Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 17: Ông chủ, cho tôi thêm một phần cơm chiên Dương Châu!




Translator: Nguyetmai
Khi McGonagall vào nhà bếp, cơm được nấu trong nồi cơm điện trước đó giờ cũng vừa chín. Gã xới một bát ra ngoài để nguội, sau đó dùng hạn mức tín dụng mua trước một phần nguyên liệu để nấu cơm chiên Dương Châu, bắt đầu làm phần cơm chiên thứ hai.
Hiện giờ McGonagall vẫn chưa cân nhắc đến việc giới hạn số lượng bán ra, dù sao thì nhiệm vụ bán được một nghìn phần cơm chiên Dương Châu cũng không phải trò đùa. Nhưng nếu sau này việc làm ăn ở nhà hàng thực sự phát đạt, để giúp cho càng nhiều người có cơ hội được ăn ngon, giới hạn số lượng bán ra cũng được xem là một quy tắc tôn trọng khách hàng.
Đối với đề nghị của hệ thống, gã cũng chẳng ngốc nghếch nghe theo, chắc chắn hệ thống này muốn hãm hại gã quay về tình trạng nửa tàn phế như trước đây rồi.
"Bản hệ thống nêu ý kiến, cũng chỉ muốn giúp ký chủ tiến xa hơn trên con đường trở thành thần bếp mà thôi." Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.
McGonagall nhíu mày, không ngờ hệ thống có thể đọc được suy nghĩ của mình, nhưng gã cũng không nao núng, thẳng thắn hỏi vặn lại: "Hệ thống, vậy để giúp tôi tiến xa hơn trên con đường trở thành thần bếp, tôi cũng muốn nêu ra một đề nghị."
"Mời ký chủ nói." Hệ thống trả lời.
"Tôi cảm thấy cậu nên giảm 50% giá nguyên liệu nấu ăn đi." McGonagall nghiêm túc nói.
"Nguyên liệu hệ thống cung cấp đều có nguồn gốc từ…" Hệ thống đáp lại.
"Đó cũng chính là thái độ của tôi trước lời đề nghị của cậu đấy." Chưa đợi hệ thống dứt lời, gã đã nhanh chóng ngắt lời.
Gã không còn nghe thấy hệ thống hó hé thêm gì nữa.
Gã hơi nhếch môi, bắt đầu nhanh chóng xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Nực cười, năm đó gã nổi tiếng với sự độc mồm độc miệng đấy, cãi nhau trên mạng cũng chưa thua ai bao giờ, chẳng cần bỏ tiền để mua lượt theo dõi, muốn móc mỉa hệ thống cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Macbeth ngồi yên, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể. Sau khi ăn hết phần cơm chiên Dương Châu, luồng ấm nóng trong cơ thể dần phai nhạt, nhưng cảm giác tràn trề sinh lực vẫn như cũ, thậm chí còn vô cùng rõ ràng. Ông siết chặt nắm đấm, cảm nhận được năng lượng trong cơ thể vẫn dồi dào như vừa thức dậy vào buổi sáng.
"Với tác dụng này, món cơm này có vẻ tương đương với nước thuốc phục hồi sinh lực hạng trung, hơn nữa còn không để lại tác dụng phụ, khiến cơ thể có cảm giác kiệt quệ. Một lọ thuốc phục hồi sinh lực hạng trung có giá chừng 20 đồng vàng, mỗi ngày mình đều phải uống một lọ, mà hai phần cơm chiên Dương Châu có công hiệu còn tốt hơn, lại chỉ mất 12 đồng vàng, tính ra còn lời chán." Macbeth nhanh chóng tính toán trong lòng, kết luận cuối cùng khiến cho mắt ông sáng bừng lên.
Mỗi khi rèn binh khí, ông đều phải vung chiếc búa tạ nặng gần trăm cân này, đổi lấy món thù lao kếch xù tương đương với cường độ lao động và kỹ thuật rèn tương ứng.
Mấy năm nay, khả năng hồi phục của cơ thể ông đã không còn bằng thời trẻ. Do đo, để hoàn thành công việc, trưa nào ông cũng phải uống một lọ thuốc hỗ trợ với mùi hương khó chịu buồn nôn vô cùng.
Nhưng loại thuốc này có tính phụ thuộc quá mạnh, hơn nữa ông cũng cảm nhận được cơ thể mình dần bị mài mòn sau khoảng thời gian dài dùng thuốc. Nếu cứ như vậy, có lẽ ông chỉ có thể làm nghề rèn thêm được năm năm nữa là cùng.
Ngày khả năng làm nghề của ông lụi tàn, đó cũng chính là ngày danh tiếng ông gây dựng suốt hơn mười năm qua ở thành Chaos này phải sụp đổ.
Tuy mỗi món binh khí với giá tối thiểu là 1.000 đồng vàng đã giúp ông tích cóp không ít, nhưng ông hiểu rõ, với những việc thực hiện bằng đam mê, số tiền ấy nào có thấm tháp vào đâu. Năm năm quá ngắn ngủi, ông mong ước được làm nghề rèn mỗi ngày liên tục trong ít nhất mười năm mới thôi.
Đối với ông, bát cơm chiên Dương Châu này như ánh sáng le lói giữa đêm đen vô tận, dấy lên trong ông biết bao hy vọng.
"Lại ăn thêm một phần thử xem, nếu hiệu quả quả không tồi, vậy sau này, ngày nào mình cũng sang ăn!" Ông vốn cảm thấy hơi đau lòng vì bản thân vung tay quá trán, nhưng nghĩ đến món cơm chiên Dương Châu vừa ngon vừa rẻ hơn biết bao nhiêu so với thứ thuốc buồn nôn kia, lại mang công hiệu giống nhau, việc lựa chọn không còn khiến người ta khó xử đến vậy nữa.
"Ông người lùn, chẳng phải vừa rồi ông bảo ông mới không thèm thích mùi vị này đấy sao?" Amy cũng đã ăn xong phần cơm chiên Dương Châu của mình, liếm liếm môi, cười tủm tỉm nhìn Macbeth, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nét thơ ngây.
Bị cô nhóc nhìn khiến cho khuôn mặt già nua của ông ửng đỏ, ho khan hai tiếng rồi đáp: "Ban nãy ông chỉ thử ông chủ nhà hàng thôi, xem cậu ta có tự tin vào khả năng nấu nướng của bản thân hay không ấy mà. Ông đâu ngờ rõ ràng cậu ấy nấu ngon như vậy mà chẳng tự tin gì cả, nên ông mới dùng kế khích tướng cho cậu ta tự tin hơn đấy."
"Có thật không ạ?" Cô nhóc hoài nghi nhìn Macbeth.
"Đương nhiên là thật rồi, ông có phải là loại người chưa ăn đã thành kiến chê bai đâu chứ." Ông nghiêm nghị gật đầu, giọng nói thoáng vẻ kiêu ngạo.
"Thế mà cháu cứ tưởng là thật đấy ạ." Amy hơi bất đắc dĩ liếc nhìn ông, sau đó mới leo khỏi ghế, bưng bát đĩa đi vào nhà bếp.
"Ông… ông…" Macbeth cảm thấy dường như mình lại vừa bị coi thường, ánh mắt bất đắc dĩ kia của cô nhóc như thể có thể hiểu thấu mọi việc vậy.
McGonagall ở trong bếp, nghe Macbeth giở giọng kiêu ngạo nhưng lại bị Amy thản nhiên mỉa mai đến cứng họng, khóe miệng gã bất giác cong lên.
Nhóc con quả là có thiên phú, không hổ là con gái của gã, chỉ cần tùy ý nói vài câu cũng đã đủ bộc lộ đặc tính độc mồm độc miệng di truyền từ gã, lại thêm dáng vẻ đáng yêu trời sinh, khiến người ta tức điên mà không có chỗ trút, đúng là quá đã mà.
"Nếu Amy còn muốn ăn thêm, lát nữa cha sẽ nấu nhiều hơn một chút, chừa cho con một bát nhỏ nhé." McGonagall cười, đón lấy bát đũa đặt sang một bên, quay sang nói với Amy.
"Cha ơi, cha tốt với Amy quá." Cô nhóc ngửa đầu nhìn cha, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ngưỡng mộ. Kể từ hôm qua, sau khi tỉnh lại, cha như biến thành người khác vậy, thực sự tốt biết bao.
Macbeth ở bên ngoài, ngẩn người nhìn hai cha con trong nhà bếp, trước mắt như chợt hiện ra hình ảnh một cậu nhóc đang đứng trước lò lửa, ngưỡng mộ nhìn người đàn ông đang vung búa tạ. Đã bao nhiêu năm không gặp, không biết thằng bé sống ra sao, có lẽ ông đã nợ nó quá nhiều.
"Ra ngoài ngồi đi, cha phải chiên cơm cho khách trước đã." McGonagall cười, gật đầu nói.
"Vâng ạ." Amy ngoan ngoãn đáp, vui vẻ ra khỏi nhà bếp, lại trèo lên chiếc ghế cao sau quầy, chống cằm nhìn Macbeth. "Ông người lùn, ông đừng sốt ruột nhé, cơm chiên của ông sẽ xong ngay thôi, ông ngoan ngoãn đợi thêm chút nữa nhé."
"Ừ." Lúc này Macbeth mới bừng tỉnh, gật đầu đáp, nhìn thấy Amy, lại lộ ra nụ cười hiếm hoi.
"Quý khách, cơm chiên của ông đây." McGonagall đặt bát cơm xuống trước mặt Macbeth, mỉm cười nói.
"Được." Macbeth gật đầu, nhìn bát cơm chiên đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia, lòng đầy chờ mong xúc một thìa cơm đầy ụ vào miệng. Hương vị món cơm chiên vẫn khiến người ta say mê như trước, khi nuốt cơm xuống, luồng ấm nóng kia lại dâng lên, tẩm bổ cho từng tấc tế bào bên trong cơ thể.
"Quả nhiên là có hiệu quả! Thậm chí còn tốt hơn nước thuốc phục hồi sinh lực hạng trung nữa đấy!" Macbeth vừa mừng vừa sợ.
Chẳng biết có phải đã được ăn được một phần cơm, sức lực trong cơ thể đã khôi phục phần nào hay không, ông cảm thấy bát cơm thứ hai không chỉ giảm bớt mệt nhọc mà còn đang tẩm bổ cho cơ thể bị hao mòn suốt bao năm qua. Tuy hiệu quả của cách tẩm bổ này không lớn, nhưng những bộ phận cứ nhức nhối không thôi vào những ngày mưa dầm, giờ đã trở nên thoải mái lạ thường, tựa như được một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp.
"Ông chủ, cho tôi… thêm một phần cơm chiên Dương Châu nữa đi." Còn chưa ăn xong bát cơm trước mặt, Macbeth lại chợt ngẩng lên nói với McGonagall, ánh mắt lúc này đã thêm mấy phần tôn trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.