Nhân Lộ Thành Thần

Chương 115: Cùng ta




Dưới cái nắng đang thiêu đốt. Kiếm Si cùng những người khác không biết mệt mỏi vung lên vũ khí trong tay lặp đi lặp lại. Giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt. Ướt đẫm chiếc áo đã phai màu vì luyện tập. Cả đám người Kiếm Si dù đã mệt mỏi nhưng vẫn không dừng lại. Một lần lại một lần vung lên vũ khí trong tay. Cả đám người đều tự nhủ rằng. Rồi sẽ có một ngày bọn hắn đường đường chính chính đánh bại Lâm Vũ. Đánh cho Lâm Vũ phải quỳ xuống cầu xin bọn hắn tha thứ. Để Lâm Vũ biết bọn hắn là tuyệt thế thiên tài, là thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất trong lịch sử. Không phải quả hồng mền để hắn tùy ý sai bảo.
Kiếm Si cùng đám huynh đệ cầm cây cuốc trong tay vừa bị Lâm Vũ bắt đào đất vừa cố gắng an ủi bản thân. Từ bao giờ, tuyệt thế thiên tài phải trở thành thợ xây dựng. Bọn hắn hận mình sinh không gặp thời. Vì sao lại sinh ra cùng một thời đại với tên ác ma Lâm Vũ.
Tên Lâm Vũ đó nghĩ thế gian ai cũng hiểm ác như hắn sao. Cái gì mà luôn có kẻ gian muốn hãm hại hắn. Tự cho rằng sân khấu biểu diễn trong cuộc thi vài ngày sau sẽ có kẻ gian muốn giở trò. Chỉ là một cuộc thi mà hắn làm như Thiên Hạ đều là tặc đối đầu với hắn.
“Ê tên kia, ngươi xây cây cột này chỉ cần chạm nhẹ là đổ. Cả ngươi nữa, chỗ này nguyên liệu bị ăn bớt. Chỉ cần ta dùng lực là cả sân khấu liền sụp đổ. Các ngươi có phải thợ xây chuyên nghiệp được thiên cung tuyển chọn không vậy.”
Đám người thợ xây bị đám người Kiếm Si nói vậy, liền tràn đầy hoảng sợ. Liên tục cầu xin tha thứ, sau đó ngoan ngoãn sửa lại mọi lỗi lầm mình gây ra.
Đám người Kiếm Si thấy vậy, không khỏi cảm thấy bản thân mình không đúng. Vì quá tức giận mà nặng lời với họ. Dù gì bọn họ cũng chỉ là những người dân bình thường, chăm chỉ làm việc. Sai lầm là điều không thể tránh khỏi. Đâu phải ai cũng giống bọn hắn là tuyệt thế thiên tài. Đây mới chỉ là lần thứ một nghìn mà thôi. Vẫn nên bỏ qua thì hơn.
Minh Đan mặc một bộ quần áo đầu bếp. Trên tay con dao đang liên tục băm mạnh xuống miếng thịt vô tội. Trong lòng không khỏi thầm mắng. Hắn là tuyệt thế thiên tài luyện đan sư không phải tuyệt thế đầu bếp. Vì sao hắn phải làm việc này.
“Nếu ngươi cho cá mộng ảo với nấm vô minh kết hợp với nhau. Sẽ tạo thành một loại độc gây ảo giác, hoang mang, sợ hãi. Ngươi không biết sao. Ngươi có phải đầu bếp chuyên nghiệp không vậy”
Tên đầu bếp được Minh Đan chỉ ra sai lầm, vội vàng xin lỗi. Sau đó lập tức làm lại món khác để thay thế.
“Ngươi không biết thịt địa long với lá tiểu âm. Sẽ khiến người sử dụng trở nên điên loạn, đầu óc không tỉnh táo. Mất hết lý trí sao. Thực sự bao nhiêu năm qua. Ngươi nấu ăn kiểu gì vậy”
“Không được, quả băng giá với tâm chủng. Sẽ gây chết người. Ngươi làm lại cho ta”
“Không được, không được, không được...”
Đừng nhìn đám người Kiếm Si có vẻ nhược kê. Nếu không tính nhóm vô địch. Thì bọn hắn chính là những người trẻ tuổi mạnh nhất Đại Vận thế giới, quyét ngang thế hệ trẻ tuổi không hề có đối thủ. Muốn dùng thủ đoạn chiêu trò vượt mặt bọn hắn. Chính là si tâm vọng tưởng.
Lâm Vũ ẩn thân lặng lẽ đi theo đám người thợ xây, cùng tên đầu bếp đi đến một cánh rừng rậm rạp, âm u hẻo lánh. Đám người đưa lưng về phía Lâm Vũ lạnh lùng nói.
“Ra đi. Ngươi theo dõi chúng ta có mục đích gì”
Một tiếng đi qua, tất cả chỉ là tiếng côn trùng kêu rả rích. Tiếng gió thổi, tiếng lá rơi trên mặt đất. Đám người nhìn nhau gật đầu tiếp tục đi tiếp.
Lâm Vũ ở đằng sau không khỏi thầm mắng bệnh thần kinh. Đây đã là lần thứ năm đám người này làm vậy. Cứ đi được một lúc. Cả đám ngườn này liền dừng lại. Lạnh lùng nói “ra đi, ngươi theo dõi chúng ta có mục đích gì”. Sau đó phải đợi cả tiếng đồng hồ bọn hắn mới tiếp tục đi tiếp. Đúng là chủ nào tớ đấy. Bọn hắn nghĩ thế gian ai cũng hiểm ác mà đi theo dõi bọn hắn sao. Lâm Vũ lặng lẽ đi theo sau đám người không khỏi thầm mắng.
Bỗng một tiếng sáo vang lên giữa khu rừng yên tĩnh. Đám người thợ xây cùng tên đều bếp lập tức ngã trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu tươi, trên mặt tràn đầy đau đớn cùng thống khổ rất nhanh trên mặt đất chỉ còn lại những bộ thi thể lạnh giá. Tên đeo mặt nạ đen bước ra từ trong bóng tối. Nhìn thẳng Lâm Vũ mỉn cười nói.
“Lâm Vũ, ta cần ngươi. Hãy cùng ta thống trị Thiên Giới”
Lâm Vũ từ trạng thái ẩn thân hiện ra. Nhìn thẳng tên đeo mặt nạ đen. Rất thẳng thắn, rất dứt khoát không hề nhiều lời. Tên này là một kẻ vô cùng đáng sợ.
Tên đeo mặt nạ đen thấy Lâm Vũ không trả lời hắn cũng không hề tức giận. Mỉn cười nói.
“Dựa vào thế lực của ta cùng trí thông minh của ngươi. Việc thống trị Thiên Giới là việc dễ như lòng bàn tay. Đến lúc đó, ngươi sẽ là quốc sư thiên giới. Dưới một người nhưng trên vạn người. Ngươi thấy sao”
Nhìn Lâm Vũ vẫn im lặng không nói. Tên đeo mặt nạ đen không khỏi bật cười.
“Ha ha...Thiên Thiên có xứng đáng để ngươi làm vậy không. Người cô ta thích là Tinh Không Phong. Không phải ngươi. Từ xưa đến nay, người không vì mình trời chu đất diệt. Chỉ cần ngươi giúp ta thống trị thiên giới. Thiên Thiên và Nguyệt Nguyệt đều là của ngươi. Một người là đệ nhất mỹ nữ. Một người là đệ nhị mỹ nữ. Chỉ cần ngươi giúp ta. Hai vị tỷ muội như hoa như ngọc đó sẽ là của ngươi,tùy ngươi hưởng thụ. Lâm Vũ, ta cần ngươi. Hãy cùng ta thống trị thiên giới”
Lâm Vũ suy nghĩ một lúc không khỏi bật cười.
“Ha ha...Ngươi nói đúng. Người không vì mình trời chu đất diệt. Nhưng ta không cần ngươi”
“Ta hi vọng chúng ta không phải là kẻ thù. Nhưng đáng tiếc”
Tên mặt nạ đen mỉn cười rất nhanh liền biến mất. Hắn ta chỉ là một ảo ảnh được tạo ra mà thôi. Lâm Vũ cũng quay người rời đi. Đến nơi đám người Kiếm Si đang làm việc, nhìn sân khấu to lớn trước mắt, không khỏi thầm khen. Tuyệt thế thiên tài không hổ danh là tuyệt thế thiên tài. Cả một sân khấu to lớn chứa đựng tất cả vương tôn quý tộc. Chỉ cần mất vài ngày để xây xong. Tốc độ xây dựng thật khiến người khác kính nể”
“Các ngươi đi đâu vậy”
“Lâm Vũ, chúng ta đã xây xong cho ngươi cả sân khấu lớn. Ngươi còn muốn gì nữa”
“Đúng vậy, Ngươi đừng khinh người quá đáng”
Lâm Vũ từ trong ngực móc ra vài bình thần dược, vài bộ thần cấp pháp bảo, vài viên thần đan hắn lấy được trong Thiên Cung bảo khố. Thở dài đáng tiếc.
“Ta nghĩ sau khi các ngươi làm xong việc. Dùng thứ này tặng cho các ngươi. Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa”
Cả đám người Kiếm Si một mặt khinh thường. Chiêu trò này đã quá cũ với bọn hắn. Lâm Vũ nghĩ bọn hắn là những kẻ tầm thường sao. Bọn hắn là tuyệt thế thiên tài. Là thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất lịch sử.
“Lâm Ca, huynh sao có thể khách khí như vậy. Chúng ta giúp huynh là điều nên làm”
“Đúng vậy, Lâm ca những món đồ này sao có thể bằng tình cảm huynh đệ giữa chúng ta được”
“Lâm Ca, hãy để bọn đệ cầm giúp huynh, thế gian hiểm ác. Lòng người khó lường. Huynh mang theo những vật này rất nguy hiểm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.