Nhân Lộ Thành Thần

Chương 117: Rời đi




Bầu trời đã về đêm, ánh đèn giăng khắp các con phố, cảnh vật nhộn nhịp, muôn màu muôn vẻ. Các cửa hàng đều chật kín người, Các gánh xiếc miệt mài biểu diễn, người xem đông chật kín các con phố, từng câu đối thơ được vang lên, từng vò riệu lớn được uống cạn, tiếng reo hò, cười lớn vang vọng khắp xung quanh. Tài tử đi với giai nhân, Lâm Vũ một mình lang thang đi trên đường phố. Nhìn cảnh vật xung quanh mỉn cười vô định.
“Lâm Vũ, ngươi đi đâu vậy, ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu rồi không hả”
Lâm Vũ mỉn cười từng bước ép sát Thiên Thiên.
“Ngươi...Ngươi...Ngươi muốn làm gì”
“Chíu.......Chíu...”
“Mọi người mau nhìn...”
“Đoàng....”
Từng tia sáng phóng thẳng lên bầu trời nổ tung cả màn đêm tăm tối, chiếu sáng rực rỡ tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Từng cột sáng xông thẳng trùng thiên, nổ tung thắp sáng cả bầu trời, rực rỡ muôn màu. Hút hồn, mê say ánh nhìn của mọi người.
“Đây là...”
“Pháo hoa, ta đã làm để chúc mừng công chúa giành giải nhất”
Thiên Thiên đỏ mặt quay đầu đi hướng khác hờn giận nói.
“Hừ, coi như ngươi còn có lương tâm, không uổng công ta đối tốt với ngươi”
Nguyệt Nguyệt hai tay nắm chặt, đứng sau lưng nhìn Lâm Vũ và Thiên Thiên đang bên cạnh nhau, vui vẻ mỉn cười dưới bầu trời đêm tỏa sáng lấp lánh. Bên nhau nhìn từng chùm pháo hoa tươi đẹp trước mắt.Không khỏi nhìn lên bầu trời đêm tăm tối, nhìn cảnh đẹp muôn màu, nghe tiếng pháo nổ reo vang mà.
“Tiếng pháo nổ mười phần thê lương
Đường tình cũng hai phương cách biệt
Dẫu cho dù là phận hồng nhan
Thì cũng phải chịu lấy tổn thương
Số phận sao mà lại tang thương
Người hữu ý hoa rơi vô tình
Đứng sau người, nhìn người nhớ thương
Vương cõi lòng, như tan thành tro”
Trên một tòa lầu cao. Qua khung cửa sổ, Tinh Không Phong nhìn tất cả vào tầm mắt.
“Choang...Rầm...”
Đập nát chén riệu trong tay, lật tan tành chiếc bàn đầy mỹ thực, Tinh Không Phong hai tay nắm chặt. Hai mắt đỏ bừng đầy phẫn nộ. Lại là tên Lâm Vũ khốn khiếp đó. Đã nhiều lần làm hỏng kế hoạch của hắn, hôm nay còn dám khiến hắn phải chịu nhục nhã trước mặt bao người. Đây là nỗi ô nhục lớn nhất của đời hắn từ trước đến nay. Hắn đã bao giờ phải chịu nhục sao. Từ trước đến nay chỉ có hắn đi nhục nhã người khác, làm gì có chuyện người khác nhục nhã hắn. Hắn là thiên hạ đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của Thiên Giới.
Vậy mà giờ đây, hắn không chỉ bị Lâm Vũ nhục nhã mà hắn còn cảm thấy mình bị Lâm Vũ cắm sừng. Không chỉ hai cái sừng mà là bốn cái sừng to đùng mọc trên đầu hắn, hắn cảm thấy trên đầu mình, cỏ xanh đang mọc tươi tốt. Càng nghĩ càng phẫn nộ. Càng nghĩ càng điên cuồng tức giận. Hắn chỉ muốn một quyền đập chết Lâm Vũ, xé Lâm Vũ thành trăm mảnh để hả dạ.
Nhưng hai chữ thiên tài không phải để trưng, hắn phải nhịn, người làm chuyện lớn phải biết 2 chữ nhẫn nhục, chuyện nhỏ không nhịn được há có thể làm nên đại sự. Kế hoạch của hắn sắp thành công, rất nhanh đại nghiệp của hắn sẽ hoàn thành. Cho dù hắn giết Lâm Vũ dễ như bóp chết một con kiến dưới chân, nhưng hắn vẫn phải nhịn. Hắn không muốn thêm bất kỳ biến số nào khác, dù là nhỏ nhất đi chăng nữa. Kế hoạch của hắn từ trước đến nay đều hoàn hảo, không bao giờ có sơ hở, hắn luôn là người chiến thắng. Hắn không muốn rước thêm phiền phức dù là nhỏ nhất. Cho nên hắn để tên hề Lâm Vũ đó sống thêm một khoảng thời gian. Nhưng một khi đại sự của hắn đã hoàn thành, hắn sẽ cho Lâm Vũ biết thế nào là đau khổ, hối hận tuyệt vọng vì dám đắc tội với hắn. Đắc tội với Tinh Không Phong này. Hắn không phải đám phế vật kia có thể so sánh, một khi đại nghiệp của hắn thành công, Lâm Vũ chắc chắn phải chết.
Sau khi lễ hội Thiên Giới kết thúc, mọi thứ đều được diễn ra một cách êm đẹp, chỉ có một điều khác biệt duy nhất.
“Lâm Vũ, ta nên nặc bộ váy cưới nào thì đẹp nhất”
Đó là ngày đại hôn giữa công chúa Thiên Thiên, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ và Tinh Không Phong, thiên hạ đệ nhất thiên tài của Thiên Giới. Quả là một cặp trời sinh xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc. Như được ông trời tác hợp.
Thiên Thiên đứng trước Lâm Vũ, khoe từng bộ váy cưới mình chọn được, nhờ Lâm Vũ xem thử bộ nào hợp với mình nhất. Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Công chúa mặc gì cũng đẹp”
“Thật không”
“Thật”
Thiên Thiên vui vẻ mỉn cười, nhìn khắp nơi đang giăng đèn hỉ, cắm hoa tươi, treo vải đỏ nói.
“Lâm Vũ, ngươi thật tốt, trong ngày đại hỉ của ta, ngươi có chúc mừng ta không”
Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Ta đương nhiên là phải chúc mừng công chúa, chúc công chúa hạnh phúc trọn đời”
“Vậy sao”
Thiên Thiên mỉn cười, nhưng không hiểu sao trong lòng có chút thất vọng, mất mát như thiếu đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Nhóm tấu hài, nhóm xui xẻo, nhóm giả heo đang ngồi uống riệu với nhau, vui vẻ cười nói.
“Ha ha...Công chúa Thiên Thiên và tên Tinh Không Phong đó quả là xứng đôi vừa lứa, ta thấy hôn sự này vô cùng thích hợp”
“Ha ha...Khoái Đao huynh nói không sai, ha ha... Lâm Vũ thông minh hơn người thì thế nào, chẳng phải cũng có lúc trở thành một tên ngốc đó sao”
“Các ngươi không sợ tên ác ma Lâm Vũ đó nghe thấy sao”
Nghe lời Nhu Nhu nói, cả đám không khỏi bật cười lớn tiếng quát.
“Lâm Vũ nghe thấy thì thế nào, hắn có thể làm gì chúng ta. Chúng ta đều đã đột phá hoán huyết cảnh, còn hắn chỉ là tẩy cốt cảnh mà thôi ha ha...Trước kia chúng ta sợ hắn, nhưng bây giờ thì không ha ha...Chúng ta đã sớm muốn dạy hắn cách làm người, hắn mà dám xuất hiện đừng trách chúng ta độc ác ha ha...”
Cả đám đều rót đầy chén riệu, liên tục cạn ly từ ly này qua ly khác, khuôn mặt mỉn cười rạng rỡ liên tục hô lớn.
“Ha ha Ác Ma huynh nói không sai, Lâm Vũ mà dám xuất hiện, chúng ta sẽ dạy hắn cách làm người”
“Ha ha... Đúng vậy, đúng vậy...”
Mười bốn chén riệu lại được nâng lên, vui vẻ hòa hợp cười nói hăng say từ ly riệu này đến ly riệu khác.
“Ha ha...Ta say rồi, chúng ta có mười ba người sao lại có mười bốn chén riệu được nâng lên từ nãy đến giờ ha ha...”
“Ta cũng vậy, ha ha...Tửu lượng của ta thật kém, về nhà về nhà ngủ thôi mọi người”
“Đúng vậy, chúng ta say rồi nên trở về nhà ngủ”
Lâm Vũ mỉn cười hiền hòa, nhìn đám người đang say bí tỉ, bước đi không vững loạng choảng rời đi, vui vẻ nói.
“Các ngươi không phải hô ngưu bức muốn dạy ta cách làm người sao”
Cả đám người đang say bí tỉ, bước đi không vững, loạng choạng rời đi bỗng nhiên bật tung tốc độ, mỗi người một ngả, chia ra mười ba hướng quay đầu bỏ chạy. Tốc độ đã không thể hình dung, nhanh như xé gió, bước đi như thuấn di. Bỏ lại Lâm Vũ đang mỉn cười thân thiện, uống riệu một mình.
“Bốp, Bốp, Bốp...”
“Lâm Ca, huynh đến từ bao giờ. Sao không nói sớm, nào nào, chúng ta hãy cùng nhau uống riệu.”
“Đúng vậy Lâm Ca, huynh mau ngồi xuống, có gì từ từ nói.”
Cả đám người Kiếm Si đều mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn nở ra nụ cười thân thiện vui vẻ cười nói.
Lâm Vũ mỉn cười hiền hòa, nhưng ánh mắt lại không hề cười nhìn đám người Kiếm Si. Bọn hắn cũng không phải kẻ ngu. Biết hôm nay Lâm Vũ sẽ không dễ dàng tha cho bọn hắn. Con kiến xéo lắm cũng quằn. Cả đám người hai mắt nhìn nhau, linh lực bùng nổ, chiêu thức như mưa dội xuống đầu Lâm Vũ. Tiên hạ thủ vi cường. Đừng nhìn bọn hắn nhược kê, bọn hắn là thế hệ trẻ mạnh nhất lịch sử. Chiến đấu không do dự, ra tay là toàn lực không sơ hở, phối hợp ăn ý, không một kẽ hở. Cho dù là thăng hồn cảnh cường giả cũng bị bọn hắn thuấn sát trong nháy mắt.
Kiếm Si cả người như kiếm, kiếm ý vờn quanh, kiếm khí tung hoành chém đứt tất cả. Khoái Tử Đao, Đao nhanh như vũ bão, liên miên không dứt, nhanh đến mức vạn đao như một. Man Đại Lực dâm chân một cái, mặt đất vỡ vụn, rung chuyển dữ dội, Tạ Kim cả người như xé gió, cây búa trong tay như ngàn cân nặng tựa thái sơn, Ác Ma cả người ma khí trùng thiên, hai mắt đỏ bừng, tay như dao nhọn, âm hiểm mà chuẩn xác, ra tay là thấy máu. Nhu Nhu đánh từng khúc đàn, như thiên quân vạn mã, không gian như nứt vỡ, Hoa Thư Phong cầm bút trong tay, chữ như chân long phủ kín không gian, Hắc tử ném ám khí như vô tận, độc trùng phủ khắp mọi nơi, khói độc len lỏi từng ngóc ngách, Hữu Kim Tiền, pháp bảo như mưa, phù trú như mây che kín bầu trời. Bá Vương cầm chiến phủ khổng lồ, hất văng tất cả, chấn động không gian, Chiến Vô Cực tâm như chi thủy, nhân kiếm hợp nhất, kiếm như sống lại, hàn khí bức người, Bất Phàm cả người rắn chắc, thân như sắt thép, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Minh Đan tay cầm lư hương liên tục vung đan dược, buff sức mạnh cho đồng đội, khí thế như hồng, chiến ý xông tận trùng thiên. Tất cả đều đồng loạt xông về phía Lâm Vũ, linh lực khủng lồ thổi tung mọi thứ xung quanh.
“Lâm Vũ, chúng ta đã không còn là của ngày hôm qua, lên đi. Chúng ta sẽ cho ngươi thấy ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo”
“Bốp...”
Lâm Vũ ngồi một mình ung dung uống riệu, từ chén này sang chén khác, cho đến khi riệu đã cạn, mỹ thực đã không còn. Lâm Vũ lắc đầu đứng dậy quay người rời đi, trong ánh trăng khuyết đang chiếu sáng xuống mặt đất. Đám người Kiếm Si mặt mũi bầm dập, nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh. Sau khi Lâm Vũ vừa rời đi, đám người liền mở mắt, ra hiệu lẫn nhau, sau đó bật dậy, nhanh chóng rời khỏi nơi này, tụ tập cùng một chỗ.
Cả đám ngồi với nhau, bắt đầu thảo luận.
“Các ngươi có phát hiện được thêm điểm yếu của Lâm Vũ không”
“Có, điểm yếu thứ nhất của hắn là chiêu thức quá ít, cách tấn công quá đơn giản, dễ đoán”
“Điểm yếu thứ hai của hắn là chỉ biết tấn công, không biết phòng thủ, dễ dàng bị nhất kích tất sát”
“Điểm yếu thứ 3 của hắn là không có vũ khí, tầm đánh thấp, dễ dàng cho những kẻ có vũ khí tầm xa thả diều giết chết”
“Điểm yếu cuối cùng hắn tấn công theo bản năng, cho nên chỉ cần hắn sai lầm, hắn chắc chắn phải chết”
Cả đám ngồi thảo luận vô cùng nhiệt tình, muốn tìm ra cách đánh bại Lâm Vũ. Bọn hắn muốn đánh bại Lâm Vũ. Bọn hắn không phải nhược kê, bọn hắn là thế hệ trẻ mạnh nhất lịch sử.
“Minh Đan, ngươi là người thông minh nhất trong số chúng ta, ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa”
Minh Đan đẩy lên gọng kính mắt, tự tin nói.
“Chỉ cần chịu được quyền đầu tiên của Lâm Vũ, chúng ta có thêm 50% cơ hội chiến thắng. Từ không có khả năng chuyển thành hi họng mong manh”
Cả đám đều im lặng, Lâm Vũ chiêu thức đơn giản, dễ đoán là thật, nhưng đoán được là một chuyện, tránh được hay không lại là chuyện khác. Lâm Vũ chỉ biết tấn công là không giả, nhưng bọn hắn có thể bỏ qua đòn tấn công của Lâm Vũ được sao, bọn hắn đều bị ép vào thế phòng thủ, không có khả năng tấn công. Lâm Vũ tầm đánh thấp, dễ bị thả diều chết, nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, ai có thể cản hắn áp sát được, cuối cùng Lâm Vũ tấn công theo bản năng, nhưng bản năng của Lâm Vũ rất mạnh, muốn nó sai lầm là gần như không thể. Hôm nay bọn hắn dù đã bộc phát toàn lực nhưng vẫn bị một quyền của Lâm Vũ đánh bại. Minh Đan nói không sai. Muốn thắng được Lâm Vũ, phải chịu được một quyền của hắn. Nhưng bọn hắn không làm được. Cả đám đều thở dài nhìn trời đêm tăm tối. Chẳng lẽ bọn hắn thật sự sinh không gặp thời, cả đời phải đi theo Lâm Vũ sao.
Trong một gian phòng hào quang rực rỡ, sang trọng, lấp lánh bảo vật muôn nơi. Thiên Thiên với mười hai chiếc cánh trắng trên lưng, mái tóc vàng rực rỡ, đang cau mày suy nghĩ. Đằng sau, một người hầu gái đang chải tóc cho Thiên Thiên nhịn không được hỏi.
“Công Chúa, ngươi đang sầu lo vì chuyện gì vậy, có thể nói cho ta được không”
Người này là Tiểu Tuyệt, một người hầu gái đã theo công chúa Thiên Thiên từ nhỏ đến lớn. Luôn bên cạnh Thiên Thiên lúc Thiên Thiên khó khăn nhất.
“Tiểu Tuyệt, ngươi thấy Lâm Vũ và Tinh Phong ca ca thế nào”
“Công chúa, Lâm Vũ chỉ là một tên ngốc, suốt ngày làm trò cười cho thiên hạ, có gì để so sánh”
Thiên Thiên cúi đầu suy nghĩ, do dự mãi cuối cùng quyết định nói.
“Ta từ nhỏ đã thích Tinh Phong ca ca, ta vốn cho rằng được cưới huynh ấy, ta sẽ rất hạnh phúc. Nhưng ta không hề cảm thấy vậy, hình ảnh Lâm Vũ liên tục hiện lên trong tâm trí ta, ta cảm thấy vô cùng mất mát, do dự. Ta không hiểu người mình thích là Tinh Không Phong hay là Lâm Vũ nữa”
Tiểu Tuyệt vội an ủi công chúa Thiên Thiên.
“Công chúa, người đối với Lâm Vũ chỉ là cảm kích, tên Lâm Vũ có được điểm tốt gì chứ. Hắn chỉ là tên phế vật bất tài vô dụng. Tinh Không Phong thì khác, huynh ấy có thực lực, có tài năng, có nhan sắc, là bậc chính nhân quân, khí chất hơn người. Không cần nhìn cũng biết, người công chúa thích đương nhiên là Tinh Không Phong, không phải là Lâm Vũ”
“Vậy sao”
Lâm Vũ nhìn vải đỏ càng lúc càng nhiều, đèn hồng cũng đã được treo lên khắp mọi nơi, người đi kẻ lại ra vào không ngừng cười nói vui vẻ. Hắn nghĩ đã đến lúc mình nên rời khỏi Thiên Giới.
Quay trở về gian phòng nhỏ, viết xong cuốn nhật ký, Lâm Vũ liền thu rọn đồ đạc, rời đi. Đi đến núi Vô Tâm, quay trở về Đại Vận thế giới.
Vừa đi không bao lâu, Lâm Vũ đã nhìn thấy Tiểu Tuyệt đang hướng về mình mà đến. Chưa để cho Lâm Vũ mở miệng, Tiểu Tuyệt đã mắng xối xả vào mặt Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, ngươi cóc ghẻ cũng muốn ăn thịt thiên nga sao. Ngươi nên nhìn lại bản thân mình đi. Nhan sắc tầm thường, vô dụng, ngu ngốc. Nếu không phải công chúa Thiên Thiên thu nhận ngươi, ngươi đã sớm chết trong lao ngục. Ngươi nên từ bỏ ảo tưởng của bản thân đi. Tên phế vật...”
Nguyệt Nguyệt đang nói bỗng toàn thân trở nên lạnh lẽo, cả người run rẩy, ngã quỵ xuống đất. Nhìn vào đôi mắt sắc lẹm, lạnh lùng, băng lãnh đầy chết chóc của Lâm Vũ. Nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi, như ở mười tám tầng địa ngục, tuyệt vọng, sợ hãi, đau khổ. Nàng muốn hét lên cầu cứu nhưng miệng nàng đã sợ hãi đến mức không thốt được lên tiếng. Nàng muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không nghe nàng sai bảo, chỉ biết run rẩy, nằm im bất động. Một mùi khó ngửi từ cơ thể nàng chảy trên mặt đất. Mãi cho đến khi Lâm Vũ rời đi, nàng mới dám sợ hãi ôm đầu, cuộn tròn người lại cả người sợ hãi liên tục run rẩy nằm trên mặt đất, hai mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lâm Vũ quay đầu, rời đi, bước đi vô cùng nặng lề cô độc, bóng lưng như in dài trên mặt đất, trái ngược với khung cảnh vui tươi, xinh đẹp thơ mộng đầy màu hồng nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.