Yến gia.
Sau khi Yến Thanh Mộng bình tĩnh lại, liền có chút hối hận.
Những lời mà cô ta nói ra, thực dễ dàng bị vạch trần, lúc ấy đang tức giận.
Đem toàn bộ những cái đó nói lung tung ra.
Đem nước bẩn toàn bộ hắt lên trên người Trà Trà.
Giờ phút này, càng nghĩ càng hối hận, chính mình quá mức lỗ mãng, có một số việc, hẳn là phải lên kế hoạch cẩn thận.
Huống chi, Hoắc Kình không phải người dễ chọc.
Vạn nhất bị Hoắc Kình biết mình tính kế Trà Trà, nói không chừng...... Còn sẽ biến khéo thành vụng.
Ngay cả trong lòng có loại việc lớn này, đều không thể khiến quan hệ của Hoắc Kình và Trà Trà tan vỡ, này chỉ có thể thuyết minh quan hệ của hai người, so với trong tưởng tượng của mình còn muốn thân - mật hơn.
Yến Thanh Mộng cân nhắc trong chốc lát, quyết định nhanh chóng rời đi.
Ít nhất, mấy ngày nay không thể ở lại trong nhà.
Nói không chừng ngày nào đó Hoắc Kình liền gϊếŧ tới đây, đó chính là người mà Hoắc Thu Đèn cũng sợ hãi!
Cô ta vội vàng trở về phòng, đơn giản thu thập một chút quần áo.
Mười phút sau.
Yến Thanh Mộng kéo rương hành lý chuẩn bị rời đi.
Mới vừa đi đến cửa.
Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra.
Yến Thanh Mộng ngốc lăng.
Kinh ngạc nhìn cha Yến mẹ Yến đi vào.
Phía sau còn có Trà Trà và Hoắc Kình đi theo, "Các người sao lại tới đây?" Cô ta buột miệng thốt ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Trà Trà cười đến với ngọt vừa ngoan, "Nơi này chẳng lẽ không phải nhà tôi sao? Tôi vì cái gì không thể trở về nhà của chính mình chứ? Chị ở chỗ này, ba mẹ cũng ở chỗ này......Như thế nào, chẳng lẽ các người đều không tính toán thừa nhận tôi là người của Yến gia sao?"
Mẹ Yến theo bản năng muốn mở miệng phản bác.
Đột nhiên, cả người đánh cái rùng mình, bà ta nhược nhược nhìn về phía Hoắc Kình.
Tâm tình thập phần phức tạp.
Mình mang theo Trà Trà trở về, nào biết, hắn lại đi theo một đường.
Cha Yến duỗi tay đẩy bà ta một cái, mẹ Yến vội vàng hoà giải, "Trà Trà, đừng nói như vậy, Thanh Mộng chính là đang quan tâm con."
Mấy người đứng ở chỗ đó, không hề có ý tứ muốn đem Hoắc Kình mời vào nhà ngồi.
Giằng co vài phút.
Mẹ Yến ngượng ngùng hướng về phía Hoắc Kình nói, "Hoắc tiên sinh, nhà của chúng tôi đơn sơ, sợ khiến ngài bẩn mắt, liền không mời ngài vào......"
Hoắc Kình không phản ứng bà ta, rũ mắt nhìn về phía tiểu bảo bối nhà mình.
Nói thực ra, hắn còn không có đoán ra được cô đang muốn làm cái gì.
Bất quá, mặc kệ cô muốn làm cái gì, hắn đều theo bồi.
Trà Trà quay đầu đem Hoắc Kình kéo vào nhà, một tay đem cửa phòng đóng lại, sau đó khóa trái, động tác liền mạch dứt khoát lưu loát.
Làm xong này hết thảy, cô một lần nữa vén ống tay áo.
Ô, lúc này đây, rốt cuộc cũng có thể động thủ.
Ngón tay trắng nõn, hơi hoạt động một chút, các khớp xương phát ra rắc rắc.
Mẹ Yến cha Yến hai người sắc mặt đổi đổi, bọn họ chưa thấy qua Trà Trà như vậy.
Yến Thanh Mộng cũng chưa thấy qua.
Cô ta liên tục lui về phía sau, dự cảm không tốt xông thẳng trong óc.
"Mày, Mày muốn làm cái gì! Yến Trà!" Yến Thanh Mộng rống to.
Trà Trà cười cười, một chân đá qua, động tác chuẩn xác và tàn nhẫn đem người đá ngã xuống mặt đất, "Muốn làm cái gì? Đương nhiên là muốn đánh mày a!"
Mỉm cười ngọt ngào mang theo vài phần tà khí.
"Chậc chậc, chị gái à, không phải mày nói tao bức mày tự sát, lại hại mày cùng Hoắc Thu Đèn tách ra sao? Nếu mày đã gán cho tao nhiều tội danh như vậy, tao đây dù sao cũng phải đòi lại một chút lợi tức nha?
Ví dụ như: Đem mày đánh đến nửa chết nửa sống? Sau đó mày liền có thể mỗi ngày nói với bên ngoài rằng, tao khi dễ mày như thế nào.
Bởi vì có một số việc, phải muốn chứng thực, nói không chừng, nhìn đến mày bị tao đánh thảm đến như vậy, mày còn có thể lại đem chuyện lung tung rối loạn nháo lớn lên, tiếp tục bịa đặt nga!
Aiza, tao sao lại có thể tâm địa thiện lương đến như vậy chứ? Tay cầm giáo nước bẩn hắt người khác, học xong rồi sao?"