Ông Bố Chiến Thần

Chương 43:




Chương 43: Phù hợp mới là tốt nhất

Biệt thự riêng có giá trên ba mươi triệu, giá như vậy làm nản lòng rất nhiều nhà giàu ở thành Lâm Giang.

“Mặc dù tôi không có nhiều tiền như vậy nhưng tôi có thể đòi một căn từ chỗ ông lão Tần Viễn Lâm để ở tạm”.

Long Thiên Tiếu nói đùa.

“Thôi đủ rồi đấy, đừng khoác lác nữa. Tần Viễn Lâm người ta quen anh mới lạ đấy, còn đòi người ta cho mình căn nhà, cẩn thận bị người ta đánh cho”.

Cố Tuyết Cầm lắc đầu, bất lực nói. Hôm nay, cô mới phát hiện Long Thiên Tiếu này lại khá thích khoác lác.

Nói rồi ba người lên một chiếc xe buýt.

Điểm đến vẫn là trung tâm thương mại Tiềm Long. Trong trung tâm thương mại Tiềm Long, phạm vi kinh doanh của các cửa hàng rất rộng, bất kể là hàng xa xỉ hay các sản phẩm thân thuộc ngày thường của người dân đều có thể tìm thấy ở trung tâm thương mại Tiềm Long.

Khoảng ba mươi phút sau, cuối cùng ba người cũng đến trung tâm thương mại Tiềm Long.

Vừa bước vào trung tâm thương mại đã thấy cửa hàng mà lúc trước Long Thiên Tiếu mua quần áo đó, Cố Tuyết Cầm bỗng dừng lại.

“Mấy bộ đồ đó của anh hẳn là mua ở cửa hàng này nhỉ?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Phải”.

Long Thiêu Tiếu thẳng thắn nói.

“Tôi không mua nổi đồ ở cửa hàng này!”

Cố Tuyết Cầm chớp mắt nói. Cô biết rõ lấy bừa một bộ đồ trong cửa hàng này đều có thể ngốn hết tiền lương nửa tháng của cô. Cô lại chẳng phải cô chủ nhà giàu có gì, không thể tiêu tiền ở mấy loại cửa hàng này.

“Chẳng phải nói phù hợp mới là thứ tốt nhất à?”

Long Thiêu Tiếu cười nói.

“Tất nhiên rồi, thật ra, mua đồ không nhất định phải mua đắt tiền nhưng nhất định phải mua đồ hợp với mình, phù hợp mới là thứ tốt nhất”.

Long Thiên Tiếu cho cô một lối thoát, cô cũng nhận ra điều đó.

“Chúng ta đi đến cửa hàng phía trước xem xem”.

Cố Tuyết Cầm chỉ vào một cửa hàng khác.

“Được”.

Long Thiên Tiếu lại cười đáp. Sau khi vào cửa hàng, Cố Tuyết Cầm như đang thử đồ cho Long Thiên Tiếu, kiên nhẫn liên tục so sánh hết bộ này đến bộ khác.

Khoảng hai tiếng sau, Cố Tuyết Cầm mới chọn được vài bộ đồ khá trang trọng cho Long Thiên Tiếu, sau đó cô bảo nhân viên gói hết lại.

“Sao vậy? Anh chê không đủ đắt sao?”

Cố Tuyết Cầm bỗng nhìn Long Thiên Tiếu hỏi.

“Không có, sau này tôi chỉ mặc đồ cô mua thôi”.

Long Thiên Tiếu khẽ cười nói.

“Tuy rằng trước đây cũng mặc đồ cô mua”.

“Vậy thì được”.

Cố Tuyết Cầm bình thản cười, sau đó đưa mấy túi đồ cho Long Thiên Tiếu. Nghe Cố Tuyết Cầm nói vậy, Long Thiên Tiếu thoáng cảm động. Người khác có mười viên kẹo sẵn sàng cho anh một viên, nhưng Cố Tuyết Cầm chỉ có một viên kẹo mà lại nguyện ý cho anh viên duy nhất đó.

Trong lúc ba người dạo cửa hàng, cô lại mua cho Long Tiểu Tịch hai bộ đồ, sau đó cũng đến cửa hàng văn phòng phẩm mua cặp sách và mấy thứ dụng cụ cơ bản cho Long Tiểu Tịch.

Ba người đi dạo phố cũng sắp đến mười hai giờ.

“Sắp mười hai giờ rồi, chắc hai người đói rồi nhỉ?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Có thể tìm nơi nào đó ăn cơm”.

Long Thiên Tiếu đề nghị.

“Hay là đến chỗ có đồ ăn không tệ này đi”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Tôi sao cũng được”.

Long Thiên Tiếu nói. Hai người nói rồi bèn đi vào thang máy, sau đó đi đến quán lẩu trên tầng cao nhất.

“Mời quý khách vào trong”.

Cố Tuyết Cầm vừa vào quán đã có nhân viên phục vụ đến đón, lịch sự nói. Lúc đi vào quán lẩu, Long Thiên Tiếu chào hỏi với chú Trương đó, hai người dường như ăn ý mà chỉ gật đầu với nhau.

Mặc dù hai người không quen biết gì nhiều nhưng người đàn ông này là người hôm qua cô chủ dẫn đến, có thể ở cùng với cô chủ, sao lại có thể xem nhẹ được? Là một tay lõi đời trong kinh doanh, ông ta vẫn có mắt nhìn người lắm.

“Hai người thích ăn gì? Hay là tự chọn nhé?”

Cố Tuyết Cầm đưa menu qua cho Long Thiên Tiếu nói.

“Này, đây có phải là em họ Tuyết Cầm không? Sao hôm nay lại đến đây?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy đi đến, sau đó ngồi vào bàn bên cạnh Cố Tuyết Cầm.

Người phụ nữ này không phải ai xa lạ mà là Cố Mĩ Linh – chị họ trên danh nghĩa của cô, con gái của ông hai nhà họ Cố. Người này trước giờ vẫn xem thường cô, nói chuyện cũng thường có ý châm chọc, Cố Tuyết Cầm chẳng có mấy cảm xúc với người như vậy.

“Không ngờ trùng hợp gặp được chị Mỹ Linh như vậy”.

Sắc mặt Cố Tuyết Cầm lạnh như băng, chỉ lạnh nhạt nói.

“Không phải sao, thật sự là trùng hợp mới gặp các cô. Gia đình các cô e là hiếm lắm cả năm mới đến nơi như vậy một lần nhỉ?”

Cố Mĩ Linh vênh váo nói, trong lời nói còn có hàm ý giễu cợt và sỉ nhục Cố Tuyết Cầm.

“Gia đình chúng tôi thế nào cơ?”

Lúc này, Long Thiên Tiếu nói, anh chẳng lạ gì Cố Mĩ Linh. Mấy năm nay là con rể của nhà họ Cố, cứ hễ nhà họ Cố có chuyện hệ trọng gì, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đều phải có mặt, dĩ nhiên anh khá rõ người nhà họ Cố.

“Trong lòng các cô cậu còn không biết rõ gia đình mình thế nào sao? Đúng là một tên vô dụng!”

Cố Mĩ Linh lạnh lùng nói.

“Ở đây cũng đến lượt tên vô dụng như vậy lên tiếng sao?”

Cố Mĩ Linh hằn học nhìn Long Thiên Tiếu nói.

“Cố Mĩ Linh, chị đừng quá đáng. Nếu chị đến gây sự thì bây giờ không phải là lúc thích hợp!”

Nghe Cố Mĩ Linh nói vậy, Cố Tuyết Cầm bỗng nổi giận.

“Quá đáng, sao lại quá đáng? Cậu ta chính là tên vô dụng, tôi gọi cậu ta vậy quá đáng lắm sao? Còn nữa, tôi khuyên các cô cậu nên mau chóng rời khỏi đây đi. Các cô không chịu nổi mức chi tiêu của nơi này đâu, tiêu tiền một lần ở đây e là tiền lương một tháng của các cô cậu cũng hết luôn đấy”.

Cố Mĩ Linh vênh váo nói, còn bày ra bộ dạng xem thường tất cả mọi người.

“Có chịu nổi hay không cũng chẳng phải tiêu rồi mới biết sao?”

Long Thiên Tiếu khẽ cười ẩn ý nói. Anh chỉ biết cười bất lực với kẻ cư xử như tên hề nhảy nhót này thôi.

“Nếu cậu đã nói vậy thì có thể chứ, cậu có dám để tôi gọi món gì thì các cậu gọi món đó không? Chúng ta đặt cược xem, nếu tôi gọi món gì, cậu không dám gọi thì cậu phải quỳ xuống vừa bò quanh quán lẩu này vừa sủa, thế nào?”

Cố Mĩ Linh bỗng có mưu kế thế nên nói. Đồng thời cô ta cũng hơi tò mò, bình thường tên vô dụng này như bị câm, sao bây giờ lại bỗng nói chuyện như vậy nhỉ?

“Tất nhiên có thể, cô gọi món gì, tôi cũng gọi theo. Ngược lại, tôi gọi gì cô cũng phải gọi theo món đó. Nếu cô không dám gọi thì cô phải quỳ xuống vừa bò quanh quán lẩu này vừa sủa, thế nào?”

Nghe vậy, Long Thiên Tiếu thuận nước đẩy thuyền nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.