Nhân Lộ Thành Thần

Chương 116: So tài




Trong màn đêm mờ ảo, cái lạnh của màn đêm làm ướt đẫm hai vai Lâm Vũ. Lâm Vũ một mình lang thang vô định. Nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Nhưng suy nghĩ của hắn vẫn chỉ là con số không, hắn không hiểu, suy nghĩ của hắn cứ rối tung lên.
Bỗng một âm thanh vang lên, khiến Lâm Vũ chú ý. Dưới ánh trăng mờ nhạt, hình ảnh một cô gái nhỏ bé, quần áo đơn xơ đang tự mình giặt y phục trong dòng nước lạnh giá của mùa đông với đôi tay trần đã lạnh đến trắng xóa. Vầng trăng treo cao phát ra ánh sáng mờ nhạt, kèm theo từng cơn gió lạnh. Càng khiến khung cảnh trở lên băng giá.
Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu, đã thấy Lâm Vũ đang nhìn mình, liền đứng dậy. Nở ra một nụ cười miễn cưỡng nói.
“Xin lỗi đã để huynh phải chê cười”
Lâm Vũ thở dài, đi đến một cây đại thụ gần đó, đưa tay chạm lên cây đại thụ. Cả cây đại thụ xanh tươi bỗng trở lên khô héo trong nháy mắt, vỡ thành từng mảnh rơi trên mặt đất. Lâm Vũ đá chân, một ngọn lửa lớn thổi bùng lên, xua tan cái hắc ám của màn đêm tăm tối, xóa nhòa đi cái lạnh giá của mùa đông. Lâm Vũ đưa tay. Một con cá lớn từ dòng suối bị kéo vào tay Lâm Vũ. Một mùi thơm ngào ngạt được tỏa ra.
“Ngồi đi”
Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Vũ, suy nghĩ một lúc liền đến ngồi đối diện Lâm Vũ. Hơi ấm từ ngọn lửa khiến khuôn mặt tái nhợt vì cái lạnh giá của mùa đông vơi đi phần nào. Lâm Vũ xẻ con cá đã nướng chín làm hai, đưa cho Nguyệt Nguyệt một nửa.
Nguyệt Nguyệt cũng không khách khí, nhẹ nhàng nói đạ tạ rồi mới bắt đầu từ tốn ăn.
Lâm Vũ cũng đánh giá Nguyệt Nguyệt, không hổ là thiên hạ đệ nhất tài nữ của Thiên Giới. Chỉ ăn uống thô sơ cũng toát lên vẻ ưu nhã hiếm có trên thế gian.
“Lâm Vũ, cảm ơn huynh”
“Không có gì”
Nguyệt Nguyệt cúi đầu, nhìn ngọn lửa phía trước. Im lặng một lúc bắt đầu nói.
“Huynh là người đầu tiên đối tốt với ta thật lòng như vậy, mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt là khinh thường, mỉa mai, lợi dụng, tham lam, căm ghét...Nhưng ta nhìn thấy trong mắt huynh, ta cũng chỉ giống những cô gái bình thường khác, không hề có một chút dối trá, lợi dụng nào”
Lâm Vũ cúi đầu nhìn ngọn lửa, không do dự nở ra một nụ cười bỉ ổi.
“Ha ha...công chúa không phải thích ta rồi đấy chứ, cũng phải ta phong lưu tiêu sái, anh tuấn bất phàm, người gặp người thích hoa gặp hoa nở. Công chúa thích ta là phải ha ha...”
Nguyệt Nguyệt cúi đầu nhìn ngọn lửa vẫn đang bùng cháy, không để ý tới Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, nụ cười bỉ ổi, khoác lác khoe khoang bản thân mình.
“Con người có thể nói dối, biểu cảm có thể thay đổi, con mắt cũng có thể lừa người. Nhưng trái tim thì không. Trái tim không bao giờ biết nói dối, Lâm Vũ huynh rất giống ta”
Lâm Vũ im lặng, cúi đầu nhìn ngọn lửa nghe Nguyệt Nguyệt kể về quá khứ của mình.
“Ta vốn chỉ là một đứa con hoang được Thiên Đế nhặt về. Mẫu thân của Thiên Thiên, người nổi danh toàn bộ Thiên giới lúc bấy giờ, không chỉ vì nhan sắc tuyệt trần, xinh đẹp vô song, mà còn có tài tiên đoán, thôi diễn tương lai chưa một lần sai lầm. Khi gặp ta đã sợ hãi hét lớn nói ta chính là ác quỷ, là ác quỷ sẽ đẩy thiên giới vào diệt vong, là ác ma, là ác ma đẩy thiên giới chìm trong biển máu. Muốn ra tay giết ta nhưng bị Thiên Đế cản lại. Từ đó ta sống trong cảnh bị người đời khinh bỉ, căm ghét,chịu cái lạnh của thế gian khi chỉ là một cô bé bảy tuổi. Ai cũng muốn ta chết đi. Dù ta là công chúa nhưng ta sống không hề giống một con người. Ta từng ước Thiên Đế lúc đó đừng đem ta về, thà rằng cứ để ta là một cô nhi, sống không nơi nương tựa ngày ngày chịu đói chịu khổ còn hơn sống trong thiên cung vàng son lỗng lẫy mà không hề có chút hạnh phúc, chỉ có khổ đau, nước mắt và máu.”
Nguyệt Nguyệt nhìn lên bầu trời tăm tối, cố gắng nở một nụ cười nói
“Xin lỗi, đã để huynh nghe những chuyện không vui”
“Không có gì”
Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Vũ, dư dự nói.
“Vậy, huynh có thể kể cho ta nghe quá khứ của huynh được không, nếu huynh không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, ta chỉ có đôi chút tò mò mà thôi”
Lâm Vũ suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, bắt đầu kể về về quá khứ của mình.
“Ta vốn là cô nhi, bị một tổ chức độc ác bắt làm vật thí nghiệm. Chịu đủ mọi hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Sau đó ta may mắn trốn thoát, được một gia đình giàu có, quyền thế nhận nuôi. Nhưng chỉ được ba ngày, ta thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát, phụ mẫu mất sạch, người thân đều chết hết, ta bị hủy đi linh căn, trở thành phế vật, đến một con chó cũng không bằng. Tất cả chỉ vì lợi ích và lòng tham. Ta trở thành nô dịch, trở thành tên trông coi chuồng ngựa, trở thành con mồi trong mắt người khác. Cả thế gian đều muốn ta chết. Ai nhìn thấy ta cũng khinh thường ta, mắng ta là ngu ngốc, là vô dụng, là phế vật...”
Khung cảnh trở lên tĩnh lặng, trong màn đêm u tối, ánh mặt trăng đã không còn, chỉ sót lại cái giá lạnh của màn đêm. Nguyệt Nguyệt là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
“Huynh biết không, huynh như một con sói cô độc, luôn tự gặm nhấm vết thương của bản thân một mình mà không muốn để ai biết...Ta hiểu, nó rất đau. Chính vì vậy ta mới thích huynh. Ta muốn được ở bên cạnh huynh”
“Vậy sao...”
“Huynh luôn mỉn cười, cười rất nhiều, nhưng ta thấy được nước mắt sau nụ cười của huynh, ta biết huynh không hề vui vè...Sau nụ cười đó là nước mắt, là những vết thương chồng chất. Ta muốn ở bên cạnh huynh, cùng huynh vượt qua tất cả...”
Hai người ngồi đối diện với nhau bên ngọn lửa bùng cháy, kể cho nhau nghe những câu chuyện của bản thân. Cho tới khi mặt trời đã dần hiện lên trong màn đêm tăm tối. Tia sáng đầu tiên đã chiếu xuống mặt đất. Ngọn lửa đã tắt rụi. Chỉ còn lại đống tro tàn. Lâm Vũ đứng dậy, quay người rời đi. Nguyệt Nguyệt nhìn theo bóng lưng Lâm Vũ nhịn không được hét lớn.
“Vậy huynh có hận thế gian này không”
Lâm Vũ nhìn vào màn đêm tăm tối còn sót lại. Linh lực bùng nổ, đánh bay một khoảng trời lớn. Xua tan cái đen tối của màn đêm. Ánh nắng tràn vào chiếu sáng vạn vật xung quanh.
“Thế gian không có quyền phải đối tốt với ta. Nhưng ta có quyền đối tốt với bản thân mình. Vậy là được rồi. Còn sống không phải là một niềm hạnh phúc sao”
Nguyệt Nguyệt chỉ biết im lặng nhìn theo bóng lưng Lâm Vũ rời đi.
Ngày hôm sau, lễ hội Thiên Giới đã được diễn ra trong không khí náo nhiệt cả Thiên Giới. Tiếng pháo nổ vang khắp mọi nơi,tiếng cười nói, nhộn nhịp reo hò như dội vang vào lòng người. Các hàng ăn đều được miễn phí. Và tiết mục được chú ý nhất đương nhiên là cá cược ai sẽ là người về thứ 2 trong cuộc thi tranh tài ngày hôm nay.
Tại sao lại là thứ 2, không phải thứ nhất. Nói nhảm sao, trong Thiên Giới, ai có thể đánh bại Nguyệt Nguyệt về tài năng, trí tuệ, thi từ ca phú...Từ trước đến nay, giải nhất chỉ thuộc về Nguyệt Nguyệt. Cho nên dù có là tên ngốc, hắn cũng sẽ không mở xem ai sẽ là người đứng thứ nhất trong cuộc thi này.
Lâm Vũ nhìn mọi người đang thi nhau cá cược ai đứng thứ 2. Không nhịn được nở một nụ cười chiến thắng. Có thể mọi năm Nguyệt Nguyệt là người đứng đầu. Nhưng đáng tiếc, người đứng thứ nhất trong cuộc thi hôm nay, chỉ có thể là Thiên Thiên. Còn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể đứng thứ 2 mà thôi.
Lâm Vũ mỉn cười rực rỡ, không do dự ném hết tất cả tài sản mình có, đặt cược Nguyệt Nguyệt về thứ 2, mặc kệ những ánh mắt mỉa mải, khinh thường của những người xung quanh. Tiêu sái rời đi với nụ cười chiến thắng trên môi.
Lâm Vũ ngồi bắt chéo hai chân, miệng cắn hạt dưa, yy ảo tưởng, miệng cười hắc hắc dù bên cạnh hắn, giám khảo A,B,C đang miệt mài chăm chú quan sát, đánh giá tiết mục của những người tham gia.
“Thí Sinh ngươi không tệ, tài năng suất chúng, học thức hơn người. Đáng được khen thưởng”
Các giám khảo A, B, C đều là những người có học thức tinh thông trong lĩnh vực nghệ thuật. Không thể phủ nhận lời nói của họ đều đánh giá vô cùng chính xác.
“Lâm Vũ, Lâm Vũ,...”
Vị giám khảo A vội vàng đánh thức Lâm Vũ đang ngẩng mặt nhìn trời, miệng cắn hạt dưa yy ảo tưởng trở về hiện tại.
Lâm Vũ khuôn mặt khó hiểu nhìn vị giám khảo A. Giám khảo A vội vàng nói nhỏ vào tai Lâm Vũ
“Đến lượt Lâm Vũ tiên sinh nhận xét và cho điểm Thí Sinh”
Lâm Vũ nhìn Thí Sinh trước mắt, hắn tên Thí Sinh, xuất thân thế gia, có học thức không tệ. Hắn hình như làm một bài thơ về sông núi gì đó, nói lên hùng tâm tráng khí gì đó.
“Ngươi không tệ, 0 điểm”
Thí Sinh khuôn mặt phẫn nộ, chỉ thẳng Lâm Vũ không cam lòng hét lớn.
“Ngươi nói bậy, ngươi chính là đố kị ta tài giỏi hơn ngươi nên mới mới làm như vậy, ta không phục”
Lâm Vũ nở một nụ cười hắc hắc.
“Ngươi không phục, có thể làm gì ta”
Thí Sinh khuôn mặt đỏ bừng, gào thét.
“Ta không phục, ta không phục, ta không phục....”
Lâm Vũ cũng không nói nhảm, lấy cây quạt của giám khảo A, tùy ý cầm cây bút của giám khảo B, viết đôi ba chữ ném lên trước mặt Thí Sinh. Thí Sinh nhìn cây quạt như thất hồn lạc phách, cả người tiều tụy, gục xuống mà rời đi, bộ dáng vô cùng thê thảm. Khiến mọi người há hốc mồn kinh ngạc, chuyện này là sao, không phải đang bừng bừng phẫn nộ sao. Lật mặt còn nhanh hơn lật sách đi.
Lâm Vũ đưa tay, chiếc quạt lại quay trở về tay Lâm Vũ. Lâm Vũ cười hắc hắc, tiếp tục bắt chéo hai chân, ngẩng mặt nhìn trời, miệng cắn hạt dưa yy ảo tưởng tới tương lai.
Mọi người không khỏi tò mò nhìn cây quạt trên tay Lâm Vũ. Giám khảo A, B, C cũng không ngoại lệ. Nhìn cây quạt trên tay Lâm Vũ trên đó chỉ có 4 chữ viết.
“Sông Núi Nước Nam”
Tuy chỉ có 4 chữ, lại tựa như thiên cổ hùng văn. Bi tráng mà kiêu hùng. Sông núi gầm lên khúc độc hành. Dù nhuộm đỏ trong biển máu, vẫn kiên cường bất khuất, không bao giờ gục ngã. Dù hoa thơm trái ngọt, đất rộng trời cao vẫn không bao giờ thay đổi. Vững như núi, mạnh mẽ như sóng lớn, cuốn phăng đi tất cả. Trường tồn với thiên địa.
Lúc này mọi tiếng phản đối đã im bặt mà dừng. Giám khảo A, B, C trước kia khi nhìn thấy Lâm Vũ đã xem thường, mỉa mai nói xấu hắn, bây giờ lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhục nhã. Bọn hắn vốn nghĩ Lâm Vũ là tên ngu ngốc, kém cỏi may mắn được công chúa Thiên Thiên thu nhận mới được như bây giờ. Một kẻ chỉ biết nấp sau lưng phụ nữ. Không đáng mặt nam nhân,đã vậy còn là tên phế vật vô dụng, ham tiền hám sắc, suốt ngày đi làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng bọn hắn sai rồi. Chỉ cần 4 chữ này, cũng đủ để Lâm Vũ nổi danh toàn Thiên Giới. Chỉ cần 4 chữ này, cũng đủ để bọn hắn phải cúi đầu tự thẹn không bằng.
“Xin lỗi Lâm Vũ tiên sinh, là chúng ta nông cạn”
Lâm Vũ lúc này vẫn còn đang yy ảo tưởng, bắt chéo hai chân, ngẩng mặt nhìn trời, miệng cắn hạt dưa, cười vô cùng bỉ ổi. Nghe từ tai này, lại qua tai kia, chán chê mới quay đầu hỏi.
“Lại đến lượt ta sao...”
Giám khảo A, B, C nhìn thấy Lâm Vũ như vậy, bèn nuốt lại những lời vừa nói. Bọn hắn vốn muốn bái Lâm Vũ làm thầy, tầm sư học đạo. Nhưng bây giờ...Bọn hắn thà tin Lâm Vũ là may mắn, còn hơn chấp nhận sự thật này. Tại sao bọn hắn lại có thể kém cỏi hơn một tên mặt dầy, vô sỉ, ham tiền hám sắc đến như vậy. Ý trời đi.
“Ngươi không tệ, 0 điểm”
“Ngươi rất tốt, 0 điểm”
“Người rất giỏi, 0 điểm”.........
Giám khảo A,B, C cùng những người xung quanh khuôn mặt đều đen lại. Tức đến hộc máu mà không làm được gì. Ai bảo Lâm Vũ tài giỏi hơn bọn hắn đâu. Nhìn những người tham gia từng người đều không phục, liền bị tên Lâm Vũ ác ma này vả mặt đến thất hồn lạc phách, vết thương đầy mình, tuyệt vọng sụp đổ mà rời đi. Những người xung quanh không khỏi thở dài, đồng cảm “Ngươi rất tốt, nhưng ngươi rất tiếc gặp phải tên ác ma Lâm Vũ”. Tên Lâm Vũ này là toàn năng sao, thi từ ca múa cái gì hắn cũng biết, không chỉ biết mà còn rất giỏi nữa. Trong số những người thấu hiểu tâm trạng của các thí sinh bị Lâm Vũ vả mặt nhất, không thể không kể đến nhóm tấu hài, nhóm xui xẻo, nhóm giả heo. Bọn hắn bị Lâm Vũ vả mặt từ ngày này, qua ngày khác cho nên vô cùng đồng cảm, thấu hiểu mà cười trên nỗi đau của người khác.
“Ha ha...mọi người xem tên kia thật đáng thương”
“Kiếm Si, ngươi có thể cười được sao, ha ha...chết cười ta mất”
“Minh Đan, ngươi còn lương tâm không hả...Ha ha...Không được ta không nhịn nổi cười ha ha...”
Có thể do bị Lâm Vũ vả mặt nhiều quá, cho nên đám người Kiếm Si từ thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất lịch sử, đã trở thành thế hệ trẻ tuổi vô sỉ nhất lịch sử. Tâm lí cũng trở nên biến thái, vặn vẹo theo thật đáng thương.
Người tham dự tiếp theo chính là Vu Hàn, con trai của quốc sư Thiên Giới-Vu Minh, con trai của người được mệnh danh có trí tuệ bậc nhất Thiên Giới.
Vu Hàn vừa lên đài, linh lực bùng nổ, khiến linh thạch bay đầy trời. Vu Hàn búng tay, ánh sáng chiếu thẳng vào người hắn, khiến pháp bảo che kín xung quanh sáng lấp lánh, quang mang lóa mắt. Vu Hàn dậm chân cả sân khấu trải đầy đá quý. Lúc này Vu Hàn mới hài lòng bắt đầu yy về bản thân.
“Đất trời nhỏ bé, mình ta nhất...”
Lâm Vũ chẳng thèm quan tâm tới tên Vu Hàn đó, mặc kệ mọi người xung quanh đang hè hét, reo vang, mặc kệ giám khảo A, B, C đang đứng dậy liên tục vỗ tay, khen không dứt miệng. Lâm Vũ không do dự giơ lên tấm bảng 0 điểm. Sau đó cầm lấy thêm vài tấm bảng 0 điểm. Khuôn mặt uể oải, nói.
“Kết thúc, Vu Hàn công tử, ngươi có thể trở về. Không nên làm tốn thời gian của mọi người”
Vu Hàn đang hăng say biểu diễn tinh thần tự sướng, khoe khoang bản thân thì bị Lâm Vũ đuổi xuống, bị làm nhục trước bao người. Nào có thể chịu được, đang định há miệng đối thơ với Lâm Vũ thì...
“Bốp...”
“Vu Hàn, trở về”
Vu Minh ngồi cạnh Thiên Đế lạnh lùng dùng thần thức truyền âm kêu Vu Hàn trở về. Còn Thiên Đế thì cười ha hả, vừa cười vừa thưởng thức mỹ thực trên bàn ăn khiến miệng đầy dầu mỡ. Không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Vu Hàn dù không cam lòng nhưng vẫn cắn răng trở về, tuy vậy vẫn không quên dùng ánh mắt giết người nhìn Lâm Vũ.
Còn Lâm Vũ thì cười hắc hắc, ném cho Vu Hàn một tờ giấy. Vu Hàn theo phản xạ bắt lấy mở ra xem.
“Đất trời nhỏ bé, mình ta nhất
Ếch ngồi đáy giếng, nhìn trời cao”
Vu Hàn tức đến bước đi lảo đảo, hắn thấy trong miệng có vị mặn, hắn tức đến hộc máu. Muốn ra tay giết tên phế vật trước mắt, nhưng lại bị Vu Minh dùng thần thức truyền âm ngăn cản.
“Còn không trở về...”
Vu Hàn hai tay nắm chặt, phun thêm một ngụm máu tươi mới cam lòng rời đi. Còn Lâm Vũ thì ngồi cắn hạt dưa, miệng cười hắc hắc. Với tên có nhân cách như Vu Hàn, hắn cũng không cần phải cho tên đó mặt mũi mà nhìn tên đó đứng tự sướng. Trừ khi hắn có bệnh mới làm vậy.
Sau đó đều là vài tiết mục nhàm chán, không có gì hấp dẫn, nào là vẽ Kim Ô chiến Phượng Hoàng, nào là một kiếm lượn cửu thiên, nào là múa bút định giang sơn, nào là thi từ như gió, ca múa như mây. Lâm Vũ ngáp lên ngáp xuống, sau khi đám người biểu diễn xong thì đều 0 điểm.
Tinh Không Phong bước lên khán đài, nhẹ nhàng mà tiêu sái, nở ra nụ cười đầy mê hồn, rực rỡ như ánh mặt trời lại ấm áp như gió xuân, cả người khí độ nhẹ nhàng, y phục phong lưu lại thoát tục, bước đi tự tin, hào khí ngập trời. Đôi mắt sâu thẳm như hút hồn người xem. Khuôn mặt như tranh vẽ, cả người tựa như mây khiến tất cả thiếu nữ xung quanh gầm thét.
“Tinh Phong ca ca, Tinh Phong ca ca, Tinh Phong ca ca...”
Khiến Lâm Vũ giật mình tỉnh dậy, hắn còn tưởng chuyện gì lớn xảy ra khiến trời đất quay cuồng, tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên, hóa ra chỉ là đến lượt Tinh Không Phong biểu diễn mà thôi. Lâm Vũ bịt tai, tiếp tục ngồi cắn hạt dưa, yy ảo tưởng, rõ ràng cũng không quan tâm tới Tinh Không Phong đang biểu diễn.
Tinh Không Phong đôi tay như ngọc, nhẹ nhành mà thanh thoát, từng sợi tóc vàng tiêu sái bay trong gió, tỏa sáng lấp lánh. Tiếng đàn thanh thoát lại mạnh mẽ như đánh vào lòng người, khiến người say mê tim đập rộn ràng muốn ngừng mà không ngừng được. Chim hót từ bầu trời phải xa xuống, cá dưới mặt nước phải ngoi lên.
Người xem đều phải nín thở, tim như ngừng đập nhìn Tinh Không Phong biểu diễn. “Tinh” Tiếng đàn chấm dứt khiến hoa bay đầy trời, chim hót muôn nơi. Tinh Không Phong nhẹ nhàng mỉn cười, tiêu sái đứng dậy trong tiếng hoan hô, gầm thét của tất cả thiếu nữ.
“Ngươi rất tốt, 0 điểm”
Tinh Không Phong không hề tức giận, chỉ mỉn cười trước số điểm Lâm Vũ đưa ra. Tinh Không Phong chính xác là một nhân vật chính diện trong một bộ tiểu thuyết. Còn Lâm Vũ chính xác là một kẻ phản diện tô nền cho Tinh Không Phong.
Tinh Không Phong có thể mỉn cười, nhưng người khác thì không. Tất cả thiếu nữ đều đồng thanh như một hét lớn. Vô số tiếng mắng chửi dội lên đầu Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, ngươi là tên khốn. Chúng ta không phục, Tinh Phong ca ca hãy dạy cho hắn một bài học”
“Đúng vậy, Tinh Phong ca ca hãy dạy hắn cách làm người”
“Tinh Phong ca ca, huynh hãy cho hắn biết hắn là ếch ngồi đáy giếng, dạy cho hắn một bài học, dạy hắn cách làm người, dạy hắn biết mình là ai”
“Đúng vậy, Tinh Phong ca ca chúng ta ủng hộ huynh, ủng hộ huynh...”
Tinh Không Phong mỉn cười, đây chính là những gì hắn muốn. Hắn đã tính trước việc này sẽ xảy ra. Hắn là thiên hạ đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Sao có thể không tính ra được những chuyện này, nhìn những liếm cẩu đang ủng hộ hắn, mắng chửi Lâm Vũ. Tinh Không Phong mỉn cười rạng rỡ. Tiếp theo đương nhiên phải thách đấu với Lâm Vũ, nhục nhã hắn, dạy hắn cách làm người. Lâm Vũ chẳng qua cũng chỉ là một tên không não, ngu ngốc bị hắn dắt mũi đi từng bước vào lòng bàn tay của hắn mà thôi. Hắn sớm nhìn Lâm Vũ không vừa mắt, muốn dạy Lâm Vũ một bài học. Khi thấy Lâm Vũ ai cũng cho không điểm. Hắn liền nảy ra ý tưởng này. Trước hết để liếm cẩu của hắn nhục nhã Lâm Vũ, tiếp đến chính tay hắn sẽ nhục nhã Lâm Vũ, đẩy Lâm Vũ chìm trong nỗi nhục của thế gian, cho tên Lâm Vũ đó không dám ngẩng đầu nhìn mọi người ha ha... Không thể nói cảm giác thật vô cùng sảng khoái.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục. Lâm huynh, không biết ta có thể so tài với huynh được không. Nếu huynh thua, thì phải chủ động quỳ xuống dập đầu xin lỗi tất cả mọi người đây vì những hành vi nông cạn mình gây ra”
Lâm Vũ không bận tâm tới lời Tinh Không Phong nói mà thờ ơ hỏi ngược lại.
“Vậy nếu ngươi thua thì sao”
Tinh Không Phong nở một nụ cười chiến thắng, hắn còn tưởng Lâm Vũ sẽ tìm lý do từ chối. Lúc đấy hắn còn phải tốn chút công sức làm cho liếm cẩu của hắn gây sức ép lên người Lâm Vũ, gây sức ép lên những người có mặt nơi đây ép Lâm Vũ không có đường lui. Chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận cuộc so tài với hắn, tùy ý để hắn vũ nhục. Không ngờ tên Lâm Vũ còn ngốc hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Hắn có thể thua sao, không thể. Cả Thiên Giới này chỉ có duy nhất Nguyệt Nguyệt có thể đánh bại hắn về cầm kỳ thi họa. Hắn không có khả năng thua. Chẳng nhẽ tên Lâm Vũ này còn lợi hại hơn Nguyệt Nguyệt được sao. Ha ha...Chiến thắng đã nắm chắc trong tầm tay của hắn. Tinh Không Phong không hề do dự đầy tự tin trả lời Lâm Vũ.
“Nếu ta thua, ta sẽ quỳ trước mặt Lâm huynh chủ động dập đầu nhận lỗi”
Tinh Không Phong nhẹ nhàng cầm lên cây cổ cầm, cây cổ cầm đen như mực, dây đàn trắng như tuyết, toát lên vẻ bất phàm. Tinh Không Phong mỉn cười ra hiệu.
“Lâm huynh, mời chỉ giáo”
Lâm Vũ lấy ra một chiếc trống đồng, để trước mặt. Tay nắm lấy dùi trống.
Tiếng đàn lần này không hề nhẹ nhàng mà đầy dồn dập, mạnh mẽ như con cự thú muốn thôn phệ tất cả. Như trung tâm của vũ trụ muốn mọi thứ phải quay xung quanh nó, như bóng đêm vĩnh hằng, không gì cản nổi, khí thôn sơn hà, duy ngã độc tôn.
Lâm Vũ sợ hãi đi, tuyệt vọng đi. Tinh Không Phong vô cùng xảo quyệt. Tiếng đàn của hắn chỉ nhằm vào một mình Lâm Vũ. Người ngoài có thể không cảm thấy gì lạ. Nhưng Lâm Vũ thì khác, Lâm Vủ chắc chắn sẽ bị tiếng đàn của hắn nuốt chửng tâm trí, chìm trong bóng tối, mất hết lý trí trở thành một tên ngu ngốc, điên loạn Ha.ha....Có trách thì trách Lâm Vũ ngươi quá ngu ngốc mà thôi ha ha...
Đây chính là sự đáng sợ của những bậc thầy nghệ thuật. Dù họ không dùng linh lực vẫn có thể khiến người khác phải sợ hãi. Nếu luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực, một đời tông sư có thể làm được điều đó. Không sai, Tinh Không Phong đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, một đời tông sư cảnh giới cao nhất. Cho nên Tinh Không Phong vô cùng tự tin. Chỉ cần tiếng đàn của hắn cũng đủ khiến Lâm Vũ phải nhục nhã.
“HÙNG...”
Một tiếng trống hào hùng vang lên, anh dũng, hào hùng như chân long giáng thế. Ấm áp, bao dung như núi sông nhật nguyệt. Gầm vang như trăm vạn sóng lớn. Cuốn phăng tất cả. Tinh Không Phong như thấy núi thây biển máu chất đầy ngàn năm, thấy trời long đất nở nhật nguyệt đảo điên qua vô số tuế nguyệt, thấy trăm vạn đại quân tiến về phía hắn thà chết không lùi trường tồn bất diệt, anh dũng bất khuất. Tinh Không Phong sợ hãi.
“Rầm...”
Cổ cầm như mục nát, vỡ thành hai mảnh, dây đàn tựa mỏng manh liên tục đứt gãy. Bởi một tiếng trống duy nhất hùng vang cả không gian. Tinh Không Phong quỳ gục xuống đất hai mắt vô hồn. Thất hồn lạc phách. Hắn thua, thua thảm bại, thua bởi một tiếng trống duy nhất. Hắn không tin đây là sự thật. Nhưng Tinh Không Phong dù sao cũng là đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần, bắt đầu điều chỉnh suy nghĩ.
Hắn phát hiện mình đang quỳ trước mặt Lâm Vũ, trong ánh mắt không dám tin của tất cả mọi người. Tinh Không Phong nhanh như chớp liền thuận nước đẩy thuyền, nghĩ ra đối sách, cứu vãn danh dự bản thân.
Hắn không thể để cho mọi người biết hắn vì thua cuộc thảm bại, sợ đến thất hồn lạc phách mà quỳ gục trước mặt Lâm Vũ. Đã vậy chi bằng chủ động...
“Lâm huynh, ta chủ động quỳ xuống tạ lỗi với ngươi...”
Cùng lúc đó, Tinh Không Phong bí mật ra hiệu cho tên người hầu, tên người hầu gật đầu lùi xuống, rất nhanh liền biến mất.
Không mất bao lâu, khi mọi người còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một tên cả người mặc đồ đen đã bay ra khỏi đám người hét lớn.
“Ha ha...Tinh Không Phong, ta đã làm hỏng cây cổ cầm của ngươi trước khi thi đấu. Muốn ngươi xấu mặt trước toàn dân thiên hạ. Ha ha...Tinh Không Phong ngươi thấy món quà của ta thế nào, có thích không ha ha...Tinh Không Phong chịu chết đi”
Sau khi tên sát thủ nói xong chuyện trời đất, lúc này linh lực mới bùng nổ ra tay giết Tinh Không Phong. Một tên luyện khí cảnh ra tay giết đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Kết quả không cần nhìn cũng biết. Bị Tinh Không Phong một quyền đánh thành tro bụi. Tinh Không Phong đứng dậy, ánh mắt đượm buồn, nhìn về phía xa xăm, đau thương mỉn cười nói.
“Cho dù ta thua vì cây cổ cầm bị người khác giở trò, nhưng ta thua vẫn là thua. Không oán không giận. Lâm huynh, ngươi thắng rồi.”
Khiến vô số người xem phải đau lòng, các thiếu nữ liên tục gào khóc. Thương tiếc cho Tinh Không Phong, vô số người không phục kết quả này, lớn tiếng phản đối, bênh vực Tinh Không Phong.
Tinh Không Phong khuôn mặt u buồn, mỉn cười cay đắng nhưng trong lòng thì. Vui vẻ mỉn cười, ha ha...đây chính là sức mạnh của liếm cẩu. Mọi liếm cẩu đều đứng về phía hắn thì trắng cũng phải thành đen. Lâm Vũ có thể thắng được trăm cái miệng sao. Nằm mơ đi.
Tinh Không Phong thở dài, mỉn cười lên tiếng chấn an liếm cẩu của hắn.
“Mọi người, thua là thua. Không có lý do nào cả. Trận này Lâm huynh là người chiến thắng, ta không oán không giận”
Trước lời nói ấm áp lại đau thương của Tinh Không Phong, mọi người hai mắt đều đỏ ửng cảm động. Quả không hổ danh đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Quả là bậc chính nhân quân tử. Lòng dạ bao dung rộng lớn. Khiến người khác phải cảm động ngưỡng mộ.
Lâm Vũ mỉn cười, quả không hổ danh hai chữ thiên tài. Lợi dụng liếm cẩu để biến trắng thành đen. Đã là liếm cẩu thì còn suy nghĩ được gì nữa. Tinh Không bảo màu trắng là màu đen bọn chúng cũng tin không hề nghi ngờ. Lâm Vũ hắn chưa điên đến mức quay ra nói lý với liếm cẩu. Chẳng lẽ con chó cắn ngươi một miếng, ngươi cũng phải cắn nó một miếng sao.
“Tinh Phong huynh, nếu cần chúng ta có thể đấu thêm trận nữa”
Tinh Không Phong đang đứng trên sân khấu, vận dụng liếm cẩu để tẩy trắng cho bản thân nghe vậy liền lảo đảo, xuýt ngã xuống mặt đất. Vội vàng nở ra nụ cười nói.
“Lâm huynh, ta hôm nay tâm trạng không tốt. Không thể phụng bồi, cáo từ.”
Sau đó liền vộu vàng rời đi trong ánh mắt đầy tiếc thương tất cả mọi của mọi người.
Tiếp theo lại là hàng loạt con số không được nâng lên, cuối cùng chỉ còn lại hai người duy nhất. Là Thiên Thiên và Nguyệt Nguyệt chưa tham gia.
Thiên Thiên mặc một bộ váy đen tuyền bước lên sân khấu. Trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Mái tóc vàng tung bay trong nàn gió, bước đi uyển chuyển kết hợp với vẻ đẹp mê hồn của bản thân. Sắc đẹp mỹ lệ mà kiêu xa. Thiên Thiên đưa tay, bắt đầu cất tiếng hát.
Kể về cuộc đời của một cô gái bị thế gian hiểu lầm, bị lôi ra làm trò cười cho thiên hạ. Bị thế gian ghen ghét, bôi xấu, hãm hại nhưng vẫn luôn lạc quan, nở nụ cười trên môi.
Bài hát có tên “Nụ cười thiên sứ”
Bầu trời hiện lên vô số ánh sáng ấm áp xuyên qua đám mây dọi thẳng xuống mặt đất như đang mỉn cười. Chiếu sáng vẻ đep mỹ lệ Thiên Thiên. Khi mọi người tỉnh hồn lại mới kinh hãi hét lớn.
“Là Thiên Địa cảm động, Là thiên Địa cảm động...”
Lâm Vũ nhìn vô số ánh sáng lấp lánh, quang mang trên bầu trời không khỏi mỉn cười. Công sức hắn bỏ ra không lỗ vốn. Không ngoài dự liệu. Thiên Thiên đạt số điểm tuyệt đối. Giải nhất đã chắc chắn thuộc về Thiên Thiên không thể thay đổi. Nguyệt Nguyệt chỉ có thể đứng thứ hai mà thôi. Ai bảo quyền thắng bại nằm trong tay Lâm Vũ đâu.
Nguyệt Nguyệt mặc một bộ váy trắng tinh bước lên sân khấu với nụ cười dịu dàng như hòa tan trái tim người xem, cơ thể mỏng manh như hòa mình vào trong tiếng hát.
“Kể về cuộc đời một cô gái bị thế gian hành hạ, chịu cái lạnh của thế gian từ khi còn là một đứa trẻ. Bị thế gian cho là ác ma, là quỷ dữ. Sống không có hơi ấm của lòng người. Sống trong nước mắt, đau khổ, và bi thương.”
Bài hát mang tên “Nước mắt thiên sứ”
Lâm Vũ ngẩng đầu, giọt nước rơi trên khuôn mặt của hắn. Bầu trời như đen kịt, từng giọt nước mưa rơi xuống mặt đất. Từng giọt nước mưa rơi trên cành cây ngọn cỏ, rơi trên khuôn mặt mỗi người. Nhưng không ai chú ý, mà vẫn nhập tâm lắng nghe giọng hát của Nguyệt Nguyệt. Lại một lần nữa Thiên Địa cảm động.
Lâm Vũ cầm tấm bảng 0 điểm trên tay đầy do dự. Hắn đã nói sẽ để Thiên Thiên giành giải nhất. Hắn phải làm được. Nhưng phần thi của Nguyệt Nguyệt quá tuyệt vời. Hoàn toàn xứng đáng đạt điểm tuyệt đối. Nếu hắn cho Nguyệt Nguyệt bất kì điểm số nào khác, hắn cảm thấy có lỗi với lương tâm của bản thân. Cuối cùng, Lâm Vũ chỉ có thể thở dài, xin lỗi Nguyệt Nguyệt, xin lỗi lương tâm của hắn. Hắn đã nói để Thiên Thiên giành giải nhất thì hắn phải làm được.
“Chúc mừng tỷ tỷ đã giành được vị trí thứ nhất”
Trên đài cao, Nguyệt Nguyệt mỉn cười chúc mừng Thiên Thiên giành chiến thắng. Còn Thiên Thiên thì quay đầu đi hướng khác, không để ý tới Nguyệt Nguyệt đang mỉn cười chúc mừng mình.
Sau khi cuộc thi kết thúc, lúc này Thiên Đế mới đứng dậy, công bố kết quả cuộc thi năm nay.
“Ha ha...Người giành giải nhất trong cuộc thi năm nay là Thiên Thiên và Nguyệt Nguyệt, cả hai đều đạt số điểm tuyệt đối. Ta rất hạnh phúc Ha ha...”
Lâm Vũ nhìn lên đài cao, thở dài. Cuối cùng hắn vẫn không thể làm trái lương tâm của mình.
“Lâm Vũ, ngươi quên mình ném hết tài sản cược Nguyệt Nguyệt về thứ hai rồi sao”
Hắc cẩu lúc này, mới lên tiếng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ đứng như trời trồng, khuôn mặt cứng đờ, hai mắt thất thần, miệng mở lớn, mồ hôi rơi đầy trên khuôn mặt.
“Không...”
Tiếng hét tuyệt vọng mà bi thương vang vọng khắp xung quanh.
“Đậu, nếu ta nhớ thì ta đã cho Nguyệt Nguyệt 0 điểm, lương tâm có ăn được không, thật đen đủi”
Heo mập nhìn Lâm Vũ quay người rời đi, mới đi tới cạnh hắc cẩu mỉn cười nói.
“Cẩu nhị ca, đại ca thật đãng trí, việc lớn như vậy cũng quên được”
Hắc cẩu nhìn heo mập nói.
“Ngươi nghĩ một kẻ như Lâm Vũ có thể quên được sao”
Sau đó cũng quay rời đi bỏ mặc heo mập còn đang mộng bức.
“Tinh Phong ca ca, phụ thân đã đồng với ta, sẽ cho ta tự quyết định hôn sự của bản thân nếu ta giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi này”
Thiên Thiên đang đứng trước Tinh Không Phong vui vẻ nói. Trước kia, phụ thân đã hứa với nàng, chỉ cần nàng giành giải nhất trong lễ hội Thiên Giới. Thì sẽ đồng ý để nàng tự quyết định hôn sự của bản thân. Trước khi tham gia, nàng cũng đã hỏi lại phụ thân một lần nữa. Phụ thân đã gật đầu đồng ý chỉ cần nàng giành giải nhất. Nàng muốn cưới ai, phụ thân đều đồng ý.
Tinh Không Phong tuy trong lòng đang bừng bừng lửa giận, hận Lâm Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ một lập tức giết chết Lâm Vũ rửa lỗi nhục nhã trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ mỉn cười ấm áp nói.
“Tốt quá rồi, cuồi cùng chúng ta cũng có thể được ở bên nhau mãi không chia lìa”
“Lâm Vũ huynh có thể đi với ta một lúc được không”
Trên đỉnh núi Vô Tâm, Nguyệt Nguyệt đối diện với Lâm Vũ. Nỡ một nụ cười dịu dàng, Nguyệt Nguyệt cầm trên tay cây đàn, vui vẻ nói.
“Ta có thể so tài với huynh một lần được không”
Lâm Vũ từ trong tay áo lấy ra một cây sáo trúc, một người đánh đàn một người thổi sáo, không hề có giai điệu, không hề có quy luật nhưng lại khiến cho thời gian như đọng lại, lá như ngừng rơi, chim ngừng hót, gió ngừng thổi. Mãi cho tới khi ánh chiều tà đã vang lên. Một chiếc dây đàn trên tay Nguyệt Nguyệt đã đứt gãy. Nguyệt Nguyệt mỉn cười cất đi cây đàn, vui vẻ nói.
“Ta thua rồi, yểu điệu thục nữ hảo cầu người quân tử. Lâm Vũ, huynh là nam nhân đầu tiên trong thiên hạ khiến ta ngưỡng mộ, ta thích huynh, để ta được bên huynh có được không”
Lâm Vũ nhìn ánh trời chiều, im lặng rời đi. Nguyệt Nguyệt nhìn theo bóng lưng Lâm Vũ hét lớn.
“Ta đến một cơ hội cũng không có sao”
Lâm Vũ dừng bước cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn quay lưng im lặng rời đi trong ánh chiều tà đỏ như máu.
Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà, hai hàng nước mắt không hiểu sao lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
“Cả thiên hạ đều muốn có ta, cớ sao mình chàng lại không cần”
Nam chính cơ trí, điềm đạm, cân não, hãy đến với Huyền Lục để cảm nhận lại chất tu tiên cổ điển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.