Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 480: Tổng tài trong lòng có bạch nguyệt quang (60)




    Mẹ Yến suy nghĩ rất nhanh liền thu hồi.
Bà vẫn không quên, mục đích của lần này.
"Yến Trà, tao vất vả sinh mày nuôi mày nhiều năm như vậy, mày như thế nào có thể đối với chị mày như vậy?
Mày nói xem, chị mày rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với mày? Mày bức chị mày tự sát, tao cũng không cùng mày so đo, không nghĩ tới, mày còn không biết hối cải, còn làm hại chị mày và Hoắc Thu Đèn chia tay......"
Mẹ Yến nói blah blah một đống, giọng của bà ta rất lớn, biểu tình phẫn nộ, khí thế hung mãnh.
Vừa vặn hiện tại lại là thời gian nghĩ khi kết thúc tiết học buổi sáng, người rất nhiều, thực mau liền hấp dẫn không ít người đến vây xem.
Trà Trà khó có được nhiều thêm vài phút kiên nhẫn.
"Nguyên lai, chị ấy cùng các người nói như vậy a!"
Không nghĩ tới, Yến Thanh Mộng liền loại lời nói này cũng có thể nói ra được.
Cô đoán rằng, Yến Thanh Mộng có khả năng đã đánh mất lý trí, mới có thể trắng trợn nói dối như vậy.
"Mày có ý tứ gì?" Mẹ Yến không hiểu ý tứ của cô.
Bất quá, nghi hoặc chỉ là trong chớp mắt.
Tiếp theo đó, bà lại bắt đầu một lần nữa công kích Trà Trà.
Đối với bà ta mà nói, những năm gần đây, Trà Trà từ trước đến nay đều là bị đánh cũng không đánh trả, mắng cũng không cãi lại.
Bà ta theo thói quen tính duỗi tay đánh lên người Trà Trà.
Trà Trà động tác rất nhanh, lắc mình né tránh.
Hoắc Kình sắc mặt khiến người khác rét run.
"Cút!" Hắn lạnh như băng nhìn mẹ Yến.
Người hắn sủng không dám nói nặng một câu, bà ta lại dám động thủ?
Ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên bàn tay kia.
Mẹ Yến cả người run lên, bà ta cảm giác được sợ hãi, thậm chí, bà ta còn có một loại ảo giác, tay của mình......Đã không còn
tồn tại.
Cơ hồ là theo bản năng dùng một cái tay khác nhéo chính mình một cái.
Theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt nhanh chóng đánh giá Hoắc Kình.
Chú nhỏ của Hoắc Thu Đèn?
Còn trẻ như vậy sao?
Nhân sinh lịch duyệt rõ ràng nói cho bà biết, người trước mắt này, bà không thể trêu vào.
Mẹ Yến nhanh chóng suy tư, rồi sau đó lấy lòng nói, "Xin chào, ta là mẹ của Trà Trà, ta tới đón con bé về nhà."
Trên mặt bà ta cố ý hiện ra ý cười, phảng phất người vừa rồi hùng hùng hổ hổ kia không phải là bà ta.
"Về nhà? Liền tính về nhà, vậy cũng là về nhà của tôi vào em ấy." Hoắc Kình hừ lạnh, mặt mày tràn đầy lạnh lẽo.
Hơi thở quanh thân càng thêm lạnh nhạt, bức cho mẹ Yến không dám tới gần.
Hoắc Kình quay đầu lại, một tay đem tiểu bảo bối ôm vào trong lòng ngực, sợ động tác vừa rồi của mẹ Yến dọa đến cô.
Mẹ Yến và cha Yến liếc nhau, mạnh dạn nói.
"Cậu lời này là có ý tứ gì? Nó là con gái của tôi, liền tính cậu là bạn trai của nó, cậu cũng không thể không cho tôi làm mẹ, đem người mang về nhà!"
Trà Trà ánh mắt lóe lóe, như là đang nghĩ tới cái gì đó.
Không chờ Hoắc Kình mở miệng, cô giành trước một bước, "Được a, con cùng các người trở về."
Mẹ Yến lập tức vui vẻ, trước đem người hống trở về, đến lúc đó đóng cửa lại, còn không phải muốn giáo huấn như thế nào liền giáo huấn như thế đó?
Bà ta bàn tính như ý đánh đến cực vang, nhưng mà lại không biết, cũng có người cùng với bà ta đánh chủ ý giống nhau.
Trà Trà, "!!!" Cùng mẹ Yến về nhà.
Mình có thể vén tay áo lên muốn động thủ như thế nào liền động thủ như thế đó!
Không đem người đánh tới quỳ xuống khóc xin tha, thì mình không phải Trà Trà!
Đánh nhau a, ta là chuyên nghiệp!
Hoắc Kình từ trong mắt Trà Trà nhìn thấy được vài phần nóng lòng muốn thử, hắn ngốc lăng, sau đó nhẹ giọng ở bên tai cô nói, "Anh với em cùng đi."
Trà Trà, "......Cũng được."
Cùng nhau liền cùng nhau vậy.
Không sao.
Liền tính mình động thủ, Hoắc Kình cũng sẽ giúp đỡ một tay, vui vẻ.
Mẹ Yến cùng cha Yến căn bản không ý thức được nguy hiểm đang cần kề.
Còn đang đắm chìm trong vui vẻ vì đã đem người hống trở về.
Đối với bọn họ tới nói.
Đem người mang về, để cô ở trước mặt Thanh Mộng hảo hào nhận sai, cầu được tha thứ, khiến cho Thanh Mộng tâm tình tốt lên một chút, mới là quan trọng nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.