Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 12: Lừa Bịp




Trước cửa nhà trọ Thịnh Phúc, một thiếu nữ xinh đẹp cao lớn với cây thước cuộn bằng thép trên lưng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, liền quay sang một nam một nữ bên cạnh nói "Các ngươi đã nghe thấy chưa? Có người muốn tìm hộ tống đi núi Huyền Hoa."
Nữ tử thể trạng rắn chắc, ngũ quan góc cạnh thô kệch sắc nét nói "Chúng ta cũng phải đi đến Huyền Hoa tông, chỉ cần người kia đi đứng nhanh nhẹn, mặc dù không nhiều tiền, tiện đường mang theo nàng ngược lại cũng không sao."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Ba người nói xong, đồng loạt tiến vào bên cạnh "Thừa Vận Các".
Nữ tử lưng đeo xích sắt nhìn qua ủy thác trên giá gỗ, hỏi hạ nhân bên cạnh, "Cái này là người phương nào phát ra?"
"Là ta." Giọng nói yếu ớt từ sau lưng truyền đến.
Nữ tử lưng đeo xích sắt theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mười bảy mười tám tuổi, đầu chải búi tóc xoắn ốc, thân mặc áo lụa màu lam nhạt, nước da trắng nõn, một đôi mắt phượng mảnh mai, dáng người tròn trịa, đang ngồi ở trong một cái góc không đáng chú ý.
Nữ tử đeo xích sắt tiến lên chắp tay nói "Tại hạ là Lăng Nguyệt." lại hướng sang hai người bên cạnh ra hiệu, "Đây là Tống Toàn, đây là ca ca của nàng Tống Tiểu Nam, là bạn tri kỷ của... tại hạ. Ba người chúng ta muốn đi Huyền Hoa tông để bái sư, đúng lúc có thể thuận đường đưa ngươi đi."
"Ta là Bách Lí Dao." Mặt "Tròn vo" lộ vẻ vui mừng, nhìn ba người từ trên xuống dưới, “Không biết thực lực các ngươi như thế nào?
Tống Toàn thể trạng rắn chắc tiện tay làm mẫu hướng về giám linh thạch bên cạnh, phía trên đó lập tức có ba đốm xanh to bằng hạt đậu, có chút đắc ý cười nói "Ta và Lăng tỷ đã đạt Luyện Khí Tam Trọng, ca ca của ta là Luyện Khí Nhị Trọng, hộ tống ngươi bình an đến được núi Huyền Hoa không thành vấn đề. Chỉ là... thù lao này của ngươi có thể cao hơn chút nữa hay không?"
Mấy Tu Linh giả xung quanh nghe vậy đều là hơi kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhìn phía Tống Tiểu Nam, gật đầu tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Phải biết rằng, nữ tử coi như mạnh hơn, vậy cũng không có ai cảm thấy kỳ quái. Nam tử trên đời từ khi sinh ra đã bị nguyền rủa, không cách nào hấp thu được linh lực thiên địa, có thể dựa vào tinh hoa trong huyết khí của bản thân để luyện đến Luyện Khí Nhị Trọng, quả thực là khó như lên trời!
Vẻ mặt của Bạch Lí Dao có chút xấu hổ, nàng cũng biết cái giá phải trả đưa ra quá thấp.
Bảo tiêu Luyện Khí Ngũ Trọng nàng mời trước đó thế nhưng là trọn vẹn trả thù lao hơn bốn vạn lượng.
Không ngờ tối hôm qua người đó thu dọn đồ đạc tài sản của nàng xong, lên ngựa phi thân chạy không thấy tung tích. Lúc này nàng tính toán từ đầu đến cuối trên người cũng không đến sáu trăm lượng, trừ đi tiền thuê hộ tống, dù sao cũng phải giữ lại một chút để ăn cơm, ở trọ chứ.
Nàng cắn răng, nói "Thêm năm mươi lượng nữa, thực sự không thể nhiều hơn."
Lăng Nguyệt nhìn một chút hai người bạn đồng hành, đánh nhịp nói "Dù sao cũng là tiện đường, vậy cứ quyết định như thế đi."
Cách đó không xa, Hứa Dương vừa đi tới cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy người, ngay lập tức dẫm chân xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười ẩn ý có đường sống rồi! Việc của cô nàng mập nhỏ bé này ta cũng đi thò một chân vào. Có ba người họ Lăng kia, gặp phải nguy hiểm thì bọn họ sẽ lên, ta một đường đi theo lăn lộn là coi như xong.
Năm trăm năm mươi lượng, chia cho bốn người, có thể cũng được hơn một trăm lượng, dùng tiết kiệm chút, đủ ta tiêu xài hơn mấy tháng!
Hơn nữa đi Huyền Hoa tông cũng là lựa chọn tốt. Bạch Tử Huy cũng là người của Huyền Hoa tông, nàng thế nhưng là đã đáp ứng muốn tạ ơn ta. Thành Cổ Giang này khẳng định không thể trở về, đúng lúc đi Huyền Hoa tông tìm nàng, ít nhất cũng có thể lấy được một chút lộ phí để đi Quốc Đô.
Về phần thực lực... Hứa Dương lặng lẽ đem cái khăn quấn trán của Bạch Tử Huy từ trong túi ra, mỉm cười lẩm bẩm một mình "Cũng không có chuyện gì đáng lo."
Sau khi chuẩn bị xong, hắn ta gạt đám đông sang một bên, khẽ gật đầu về phía Bách Lí Dao, chậm rãi nói "Là ngươi muốn đi Huyền Hoa tông? Trùng hợp ta cũng muốn đi chỗ ấy bái phỏng một vị cố nhân, liền cùng mấy vị kết bạn mà đi, để trên đường đi cũng đỡ buồn chán."
Bách Lí Dao kinh hãi, trong lòng tự nhủ vị cô nương này nhìn qua cũng là mười sáu mười bảy tuổi, vậy mà ở Huyền Hoa tông lại có bạn cũ! Nhìn thái độ bình tĩnh và ung dung của nàng, có lẽ thực lực cũng không kém.
Nàng vội vàng đứng người dậy, hoàn lễ nói "Tại hạ Bách Lí Dao, không biết các hạ là?"
"Ồ, ta họ Hứa." Hứa Dương cười nói với vẻ mặt tự tin, "Nhưng được làm hộ tống của ngươi thì cũng là việc phải làm?"
"Cầu còn không được!" Bách Lí Dao thuê mướn mấy người Lăng Nguyệt thật sự là bởi vì hầu bao quá xẹp, nếu có cao thủ đồng hành, nàng tự nhiên vui lòng một ngàn một vạn lần.
Một bên, Lăng Nguyệt lại cẩn thận đánh giá Hứa Dương, chắp tay cẩn thận nói "Mọi người đã muốn đồng hành, tốt hơn nên tìm hiểu lẫn nhau hơn là đa nghi. Tại hạ Lăng Nguyệt, Luyện Khí Tam Trọng. Xin hỏi tu vi Hứa cô nương thế nào?"
Hứa Dương lại không trực tiếp trả lời, chỉ là lạnh nhạt nói "Hai ngày trước trong thành Cổ Giang, Bạch tông sư Bạch Tử Huy của Huyền Hoa tông bị ác đồ Cổ Hàn tìm đến trả thù cuốn lấy, song phương đại chiến một trận. Chuyện này ngươi đã nghe nói qua?"
Tống Toàn gật đầu, "Chuyện lớn như vậy làm sao mà không biết được chứ."
Không chỉ bốn người bọn họ, mà ngay cả những Tu Linh giả không liên quan bên cạnh cũng nghe thấy hắn nhắc tới chuyện này, thì thào nói, "Nghe nói bọn họ san bằng mấy con đường."
"Đúng, đúng, hình như còn vận dụng linh bảo!"
"Cao thủ Thất Mạch cảnh hậu kỳ, thực sự mạnh đến đáng sợ..."
"Ừm," Hứa Dương gật đầu một cái, tiếp tục bơm thêm vào, "Hôm đó Bạch tông sư không cẩn thận, bị Cổ Hàn làm trọng thương trong một chiêu, ngay cả cây linh bảo sặc sỡ của nàng cũng suýt chút nữa bị chặt đứt. Vừa đúng lúc tại hạ đi ngang qua thành Cổ Giang, lấy bí thuật liều chết trợ giúp nàng, lúc đó mới giết lùi được cường địch.
"Lần này ta đi núi Huyền Hoa, cũng là nghĩ thăm viếng một chút thương thế Bạch tông sư."
Hắn vừa nói xong, mọi người ở đây đều run sợ.
Tống Toàn thấp giọng nói với ca ca "Nghe nói trận chiến đó ngay cả đệ tử Trình Tú của Bạch tông sư cũng chết thảm dưới tay Cổ Hàn. Tên Hứa Dương này hẳn là còn không có lớn tuổi hơn Trình Tú, có thể cùng Bạch tông sư kề vai chiến đấu?!"
Tống Tiểu Nam gật đầu, "Trình cô nương đã tới Thất Mạch cảnh, ngay cả nàng đều còn không có địch nổi, thực lực của vị Hứa cô nương này..."
Hai người cùng Lăng Nguyệt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc —— Hứa cô nương này mới mười sáu mười bảy tuổi, đã đạt tới trình độ tu vi Thất Mạch cảnh, đơn giản cũng quá dọa người rồi! Nàng khẳng định là con cháu trực hệ của một thế gia giàu có nào đó, hoặc là đệ tử cốt cán trong một Đại Tông Môn có thể so sánh với Huyền Hoa tông!
Hai Tu Linh giả bên cạnh cũng đang xì xào bàn tán, "Ta nghe nói Bạch tông sư trước khi đuổi theo địch, từng hướng người nào đó cao giọng gửi tới lời cảm ơn, chẳng lẽ lại là vị trước mắt này?"
"Đúng rồi, còn có mơ hồ nghe được người nọ nói mình tên họ Hứa, nhất định là nàng không thể nghi ngờ!"
Lăng Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn là ngẩng đầu nhìn Hứa Dương nghi hoặc nói "Các hạ trẻ tuổi như thế, ngày đó ngươi thật sự cùng Bạch tông sư kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau..."
"Ha ha, chính là tại hạ." Hứa Dương thản nhiên nói về chi tiết trận chiến ác liệt của Bạch Tử Huy với Cổ Hàn, tất cả mọi người đều sững sờ, như thể đang ở hiện trường.
Đột nhiên, hắn che bả vai cau mày nói "Kỳ thật, hôm đó ta cũng bị thương, cần dùng chút đan dược mới khỏe."
Hắn nói xong, tay lấy từ trong ngực lôi ra một cái bình nhỏ, lại "Lơ đãng" đem một mảnh khăn quấn trán mang ra ngoài.
Lăng Nguyệt ánh mắt rất nhanh bắt lấy cái khăn quấn trán, lại cả kinh trợn mắt hốc mồm, "Đây, đây là làm bằng lụa Kim Linh Tằm Ti..."
Nàng lại lật cái khăn quấn trán ra mặt sau để xem, quả nhiên nhìn thấy hai chữ mạnh mẽ "Huyền Hoa", trong đó còn lộ ra linh lực mơ hồ, "Không sai, đây chính là thứ mà chỉ có đệ tử cốt cán của Huyền Hoa tông mới có thể đeo."
Những người khác vội vàng lại gần quan sát, "Quả nhiên là Kim Linh Tằm Ti vô cùng trân quý!"
"Nghe nói vật này có thể giúp nâng cao sự hưng phấn của thần kinh, đơn giản có thể được xưng là một món linh khí!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.