Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 13: Hứa Thiếu Sư




Tất cả mọi người đều kinh ngạc xen lẫn ghen tị, chỉ có Hứa Dương cười khổ trong lòng. Ôi vãi, thứ này có giá trị đến vậy sao?! Vậy ta đây hai ngày đói bụng chẳng phải là khổ sở uổng phí rồi à!
Hắn giả bộ như nuốt đan dược vào, sau đó đem cái khăn quấn trán kia thu hồi lại, lạnh nhạt nói "À, đây là quà tặng của Bạch tông sư sau trận chiến khốc liệt ngày hôm đó, ta vốn không muốn nhận, nhưng thịnh tình thực sự không thể chối từ..."
Tất cả mọi người lại không một tia nghi vấn —— đồ vật thiếp thân cũng đưa, cái này có thể là giả sao?
Lăng Nguyệt giật nảy mình, lúc này khom người tạ lỗi, "Ta có mắt không biết núi Thái Sơn, mong rằng Hứa tỷ... không, Hứa thiếu sư chớ trách."
Trong lòng nàng hung hăng vỗ một cái miệng, âm thầm tự trách mình haizz, cái miệng này của ta sao mà luôn nói mà không biết nghĩ? Thấy Hứa thiếu sư người ta trẻ tuổi, lại nghi ngờ tu vi của nàng, lại không biết trời cao đất rộng, có bao nhiêu là thiên tài hào kiệt. Chính ta làm không được, là bởi vì thiên phú của ta không đủ, cố gắng không đủ. Nhưng đối với Hứa thiếu sư mà nói, thì việc cùng kề vai sát cánh ngăn địch với cao thủ Huyền Hoa tông có thể là chuyện thường tình.
Bách Lí Dao càng là mừng rỡ hơn, nói "Có Hứa thiếu sư đồng hành, nhất định có thể thuận lợi đến được núi Huyền Hoa."
Hứa Dương xua tay hòa nhã, "À, không cần giữ lễ tiết. Ta là người bình thường, các ngươi cứ gọi tên là được."
Mấy người thậm chí còn nói không dám, cho dù Hứa Dương hết lần này tới lần khác "Khiêm tốn", các nàng cũng vẫn nhất quyết không đổi ý.
Phải biết rằng, cường giả Thất Mạch cảnh tùy tiện để ở chỗ nào, đều là những nhân vật uy chấn một phương, ngay cả sư trưởng trong đám người Lăng Nguyệt cũng không có người thực lực như thế này, xưng một tiếng "Thiếu sư" cũng không quá đáng chút nào.
Tống Toàn và ca ca liếc mắt nhau, đều là cảm thấy có đại cao thủ hộ tống Bách Lí Dao, làm gì còn có chỗ cho ba người mình nữa, thế là hướng cô nàng mập nhỏ bé chắp tay nói "Có Hứa thiếu sư đi theo, tất nhiên ngươi sẽ an toàn không phải lo ngại gì nữa, vậy chúng ta liền cáo từ..."
Hứa Dương vội vàng ngăn các nàng lại, "Ấy, đừng! Càng đông càng vui! Ta thích nhất sự vui vẻ, chúng ta đều là tiện đường, sao không đi cùng nhau?"
Trong lòng của hắn thì thầm nghĩ đừng có đùa, phí mất nửa ngày sức lực cũng chính là vì muốn ôm đùi mấy vị các ngươi, các ngươi không đi theo, chẳng may trên đường gặp một chút nguy hiểm thì lấy ai gánh?
Tống Toàn lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, nghiêm túc hướng Hứa Dương thi lễ một cái, "Vậy chúng ta sẽ mặt dày đi cùng nhau." Sau đó, lại nhìn hắn ta với vẻ mong đợi, "Vậy, nếu chúng ta có bất kỳ nghi ngờ nào về việc tu luyện trên đường đi, mong rằng Hứa thiếu sư có thể vui lòng chỉ giáo."
Tống Tiểu Nam lập tức hướng qua nàng lắc đầu ra hiệu, nói "Muội muội, không được tùy tiện quấy rầy Hứa..."
Đang nói, trong bụng Hứa Dương phát ra một tiếng "Ục ——". Quả thật là quá đói.
Bách Lí Dao khẽ mở cái miệng mũm mĩm, và do dự nói, "Vừa rồi, hình như là âm thanh của Hứa thiếu sư?"
Trong lòng Hứa Dương căng thẳng, cũng không thể nói là thượng khách của Huyền Hoa tông Bạch Tử Huy, đường đường là "Hứa thiếu sư" mà đã qua hai ngày rồi lại không có hạt cơm nào vào bụng.
Suy nghĩ của hắn xoay nhanh, chợt mỉm cười nói "À, ta luyện "Thiên Vận Triền Tâm Công" có thể tùy thời bảo trì linh lực vận chuyển ở trong cơ thể. Các ngươi nghe được chính là âm thanh do linh lực đánh lên, không sao cả."
Mấy người Bách Lí Dao, Lăng Nguyệt liếc mắt nhau, đều là có suy nghĩ như nhau chỉ là linh lực ở trong cơ thể đánh lên mà đã có thể phát ra tiếng vang rõ ràng, quả nhiên là không tầm thường! Có thể đồng hành cùng cao nhân như thế này, còn có thể được chỉ điểm, chỉ đơn giản là lợi nhuận!
...
Khúc Đồng trấn trên đường đi về phía tây bắc.
Mã Ngưu nhìn thấy Hứa Dương gật gù đắc ý cùng bốn người kết bạn đi xa, gấp đến độ nhe răng toét miệng nói "Ta ngày hôm qua đã nói muốn ra tay, Tam Đương Gia nhất định phải làm cái chuyện "Ổn thỏa trên hết" gì đó. Bây giờ tiểu tử này đã tìm được sự giúp đỡ, còn động thủ như thế nào đây... Haizz ——"
Có người đạp một cước ở trên mông nàng, "Ngươi thì biết cái gì!"
"Tam... Tam Đương Gia?!"
"Tiểu tử kia vốn dĩ là một đường đi về hướng tây, rồi một ngày nào đó sẽ bước vào đất của chúng ta, đến lúc đó chúng ta muốn tóm được hắn còn không phải chỉ là một câu nói sao."
"Nhưng bây giờ..."
"Hừ, người tính không bằng trời tính." Tam Đương Gia nhìn thấy mấy người Hứa Dương, liếm miệng một cái nói, "Ta đi lên trấn nghe ngóng được rằng, bọn họ đang đi về phía núi Huyền Hoa, cách địa bàn của chúng ta cũng không xa. Ngươi nhìn nữ nhân mập mạp đi giữa, những người ở nhà trọ nói rằng nàng ta rất hào phóng, tiêu hơn năm mươi lượng cho một bữa ăn! Lần làm ăn này của chúng ta từ một phiếu thành hai phiếu, vừa vặn đúng lúc trói luôn nàng lại cùng một chỗ."
Nhưng nàng lại không biết rằng, kỳ thật hôm qua Bách Lí Dao trong vòng một đêm đã táng gia bại sản.
Ma Ngưu cũng rất là mừng rỡ, vội vàng xoa xoa tay hỏi "Vậy chúng ta ra tay như thế nào?"
"Ta nhìn chằm chằm bọn họ, ngươi lập tức trở về, kêu Đại Đương Gia dẫn người đi mai phục ở mặt phía nam Khê Sơn."
Chân núi phía nam của Khê Sơn là con đường duy nhất từ Khúc Đồng trấn đi về hướng núi Huyền Hoa.
Ma Ngưu lập tức gật đầu đáp lại nói "Được, vậy ta sẽ đi tìm Đại Đương Gia..."
Nàng chưa kịp dứt lời thì đã bị Tam Đương Gia bất ngờ kéo ra sau một gốc cây, lập tức có hai con Lân Mã phi nước đại qua bên cạnh người các nàng. Người cưỡi ngựa lưng đeo trường côn, trên cổ áo thêu một chữ bắt mắt "Đường".
Trong mũi Tam Đương Gia hừ một tiếng, vỗ vỗ phía sau lưng Ma Ngưu, trầm giọng nói "Nhìn thấy chưa, trong vùng này còn có người Hứa gia, Đường gia thường xuyên qua lại! Tùy tiện động thủ khẳng định không dễ thoát thân, nhất định phải có Đại Đương Gia dẫn người đến, mới có thể không để lại sai sót nào!"
"Vẫn là Tam Đương Gia anh minh!"
Mấy người Hứa Dương chỉ bước ra khỏi hơn hai mươi dặm, liền thấy hai con ngựa nhanh chóng rời đi.
Khi Hứa Dương nhìn thấy trang phục của người cưỡi, lập tức co người lại vì sợ hãi. Nhưng ghét của nào trời trao của đấy, hai người kia đi khỏi không xa, lại cẩn thận quay trở lại, nhìn chằm chằm vào nhóm đồng hành cùng Hứa Dương để xác nhận cẩn thận.
"Hình như kia là biểu thiếu gia?" Một người trong đó híp mắt nhìn về phía Hứa Dương nói.
Một người khác nhảy xuống ngựa đi đến, đi tới gần cẩn thận quan sát, lập tức dùng sức vỗ bàn tay một cái, mừng lớn nói "Không sai! Biểu thiếu gia, thế mà chúng ta lại có thể tìm được người!"
Thấy Hứa Dương không trả lời, hắn lại nói "Biểu thiếu gia, tiểu thư đang đợi người trở về để bái đường đấy, chúng ta đừng chậm trễ. Cái thân thủ này của người chúng ta đều rõ ràng, cũng đừng ép buộc tiểu nhân làm người bị thương."
Bách Lí Dao nhìn hai người một cách nghi ngờ, lại quay đầu cung kính nói với Hứa Dương "Hứa thiếu sư, người biết bọn hắn? Bái đường này lại là ý gì?"
Hứa Dương mồ hôi lạnh sau lưng ứa ra, không nghĩ tới đã rời khỏi thành Phượng Minh hơn ba trăm dặm rồi, mà người của Đường gia vẫn như cũ âm hồn bất tán.
Hắn làm sao mà biết được rằng hôm đó Đường Tiểu Tuyết dẫn người đến dập lửa như điên, lại mò dưới sông hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không tìm thấy được "Thi thể" của biểu đệ.
Mãi về sau, Đường Tiểu Tuyết mới nghe thấy có người nói nhìn thấy có người mặc y phục giống biểu đệ của mình từ dưới sông cách đó trăm mét chạy về phía tây thành, lúc này mới nhận ra được mình bị trúng kế.
Trong cơn nàng tức giận đem toàn bộ tất cả nhân mã Đường gia phân tán ra ngoài, đồng thời ra lệnh nghiêm khắc rằng không tìm được biểu thiếu gia không được phép hồi phủ.
Hứa Dương đang cố gắng hết sức để nghĩ cách đối phó với tình thế nguy hiểm này, đã thấy Tống Toàn cất bước tiến lên, đẩy Bách Lí Dao qua một bên, cười toe toét nói "Bách Lí cô nương, hai người này nhất định là kẻ vô lại chuyên đi lừa đảo, lại muốn động thủ uy hiếp với Hứa thiếu sư, ha ha, thật sự là chán sống.
"Ngươi không thấy là Hứa thiếu sư cũng chẳng thèm để ý đến các ngươi sao, còn có thể hỏi cái gì?"
"Ờ, đúng thế." Bách Lí Dao liếc mắt qua Hứa Dương, thấy hắn cúi đầu không nói gì, trong lòng thầm khen Hứa thiếu sư đúng là Hứa thiếu sư, gặp phải sự xúc phạm như vậy cũng không giận không nóng nảy, tính tình thật biết kiềm chế, mạnh hơn ta gấp trăm lần. Thật hiếm thấy một nhân tài như vậy trong cung...
Tống Toàn nói với hai tên gia đinh "Các ngươi nhận lầm người rồi, mau rời đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.