Yến Thanh Mộng bị dọa đến sửng sốt.
Cái gì mà tay cầm bát nước bẩn?
Không!
Mình không muốn học!
Nói dễ nghe đến như vậy, trên thực tế, còn không phải là phải đối với mình xuống tay sao???
Còn cái gì mà tâm địa thiện lương?
"......" Mẹ nó có độc a!
Yến Thanh Mộng che lại cẳng chân vừa bị đá, hoảng sợ lùi lại phía sau.
Sau khi mẹ Yến phản ứng lại, bắt lấy cha Yến, hai người cuống quít tiến lên che chở cho Yến Thanh Mộng.
"Mày dám động đến chị mày, tin hay không tao......"
"Bà thế nào?" Trà Trà cười hì hì nhìn nhìn bà ta.
Ánh mắt u ám, đem mẹ Yến dọa sợ tới mức ngây người tại chỗ.
Không, con gái của mình không nên là cái dạng này!
Không có khả năng có biến hoá lớn đến như vậy!
Rõ ràng trước kia, Yến Trà ngu ngốc thiểu năng, đừng nói động thủ đánh người, ngay cả phản bác cũng không biết phản bác như thế nào, lắp bắp, phản ứng cũng đặc biệt chậm.
Nơi nào giống như hiện tại?
Mồm miệng lanh lợi, động bất động liền động thủ......
Mẹ Yến không tự tin nhìn chằm chằm cô, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên liền toát một loại dự cảm không tốt.
Trà Trà trong mắt đều là nóng lòng muốn thử, cô tiến lên, một tay đem cha Yến Mẹ Yến kéo ra.
Ở trước mặt mẹ Yến, trực tiếp động thủ đem Yến Thanh Mộng trong mắt tràn đầy hoảng sợ đánh một trận.
Động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Sau khi đánh xong.
Cô xoay người, cười cười nhìn mẹ Yến, "Tôi không chỉ động đến cô ta, còn đánh cô ta, bà tính toán làm thế nào?"
Rõ ràng là một tiểu cô nương mềm mại, nhưng lời nói ra, lại khiến người khác cứng họng.
Ngay cả hơi thở trên người, cũng nhiều thêm vài phần kiêu ngạo.
Mẹ Yến tức giận đến mức suýt chút nữa đứng không vững.
"Mày, mày......" Mày nửa ngày, cũng chưa nói ra được cái gì......
Trà Trà nghiêng đầu nhìn Hoắc Kình đứng ở cách đó không xa.
Cô lên tiếng cùng hắn thương lượng, "Anh đi ra ngoài một chút trước, có được không?"
Ngươi ở chỗ này, ta thật sự không tiện động thủ.
Hoắc Kình suy tư, lại cân nhắc một chút giá trị vũ lực của tiểu cô nương nhà mình, sao đó nói, "Năm phút, sau năm phút, nếu em không đi ra, anh liền tiến vào."
Trà Trà gật gật đầu, "Được."
Năm phút, vậy là đủ rồi.
Hoắc Kình xoay người đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.
......
Năm phút sau.
Trà Trà mặt mang ý cười đi ra ngoài.
"Chúng ta về nhà thôi." Cô duỗi tay, kéo Hoắc Kình, rõ ràng là một bộ dáng ta đây tâm trạng rất tốt.
Hoắc Kình nhìn thoáng qua cửa phòng bị Trà Trà đóng lại, không hé răng, gật gật đầu.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, dù sao tiểu cô nương nhà mình vui vẻ là được.
Em ấy vui vẻ, mình cũng vui vẻ theo.
Thất Thất run bần bật hỏi một câu, 【 Trà Trà......Bọn họ hẳn là còn tốt đi? 】
Ô, ký chủ vừa rồi thật sự rất hung tàn.
Trà Trà, "......Bọn họ? Bọn họ đương nhiên không có việc gì a, ta cũng chỉ là đánh một trận mà thôi, đại khái cũng chỉ đau đớn mười ngày nửa tháng?"
Nga, thuận tiện lại uy hiếp cảnh cáo vài câu......
Thật sự cũng chỉ có cười cười nói chuyện.
Đương nhiên......Cũng có thể bọn họ chưa từng bị dọa qua.
Bất quá không sao, bọn họ hẳn là không dám đến trêu chọc mình nữa.
Đặc biệt là Yến Thanh Mộng.
Lúc hai người trở lại biệt thự.
Hoắc Kình gửi cho trợ lý một tin nhắn.
Dặn dò trợ lý tìm vài người hảo hào quan sát động tĩnh mấy người của Yến gia một chút, phàm là dám có tâm tư khác, liền lập tức nói cho hắn......
Buổi tối.
Sau khi Trà Trà rửa mặt xong, ôm chăn nằm lên trên giường.
Đang định nhắm mắt ngủ.
Cửa phòng cô bị Hoắc Kình đẩy ra.
Cô ngước mắt nhìn một cái.
Chỉ thấy Hoắc Kình cầm giấy bút cùng với bàn vẽ, phá lệ nghiêm túc hướng về phía mình đi tới.
Trà Trà, "???"
"Anh định làm cái gì?"
Hoắc Kình đứng đắn nói, "Vẽ cho em bức hoạ, anh đã suy nghĩ một chút, nhìn ảnh chụp vẻ vẫn là không tốt lắm, cho nên, anh tính toán vẻ bộ dáng ngủ say của em, em ngủ đi, anh sẽ thực an tĩnh mà vẽ tranh."
Trà Trà, ".................."