Ông Bố Chiến Thần

Chương 45:




Chương 45: Sai mật khẩu

“Thưa anh, nếu anh gọi thêm một chai Romanee Conti thì tổng hóa đơn của anh sẽ lên đến 300 ngàn đó ! Ở đây chúng tôi không ghi nợ ạ”.

Nhân viên phục vụ nói với Long Thiên Tiếu.

“Tôi không ghi nợ”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, Cố Tuyết Cầm ngồi bên cạnh tỏ ra vô cùng lo lắng, nhưng Long Thiên Tiếu vẫn cố chấp làm theo ý mình, cô cũng không biết làm thế nào. Long Thiên Tiếu thay đổi rồi, nếu là trước đây thì cô nói đông, anh sẽ không dám đi về hướng tây.

“Vậy…”

Nhân viên phục vụ có chút khó xử, trống ngực đập thình thịch. Hai bàn này gọi món không giống như đang đặt đồ ăn mà giống như là đang đấu đá nhau.

“Tôi nói cho mọi người biết, người này chính là thằng con rể vô dụng của nhà họ Cố năm năm trước. Đám cưới làm xôn xao toàn thành phố năm năm trước, mọi người còn nhớ không? Anh ta chính là Long Thiên Tiếu, đem theo một đứa con gái trở thành con rể ở nhà vợ vô dụng của nhà họ Cố chúng tôi. Trong thời gian năm năm nay, ở của vợ, ăn của vợ, dùng đồ của vợ, nói trắng ra chính là đồ ăn bám”.

Bên này xảy ra chuyện ồn ào như vậy đã thu hút rất nhiều người vây quanh đứng xem, tò mò muốn biết là có chuyện gì. Lúc này Cố Mĩ Linh đang gắng sức gợi nhớ cho mọi người, cuối cùng cũng đã đạt được mục đích bêu xấu Long Thiên Tiếu.

“Chậc chậc chậc, thì ra là con rể vô dụng nhà họ Cố năm năm trước à!”

“Một thằng bỏ đi mà ở đây khoe mẽ cái gì chứ, còn gọi rượu đắt như thế? Cậu ta có nhiều tiền thế sao?”

“Chắc chắn là cậu ta không trả nổi đâu, nhưng vợ cậu ta thì chưa chắc, vợ người ta là cô chủ nhà họ Cố, mà nhà họ Cố thì thiếu gì tiền”.

“Hà hà, vậy năm năm trước, vì kết hôn với thằng vô dụng này mà nghe nói Cố Tuyết Cầm kia bị đuổi khỏi nhà họ Cố, nên sớm bị người trong nhà coi thường rồi, vẫn có tiền à?”

Sau khi mọi người biết thân phận của Long Thiên Tiếu thì bàn tán xôn xao. Lúc này, sắc mặt của Cố Tuyết Cầm đã đỏ bừng, đầy bất lực lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Mĩ Linh cười khẩy vì đã đạt được mục đích của mình.

“Long Thiên Tiếu, không phải cậu gọi chai rượu 280 ngàn sao? Cậu có thể gọi thì tôi cũng gọi được, cậu gọi đi! Nếu thằng vô dụng như cậu mà cũng có tiền mua chai rượu 280 ngàn thì Cố Mĩ Linh tôi sẽ quỳ xuống trước mặt cậu dập đầu bái lạy, sau đó chạy quanh hàng lẩu này sủa gâu gâu”.

Thấy mình đang chiếm ưu thế, Cố Mĩ Linh thừa thắng xông lên, không muốn cho Long Thiên Tiếu đường lùi.

“Tôi đã gọi rồi”.

Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói.

“Thưa anh, chúng tôi chưa xác nhận anh có đủ tiền trả hay không cho nên vẫn chưa đặt rượu cho anh. Anh muốn mở rượu thì phải thanh toán trước ạ”.

Nghe mọi người nói như thế, nhân viên phục vụ cũng có chút do dự. Rượu không giống như đồ ăn, đồ ăn có quý đến đâu, thì cũng bị hạn chế bởi các thành phần tạo món nên không thể quý báu đến mức độ nào, nhưng rượu 280 ngàn thì chính là loại rượu ngon hiếm có trên đời.

Trước tình hình như thế, cô ta vô cùng do dự, sơ suất một chút là có thể bị lỗ hai, ba trăm ngàn. Đây không phải là số tiền mà những người phục vụ như họ có thể trả được.

“Đúng thế, thanh toán trước đi, không phải nói có tiền sao?”

“Tôi thấy anh ta muốn ăn quỵt đấy, nếu thật sự có tiền, thì lập tức trả tiền đi”.

“Rượu hơn 200 ngàn, hà hà, cái loại ở rể vô dụng thì sao có nổi tiền mà trả?”

Xung quanh đều vang lên tiếng cười nói chế giễu, bàn tán xôn xao.

“Long Thiên Tiếu, sao nào. Cậu do dự rồi à, trong túi không có tiền sao? Không có tiền cũng không sao, cứ làm như đã nói, quỳ xuống, bái lạy xin lỗi, sau đó chạy quanh hàng ăn này sủa gâu gâu”.

Cố Mĩ Linh nóng lòng nói, trong lòng cô ta cực kỳ chắc chắn, thằng vô dụng này không lấy ra nổi được số tiền hơn 200 ngàn nhiều như vậy.

“Thưa anh, nếu anh muốn mở rượu thì bây giờ phải quẹt thẻ, máy OS đã được đưa tới rồi ạ”.

Một nhân viên phục vụ khác cầm tới một máy OS, nói với Long Thiên Tiếu.

“Đúng vậy, không phải có tiền sao? Có tiền thì quẹt thẻ đi!”

“Chúng tôi còn đang đợi cậu mở chai rượu hơn 200 ngàn đấy!”

“Mở rượu, mở rượu, mở rượu”.

Mọi người vây xem không sợ đổ thêm dầu vào lửa mà chen vào.

“Long Thiên Tiếu, cậu muốn đùa giỡn sao? Quả nhiên là người kém cỏi mà, nếu cậu có thể bỏ ra hai trăm ngàn để mua chai rượu này thì Cố Mĩ Linh tôi sẽ không nói hai lời, nhất định sẽ làm theo quy tắc mà quỳ xuống, bái lạy cậu, chạy quanh quán sủa gâu gâu”.

Cố Mĩ Linh đắc ý nói, gần như chỉ có làm nhục Long Thiên Tiếu như thế thì mới khiền cô ta cảm thấy vui vẻ.

“Thật sao? Vậy thì quẹt thẻ đi!”

Long Thiên Tiếu nhếch khóe môi, rút một thẻ đen từ trong túi ra, đưa cho nhân viên phục vụ. Mọi người đều nhìn thấy chiếc thẻ này thì nhất thời sững sờ, lẽ nào thằng vô dụng này của nhà họ Cố lại có 200 ngàn thật sao?

“Anh chắc chắn chứ ạ?”

Nhân viên phục vụ hỏi lại.

“Quẹt 300 ngàn, lấy số chẵn”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, Cố Tuyết Cầm ngồi một bên nhìn Long Thiên Tiếu lại đầy vẻ ngạc nghiên và nghi ngờ, tại sao Long Thiên Tiếu lại nhiều tiền như vậy?

“Long Thiên Tiếu, không đến giây cuối cùng thì cậu không nản lòng đúng không? Cầm thẻ rỗng để lừa mọi người, cậu cho rằng như vậy có tác dụng sao?”

Cố Mĩ Linh lại tiếp tục nói.

“Đúng vậy, thật sự là còn cố đấm ăn xôi!”

“Ha ha ha, muốn quẹt thẻ sau đó mới phát hiện ra không đủ tiền thì ngại lắm nhỉ?”

“Khà khà, ngại quá đi ấy chứ? Một thằng vô dụng đi ở rể còn cố mà giả vờ, thật đáng đời!”

Mọi người ồn ào chế qiễu thì nhân viên cũng bắt đầu quẹt thẻ, cắm thẻ vào máy quẹt, sau khi thực hiện một loạt các động tác thì đưa cho Long Thiên Tiếu nhập mật khẩu.

Đúng vào lúc này, mọi người đều nghển cổ, nhìn về phía nhân viên phục vụ, đợi kết quả quẹt thẻ.

Long Thiên Tiếu nhận lấy máy OS, nhập mật khẩu sáu số, ấn nút xác nhận.

“Tít tít tít! Mật khẩu sai!”

Lúc này, vang lên âm báo nhập sai mật khẩu, mọi người nghe thấy thì đều xùy tỏ vẻ coi thường.

“Xin lỗi, hình như tôi quên mật khẩu rồi”.

Long Thiên Tiếu mỉm cười, vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Tưởng gì, muốn giả bộ để qua cửa? Tôi thấy không phải cậu ta quên mật khẩu mà thật sự không có tiền nên mới cố ý nhập sai mật khẩu!”

“Chắc chắn là như vậy, không có tiền thì bảo là không có tiền, không có tiền mà đến chết cũng không chịu nhận, bó tay!”

“Cố ý nhập sai mật khẩu, ha ha, thú vị đấy, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như thế”.

“Lãng phí thời gian của mọi người, hèn kém thì cứ nhận, không có bản lĩnh lại còn sĩ diện, chẳng trách mà phải đi ở rể”.

Mọi người ồn ào lên án Long Thiên Tiếu, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tuyết Cầm càng đỏ hơn, sắc mặt cũng rất xấu.

“Thế nào, Long Thiên Tiếu, có quẹt thẻ được không? Nếu cậu quẹt được thì Cố Mĩ Linh tôi chắc chắn giữ lời hứa ban nãy”.

Cố Mĩ Linh đã chắc chắn là Long Thiên Tiếu chính là kẻ nghèo hèn thích giả bộ. Lúc này, cô ta lại kiêu ngạo thêm mấy phần, nhìn thằng vô dụng đáng chết này không thể bỏ ra nổi số tiền đó.

Trong tiếng ồn ào ngày một lớn, Long Thiên Tiếu lại nhập mật khẩu sáu số, rồi ấn nút xác nhận…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.