Nương Tử Xin Dừng Tay

Chương 14: Thiên Vận Triền Tâm Công




Một tên gia đinh cười nói "Chà! Biểu thiếu gia, người cũng đừng lấy tiểu nhân ra để đùa giỡn. Khi tiểu nhân ăn tết còn thấy qua người, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người..."
"Đúng vậy, tiểu nhân vẫn đang chờ để lĩnh bạc thưởng đây." Một tên gia đinh khác nói, liền muốn tiến lên bắt Hứa Dương.
Nhưng hắn còn cách biểu thiếu gia hơn ba thước, liền bị một bàn tay cứng như sắt kẹp lấy trên vai, đau đến nỗi suýt nữa chảy cả nước mắt, đồng thời tức giận hét vào bên tai hắn, "Lớn mật! Còn dám đụng vào Hứa thiếu sư!"
"Au! Au! Buông tay..."
Hứa Dương phản ứng cũng là cực nhanh, trong lòng tự nhủ đúng, anh đây bây giờ thế nhưng lại là "Hứa thiếu sư", đang có hai người Luyện Khí Tam Trọng trợ giúp, mà chỉ có hai tên gia đinh Đường gia mà thôi, ta sợ cái gì?
Hắn dù bận vẫn ung dung thối lui hai bước, ho nhẹ một tiếng, từ từ nói kiểu "Khuyên can" "Tống Toàn, các nàng hình như cũng đang có việc gấp, đừng có làm khó các nàng."
"Đã nghe chưa? Còn không cám ơn Hứa thiếu sư khoan dung độ lượng?"
"Biểu thiếu gia, nếu người cứ như vậy, đừng trách tiểu nhân đắc tội."
"Làm càn!" Lăng Nguyệt thấy hai người vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc này lập tức tụ tập linh lực vỗ vào thân cây Du bên đường, để lại một vết chưởng ấn sâu hơn hai tấc, sau đó lạnh lùng nói "Nếu còn làm càn phiền nhiễu, thì đừng trách ta không khách khí!"
Hai tên gia đinh Đường gia dọa đến nỗi sợ xanh mặt, thời gian các nàng đi theo bên người Đường Tiểu Tuyết cũng không ngắn, thầm nghĩ cho dù là tiểu thư nhà mình, cũng không dễ dàng tiện tay để lại chưởng ấn sâu trên cây Du như vậy.
Nói cách khác, vị lưng đeo xích sắt trước mắt này chí ít cũng không sai biệt lắm so với Đường Tiểu Tuyết, có thực lực Luyện Khí Tam Trọng!
Biểu thiếu gia thực sự là có bản lĩnh, kiếm đâu ra một bảo tiêu mạnh đến như vậy?!
Hai tên gia đinh không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, dọa đến nỗi quay đầu liền chạy, so với việc được thưởng bạc, thì đương nhiên vẫn là cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
"Tam Đương Gia" bí mật quan sát từ xa cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ còn nghĩ nếu "Con tin" bị người ta bắt đi, có nên đi kéo hắn một chút hay không, may mà hai người kia tự mình rời đi.
Đợi khi mấy người Hứa Dương đi xa, nàng đi đến dưới gốc cây Du kia xem xét, cũng không khỏi thầm giật mình —— nữ nhân lưng đeo xích sắt kia thoạt nhìn cũng chỉ trên dưới hai mươi, lại có thực lực thế này!
Có điều nàng chợt lại lộ ra ý cười lạnh, mặc dù mấy người này mạnh hơn, chỉ chờ Đại Đương Gia dẫn người mai phục xong, việc một phiếu này vẫn là mười phần chắc chín! Mùa đông này tất nhiên là phải có rượu có thịt, nói không chừng tiền chuộc còn đủ mua mấy tên tuấn tiếu nam nhân trở về, hắc hắc hắc...
Lần nữa lên đường, mấy người Bách Lí Dao, Lăng Nguyệt rất nhanh liền đem đoạn khúc nhạc dạo ngắn kia quên sạch sành sanh, nhưng trong lòng Hứa Dương lại khó mà bình tĩnh được.
Sau khi hắn chạy ra khỏi Hứa phủ, mặc dù trên đường đi mạo hiểm không ngừng, nhưng đây là lần đầu tiên thực sự bị chặn bởi truy binh.
Có điều chỉ là hai tên gia đinh cao cấp Đường gia, thực lực nhiều nhất là Luyện Khí nhập môn, nhưng ở trước mặt mình cũng vô cùng cường đại.
Nếu không có mấy người Lăng Nguyệt làm cho dao động, thì hôm nay mình khẳng định lành ít dữ nhiều.
Nói cho cùng, thực lực của chính mình phải thật mạnh thì mới có thể quyết định được đạo lí! Nếu không gặp lại mối nguy cơ lần sau, có lẽ sẽ không nhất định gặp được may mắn như vậy.
Hắn nghĩ tới đây, không khỏi thở dài một hơi, công pháp « Vạn Thần Quyết » của Hứa gia cũng coi như không tệ, nghe nói tổ tiên Hứa gia có người lấy công pháp này đạt đến trình độ đệ nhất trong Thần Trì Giới. Nhưng cái thể chất này của mình thì hỏng bét, khổ luyện một năm, không, thời còn nhỏ Hứa thiếu gia có lẽ cũng đã luyện công pháp này, nhưng kiểu gì cũng không có cách nào nhập môn.
Mẹ kiếp đúng là đen đủi, người khác xuyên không qua đều là "Thánh Thể", "Bá Thể", "Thần Chi Huyết Mạch" gì đó, đến lượt mình thì lại thành phế vật...
Hắn chợt nhớ tới Vĩnh Trấn mấy ngày trước tự xưng là "Tàn hồn" Thiên Tiên, gia hỏa này có thể rót ý nghĩ vào trong ký ức của mình, còn có thể cảm ứng ra được hồn phách xung quanh, muốn đến hẳn là cũng không đơn giản.
Vì nàng đã nói rằng công pháp Mị Thuật đó có yêu cầu rất thấp đối với linh lực, phù hợp với những người có linh hồn mạnh mẽ như mình tu luyện, nói không chừng đây thực sự là một cách để phá bỏ xiềng xích của con đường tu luyện.
Huống chi nàng còn đề cập đến việc mình là "Mị Cốt Thiên Thành" gì đó... Hừ, cái "Thiên phú" cứt chó này khẳng định là vì thân thể thiếu gia Hứa gia, cũng chẳng liên quan gì đến việc chuẩn nam tính 24k này của mình rồi!
Hơn nữa, cứ thử một chút cũng đâu có mất tiền.
Hứa Dương mấy ngày trước đói bụng, nhưng vào lúc này rốt cục cũng đã có tinh lực để nghĩ đến những thứ này.
Vừa nghĩ đến đây, hắn âm thầm bước chân đi chậm lại, kéo ra một chút khoảng cách với mấy người Bách Lí Dao, bắt đầu xem kỹ vụ công pháp "Thiên Vận Triền Tâm" trong đầu.
Đúng như Vĩnh Trấn đã nói, công pháp này là một môn Mị Thuật, đòi hỏi yêu cầu thiên phú cũng cực cao, người không "Mị cốt" hoặc "Mị tâm" không thể nào tu luyện được. Nhưng uy lực của nó lại cực kỳ kinh người, đã có rất nhiều đại tiên, ma quỷ mạnh mẽ chết ở trong cái Mị Thuật này!
Có điều Hứa Dương từ xưa đến nay chưa bao giờ xem quảng cáo để biết hiệu quả, tự biên tự diễn là điều mà ai cũng biết, không có ai bảo rằng công pháp nào đó của mình là không tốt cả.
Hắn nhìn lướt qua một lần nguyên tắc chung, và hiểu được tổng quát về Thiên Vận Triền Tâm Công này.
Công pháp này chia làm hai bộ phận lớn, đó là Tu Linh Tâm Pháp và linh thuật.
Ghi chép của người trước đó là một phương thức đặc biệt khống chế vận hành thiên địa linh nguyên ở trong cơ thể, dùng cho việc tăng cao tu vi, khơi thông Thiên Đạo. Tổng cộng chia làm bảy đại tầng, cộng thêm một giai đoạn "Nhập môn" không tính số tầng.
Người sau viết cụ thể còn lại là Mị Thuật điều động linh lực để chế địch. Theo Tâm Pháp không ngừng tăng lên, mỗi một tầng Mị Thuật có thể thi triển cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh.
Tâm Pháp cùng linh thuật hỗ trợ lẫn nhau, không thể chia cắt. Không có Mị Thuật, Tâm Pháp có mạnh hơn cũng không phát huy ra được uy lực. Tương tự, ngược lại nếu không có sự hỗ trợ của Tâm Pháp, những Mị Thuật này một cái cũng vô pháp thi triển ra.
Hứa Dương trước tiên xem kỹ giai đoạn nhập môn của công pháp này, ngoài phương pháp tu luyện Tâm Pháp còn có một "Mê tâm" —— Mị Thuật ảnh hưởng đến thần chí kẻ địch thông qua ánh mắt, động tác, hình thái, lực phóng thích của người tu luyện, khiến cho mất hồn trong thời gian ngắn.
Á đù, có chút thú vị! Hai mắt Hứa Dương không khỏi tỏa sáng.
Hắn làm thiếu gia Hứa gia hơn một năm nay, đánh nhau đã thấy rất nhiều lần rồi, biết khi hai người đánh nhau đến chết, chưa nói đến mất đi ý thức, cho dù lực chú ý hơi mất tập trung, cũng có thể bị trọng thương hoặc thậm chí mất mạng.
Nếu như đối phương sững người trong nửa giây thì chẳng khác nào đem đầu tặng không cho người ta!
Nhưng chữ nhỏ phía sau lại làm cho Hứa Dương tỉnh táo hơn một chút, đối thủ có tu vi càng cao thời gian bị ảnh hưởng càng ngắn, căn cứ tư chất khác biệt của người thi triển Mị Thuật, hiệu quả vẫn dao động ở một mức độ nhất định. Nếu chênh lệch tu vi giữa người thi triển và đối phương quá lớn, không những không ảnh hưởng đến đối phương, mà thậm chí sẽ gặp nguy hiểm bị phản phệ bởi Mị Thuật.
Hứa Dương trong lòng thầm nghĩ, "Chênh lệch trình độ tu vi" này lớn như thế nào? Không phải là chênh lệch quá lớn giữa chính mình và đối thủ Luyện Khí Tam Trọng sao?
Các loại hộ vệ gia đinh Hứa gia, Đường gia, phần lớn cũng chỉ là Luyện Khí nhập môn, chắc chắn là không nói chơi. Chỉ cần có thể đối phó được với Đường Tiểu Tuyết Luyện Khí Tam Trọng, vậy là giải quyết được vấn đề lớn!
Nghĩ đến đây, hắn lại không khỏi thở dài một hơi, hết lần này tới lần khác công pháp Mị Thuật xui xẻo này là cái gì chứ... Xem ra giữa tự vệ và tiết tháo, tạm thời chỉ có thể chọn một.
Đương nhiên là tự vệ rồi! Tiết tháo cũng chẳng thể ăn được.
Hứa Dương lại tiếp tục tìm đọc nội dung ở cuối nguyên tắc chung của Thiên Vận Triền Tâm Công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.