Ông Bố Chiến Thần

Chương 44:




Chương 44: Một phần tráng miệng, một phần gọi chơi

“Ha ha, chỉ là một tên vô dụng thì có được bao nhiêu tiền, cậu ăn mặc hay tiêu dùng đều dựa vào Cố Tuyết Cầm, mà Cố Tuyết Cầm chẳng qua là người bị gia tộc ruồng bỏ thôi, cô ta có bao nhiêu chứ? Một năm tiền lương của cô ta chỉ bằng một tháng tiền tiêu vặt của tôi”.

Cố Mĩ Linh bỗng bật cười, tên vô dụng này chắc là điên rồi, so độ giàu có với cô ta thì chẳng phải tự rước nhục vào thân sao?

“Thôi bỏ đi, tại sao phải so bì vậy chứ?”

Sắc mặt Cố Tuyết Cầm không tốt lắm, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Sao lại thôi được, hôm nay hiếm khi chúng ta mới ăn ở ngoài, nếu có người làm trò hề trước mặt chúng ta thì cũng xem như là tiết mục giải trí không tệ”.

Long Thiên Tiếu rất tự tin nói, nhưng Cố Tuyết Cầm lại hơi lo lắng. Hôm nay cô ra ngoài không đem theo nhiều tiền, nhưng dù là tiền trong Internet banking thì cũng không có nhiều.

Bây giờ cô đã bị nhà họ Cố cho ra rìa, mỗi tháng chỉ còn tiền lương, thu nhập của cô ít hơn con cháu trong gia tộc như Cố Mĩ Linh ít hơn một con số 0.

“Nếu cậu muốn tự rước nhục vào thân, vậy tôi cho cậu được như ý”.

Sắc mặt Cố Mĩ Linh trở nên lạnh lùng vẫy tay với phục vụ, một nhân viên phục vụ đi đến.

“Tôi có thể giúp gì cho cô ạ?”

Phục vụ lịch sự nói với Cố Mĩ Linh.

“Tiệm lẩu của các anh ngoài lẩu ra còn món nào đắt tiền nữa không?”

Cố Mĩ Linh kiêu ngạo hỏi.

“Tuy tiệm của chúng tôi là tiệm lẩu nhưng vẫn có những món khác. Về cơ bản, quán chúng ta có các món mà khách sạn thường có”.

Phục vụ ân cần đáp.

“Có vây cá không?”

“Có ạ, một phần vây cá cao cấp được đặc chế là một ngàn hai trăm tám mươi tám đồng”.

“Cho tôi một phần!”

Cố Mĩ Linh hờ hững nói, sau đó đắc ý nhìn Long Thiên Tiếu. Không nói cái tên vô dụng đã từng ăn vây cá chưa, có khi cậu ta còn chẳng biết vây cá là gì nữa kìa.

“Phục vụ, cho gọi món!”

Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng nói, ngay lập tức có một phục vụ đi đến.

“Anh muốn gọi món gì ạ?”

Nhân viên phục vụ hỏi.

“Bên tôi cũng giống bên chị ta, nhưng chị ta gọi món gì cứ làm cho tôi giống vậy”.

Long Thiên Tiếu không quan tâm nói, nhưng nghe anh nói vậy, khóe môi Cố Tuyết Cầm khẽ giật.

“Anh gọi nhiều như vậy làm gì?”

Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm nhận ra dường như Long Thiên Tiếu không chỉ nói ngoài miệng, thế nên cô hơi lo lắng. Chín phần vây cá, vậy phải tiêu hết mười mấy ngàn tệ rồi chứ ít gì.

“Một phần để ăn, một phần để tráng miệng, một phần gọi chơi vậy thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ trả bữa ăn này”.

Long Thiên Tiếu không để tâm nói. Cố Tuyết Cầm còn muốn nói gì đó nhưng bị Long Thiên Tiếu ngăn lại.

“Thưa anh, anh có chắc là mình nghiêm túc chứ?”

Nhân viên phục vụ ngây người hỏi, cô chưa từng thấy người nào gọi nhiều như vậy, hơn nữa còn là vây cá cao cấp đặc chế một phần hơn một ngàn, chín phần là hơn mười ngàn rồi.

“Tất nhiên tôi không hề đùa, cô cứ làm theo những gì tôi nói là được, tiền không phải là vấn đề”.

Long Thiên Tiếu bình thản nói.

“Long Thiên Tiếu, cậu đừng làm việc không có khả năng vậy chứ. Cậu gọi món như vậy là đi đứt luôn một tháng lương của Cố Tuyết Cầm rồi”.

Thấy vậy, Cố Mĩ Linh cũng không hoảng sợ mà cô ta còn cảm thấy hả hê.

“Chị đừng lo chuyện này, tôi cũng không yêu cầu chị gọi số lượng giống tôi. Chỉ cần tôi gọi một loại, chị phải gọi theo một phần là được. Như chị đã nói, nếu không dám gọi theo được thì phải vừa bò quanh tiệm lẩu vừa sủa tiếng chó”.

Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói.

“Nếu cậu đã muốn vậy thì tôi cho cậu như ý. Để tôi xem lát nữa cậu có thể trả được nhiều tiền vậy không, tôi đợi lúc cậu bị ném ra ngoài”.

Sắc mặt Cố Mĩ Linh không tốt lắm, cô ta hung dữ nói. Thật ra cô ta cũng cảm thấy bực bội, trước đây tên vô dụng này cũng thường đi theo Cố Tuyết Cầm đến các buổi họp mặt gia tộc, mỗi lần mọi người tụ họp, dĩ nhiên tên này sẽ trở thành đối tượng mỉa mai của mọi người.

Nhưng bất kể người khác chế nhạo thế nào, tên vô dụng này chưa từng phản bác một tiếng.

Nhưng hôm nay, tên này vậy mà lại chống đối với mình.

“Cho tôi thêm một phần tổ yến cao cấp”.

Cố Mĩ Linh lại nói.

“Vâng, một phần tổ yến cao cấp là chín trăm chín mươi tám”.

Phục vụ nói.

“Tôi cũng gọi ba phần tổ yến cao cấp”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Long Thiên Tiếu, anh đừng làm loạn nữa, chúng ta không có nhiều tiền vậy đâu”.

Nghe anh nói vậy, Cố Tuyết Cầm ở bên cạnh nóng ruột vội nói. Nhưng Long Thiên Tiếu cứ như không nghe thấy cô nói gì, anh vẫn tự mình gọi món.

“Thêm ba phần tôm hùm lớn châu Úc, loại lớn nhất ấy”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Tôm hùm ở tiệm chúng tôi tính theo con, một con giá một ngàn tám mươi tám tệ”.

Phục vụ lại nói.

“Không thành vấn đề, chốt đơn”.

Long Thiên Tiếu thờ ơ nói.

“Tôi cũng gọi một phần tôm hùm lớn châu Úc”.

Cố Mĩ Linh cắn răng nói.

“Đúng rồi, cứ gọi thế này cũng khó phân thắng bại, thật ra tôi có ý này”.

Long Thiên Tiếu mất kiên nhẫn, mặc dù mấy món này rất đắt tiền với người bình thường nhưng không đủ để phân thắng bại cuộc so bì này một cách nhanh nhất.

“Ý gì, sao nào? Cậu muốn rút lui sao? Nếu chịu thua cũng không phải không thể, bây giờ cậu phải quỳ xuống, vừa bò quanh đây ba vòng vừa sủa là được, Cố Mĩ Linh tôi là người biết nói lý”.

Cố Mĩ Linh tưởng Long Thiên Tiếu muốn rút lui nên chế nhạo anh không thương tiếc.

“Hay là chúng ta gọi rượu là được, tôi gọi loại rượu gì thì chị phải gọi loại đó, chị thấy thế nào?”

Long Thiên Tiếu nói.

“Gọi thì gọi, một tên vô dụng như cậu có thể uống được loại rượu đắt nào chứ?”

Cố Mĩ Linh tỏ ra khinh thường nói.

“Ở đây rượu nào đắt nhất?”

Long Thiên Tiếu lại hỏi.

“Ba chai rượu vang được tiệm chúng tôi cất giữ, Romanee Conti ba mươi năm tuổi, một chai có giá là hai trăm tám mươi tám ngàn tám mươi tám đồng”.

Phục vụ rất cung kính nói.

“Vậy cho tôi một chai!”

Long Thiên Tiếu không muốn tiếp tục gọi món với Cố Mĩ Linh nữa nên dứt khoát nói, nhưng anh vừa dứt lời, sắc mặt Cố Mĩ Linh thay đổi. Chai rượu gần ba trăm ngàn, dù nhà họ Cố có tiền, dù mỗi tháng cô ta đều nhận được tiền tiêu vặt cố định của nhà họ Cố, cô ta cũng không uống nổi loại rượu này.

“Long Thiên Tiếu, cậu điên rồi, tên vô dụng như cậu có thể uống nổi loại rượu này sao?”

Cố Mĩ Linh không bình tĩnh được nữa nói.

“Chị để ý tôi có uống nổi hay không làm gì? Dù tôi không uống nổi thì tôi cũng dám gọi. Sao nào? Còn lại hai chai đấy, chị suy nghĩ thử xem có muốn gọi không”.

Long Thiên Tiếu bình thản nói.

“Cậu…”

Cố Mĩ Linh nghiến răng, trong lòng rất căm tức nhưng lại không biết nói gì.

“Sao nào, chị không dám gọi theo tôi à? Nếu không dám gọi thì dễ giải quyết rồi. Chị quỳ xuống, vừa bò quanh tiệm lẩu vừa sủa đi!”

Long Thiên Thiếu cong khóe môi, trưng ra bộ dáng nắm chắc phần thắng trong tay.

“Phục vụ, người này gọi chín phần vây cá, ba phần tổ yến nhưng thật ra cậu ta không trả nổi số tiền đó, hai người này chính là kẻ nghèo đấy”.

Lúc này mạch não của Cố Mĩ Linh xoay chuyển, cô ta lại nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.