôm nọ có phần hào hứng hơn một chút.
Ngạo Thiên thấy cậu chủ động đứng dậy thì mỉm cười, nói:
– Sẵn sàng?
Thanh niên rút kiếm ra, lập tức vào thế, trầm giọng:
– Sẵn sàng!
Hai bên lao thẳng vào nhau mà tung chiêu, hoàn toàn không phải nhường nhau như trước.
Họ trao đổi chiêu thức liên tục, thậm chí có thể nói là ngang ngửa, không bên nào rơi xuống hạ phong.
Kiếm Vương đương nhiên thích thú với biểu hiện của cậu, đòn đánh theo đó mà thoải mái hơn hẳn hồi hôm.
Chiêu thức vì thế mà cũng sắc bén hơn rất nhiều.
Trần Phong đối mặt với những công kích như thế không những không bị áp đảo mà còn có thể tiếp chiêu hoàn hảo.
Thậm chí không ít lần, cậu còn có thể phản công, giao tranh sòng phẳng với đối thủ mà không phải nhận bất cứ một thương tổn nào.
Nếu có bất cứ ai sở hữu nhãn lực tốt hoặc đơn giản hơn là yêu thích kiếm thuật ở đây lúc này, họ sẽ đoán rằng cả hai là những kiếm sĩ huyền thoại nào đó.
Bởi hai thân ảnh rõ ràng đang giao thủ mà như đang khiêu vũ vậy, uyển chuyển mềm mại vô biên, nhưng đồng thời những nhát chém phát ra lại mạnh mẽ, uy lực đến đáng kinh ngạc.
Những đường kiếm của Ngạo Thiên tràn đầy kinh nghiệm, đạt tới đỉnh cao của kiếm thuật, cực kỳ chính xác, nguy hiểm.
Trong khi đó, kiếm pháp của Trần Phong lại là vừa dũng mãnh, uy lực, vừa nhẹ nhàng uyển chuyển, phối hợp cân bằng hợp lý giữa nhu và cương.
Hai người múa kiếm, mặc cho những đòn thế đều là hung hiểm đánh vào yếu huyệt, khí tức hùng hồn tỏa ra không gian chung quanh, nói thế nào vẫn là một trận thư hùng cực kỳ đẹp mắt.
Tất cả các thế kiếm đều đã đạt đến mức thượng thừa, được mài giũa tỉ mỉ và cẩn thận.
Tuy nhiên, đánh được chín mươi hiệp, thanh niên cao lớn bắt đầu có dấu hiệu của việc xuống sức, khiến cho những nhát kiếm dần dần mất đi độ hoàn hảo vốn có.
Thế trận giằng co theo đó mà bị phá vỡ đi một cách cực kỳ đáng tiếc.
Kiếm Vương đương nhiên chẳng muốn chuyện này xảy ra chút nào, những tưởng cuối cùng cậu đã có thể chiến đấu được ngang hàng với ông, nhưng hóa ra đó vẫn chỉ là chuyện viển vông.
Trần Phong cứ thế, dần dần bị áp đảo đến chiêu thứ một trăm.
Tuy nhiên, chính tại hiệp giao thủ này, Ngạo Thiên phải nhíu mày kinh ngạc, đó là người trước mặt bỗng nhiên xuất ra một nhát chém khác thường, khiến cho cục diện đảo chiều chóng mặt.
Mà việc cậu đột nhiên tung ra một đường kiếm như vậy, cho dù là nghĩ thế nào, ông cũng không hiểu được.
Long ngâm mơ hồ vang lên, thanh niên cao lớn lao tới, tấn công đối thủ.
Nếu nói kiếm pháp của cậu ban nãy đã đạt đến độ đỉnh cao của sắc bén, cực kỳ dày dạn kinh nghiệm, thì giờ đây kiếm thuật của cậu lại cổ quái, huyền ảo đến mức không tưởng.
Vị hộ pháp kinh qua bao nhiêu trận chiến, đã hiểu rõ vô số loại kiếm thuật, nhưng đối với những công kích mà cậu tung ra hiện tại lại là vẫn bị đẩy lui.
Nhưng Kiếm Vương cũng nhận ra, bộ kiếm pháp của cậu đang dùng đây không phải thứ cậu đã có thể làm chủ, và đồng thời trạng thái của cậu lúc này cũng là không tỉnh táo.
Cậu đang ở trong một thế giới giác ngộ của riêng mình, từ từ, chậm rãi hoàn thiện kỹ thuật độc nhất, thứ đang được đem ra để giao tranh với đối thủ.
Ta thực muốn xem xem, kiếm thuật này, rốt cuộc mạnh thế nào!
Tuy nói phân thân này không dùng được những kỹ thuật mấy ngàn năm gần đây ông sáng tạo ra, nhưng so với vô số kiếm pháp trên thế giới, nó vẫn là cực kỳ mạnh.
Vậy mà đối diện với bộ kỹ năng của người trẻ tuổi kia lại không có bao nhiêu tác dụng, thậm chí càng ngày còn càng bị áp chế nhiều hơn.
Không giữ lại chút nào kỹ thuật, Ngạo Thiên tung ra toàn lực.
Kiếm pháp phô thiên cái địa va chạm với nhau, tạo ra một màn thư hùng cực kỳ mãn nhãn.
Hai bên bung sức, đối cứng càng lúc càng bá đạo, không gian chung quanh vì thế mà cũng nhộn nhạo liên miên.
Kiếm Vương cảm xúc có thể nói là hưng phấn đến tột cùng.
Vạn năm trôi qua, ông chưa gặp, cũng chưa từng tưởng tượng ra nổi có loại kiếm pháp nào huyền diệu đến thế này.
Cứ mỗi đường kiếm vung lên, long ngâm lại mơ hồ phát ra, cùng với không gian hư ảo dao động, trấn áp chiêu thức của đối phương.
Cái này nếu như nói về huyết mạch của các tộc á nhân, hoặc các ma thú hiển nhiên sẽ gặp phải bất lợi cực lớn.
Âm ba của long tộc, đặc biệt là nguồn gốc sức mạnh rồng của Trần Phong dễ dàng khiến cho tinh thần của bọn họ xuất hiện dao động rất đáng kể, thậm chí sẽ là sợ hãi.
Mà đường kiếm của cậu ta, ngoài âm thanh còn tạo ra hư ảnh rồng thiêng, khí thế hết sức áp đảo.
Kiếm pháp mà cậu đang dùng, bởi vì vẫn chưa hoàn thiện nên đặt riêng ra có lẽ là ngang, hoặc cùng lắm là nhỉnh hơn của vị hộ pháp một chút thôi.
Bất quá ở đây, nó lại kết hợp quá hoàn hảo với âm ba cùng hư ảnh kia, khiến cho ông rơi xuống hạ phong tuyệt đối.
Thời gian càng trôi, ông càng bị ép lui lại nhiều hơn, không thể nào tấn công, càng không thể nào phản kích, tuyệt đối phải tập trung phòng thủ.
Cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến, thanh niên cao lớn vung kiếm, đánh tạt tay của Kiếm Vương ra, sau đó chĩa kiếm vào cổ ông.
Ngạo Thiên giơ tay đầu hàng, nói:
– Đệ thắng rồi!
Trần Phong ánh mắt, vẫn là vô thức như vậy, đứng bất động một đoạn thời gian.
Một lát sau, cậu như sực tỉnh, vừa thu kiếm về, vừa lắc lắc đầu, cười nói:
– Cảm ơn huynh đã nhường!
– Không hề! Bộ kiếm pháp đó, thực sự là rất mạnh đấy!
Thanh niên gãi đầu cười cười không đáp.
Cậu vừa rồi là rơi vào trạng thái giác ngộ kiếm pháp, hoàn toàn chẳng làm chủ được cái gì.
Kiếm thuật mà cậu sử dụng cậu cũng biết là cực kỳ cường hãn, nhưng có vẻ như vẫn chưa hoàn hảo cho lắm.
Vị hộ pháp khẽ gật gật đầu:
– Có vẻ như đạo phân thân này không thể nào cản chân được đệ nữa rồi.
Tiếp theo hãy để chân nhân được diện kiến bộ kỹ năng bá đạo đó đi!
Không đợi Trần Phong đáp lại, cùng với một cái lắc mình tinh tế, Ngạo Thiên phân thân biến mất, để cho cậu thời gian nghỉ ngơi và suy ngẫm thêm về chiêu thức cậu vừa dùng.
Còn bản thân ông, vạn năm bế quan, cũng đã đến lúc trở lại, mà giờ đây cái danh xưng “Kiếm Vương” có lẽ nên sửa đổi một chút rồi..