Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 16: Ông chủ, thêm phần nữa!




Translator: Nguyetmai
Vừa kêu xong, Macbeth cũng thầm cảm thấy ngại ngùng, ban nãy còn nghi ngờ nọ kia, giờ lại chủ động gọi một phần, đúng là mất hết cả mặt mũi.
"Chủ yếu là do cô nhóc này ăn trông ngon miệng quá, mình cũng không nhịn được mà thôi…" Nhìn thoáng qua Amy ở phía đối diện đang ăn ngấu nghiến, ông thầm viện lý do, rụt đầu đang không tự chủ vươn ra đằng trước, cố tỏ vẻ lạnh lùng nói: "Thực ra tôi cũng chẳng muốn ăn lắm đâu, nhưng xem như nể mặt cô nhóc này, tôi đành miễn cưỡng ăn một phần vậy."
"Được, xin chờ một chút." McGonagall gật đầu, đương nhiên cũng không nói gì thêm, nhưng vừa xoay người vẫn không nhịn được cười, giọng điệu chảnh chọe này cũng thật thú vị đấy nhỉ.
"Ông người lùn, cơm chiên cầu vồn ngon xuất sắc luôn đấy ạ." Amy vừa nuốt miếng cơm rồi lại xúc thêm một thìa đầy ụ, tiếp tục nói: "Ông nhìn này, có phải cơm chiên này trông đẹp lắm không, muốn ăn lắm phải không?"
Macbeth nhìn từng hạt cơm chiên được bọc một lớp trứng gà vàng óng, hòa lẫn cùng các loại nguyên liệu khác trên thìa, thêm cả đôi mắt trong trẻo như bầu trời của cô nhóc đối diện bất giác gật đầu.
"Vậy cháu ăn cho ông xem nhé." Amy gật gù, há mồm ăn trọn thìa cơm, vừa nhai vừa vui vẻ nói: "Ngon quá, ngon quá đi."
Macbeth há hốc mồm, thấy cô nhóc đối diện đang hoàn toàn chìm đắm trong bát cơm chiên, bỗng cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đều cứ nghẹn ứ, không thốt nên lời.
Nếu ngồi đối diện là một tên đực rựa nào đó, có lẽ ông đã nện búa tạ vào đầu tên đó từ lâu rồi. Ấy vậy mà, nhìn thấy cô nhóc trước mặt đang vui vẻ ăn cơm, lòng ông lại không chút cáu kỉnh.
Thậm chí… ông còn cảm thấy, dáng vẻ ấy rất đáng yêu nữa cơ?
Vốn rèn sắt cả buổi sáng đã khiến ông đói cồn cào, giờ nhìn thấy cô nhóc kia đang vui vẻ ăn uống, bụng ông lại càng sôi lên ùng ục, nếu không phải vẫn còn sót lại chút lý trí, chắc ông đã xông đến cướp luôn chiếc thìa trong tay cô nhóc rồi.
McGonagall nhanh chóng đổ phần gạo cho hai người vào nồi cơm, sau đó mới bưng một phần cơm chiên Dương Châu đã nấu xong ra, nhẹ nhàng đặt trước mặt Macbeth, mỉm cười nói: "Cơm chiên Dương Châu của ông đây."
Tầm mắt Macbeth đã hoàn toàn bị hút vào bát cơm chiên trước mắt. Mùi hành cắt nhuyễn và hương trứng thơm lừng tức khắc ập đến, khiến ông ứa cả nước bọt. Ông chưa bao giờ ngửi được mùi thức ăn nào hấp dẫn đến thế.
Bên ngoài từng hạt cơm tròn đầy là một lớp trứng mỏng vàng óng, trông như đang phát sáng dưới ánh đèn. Những nguyên liệu đủ màu sắc được cắt thành từng miếng nhỏ như hạt gạo, hòa lẫn cùng cơm, tạo nên một màu sắc tươi sáng bắt mắt. Trong cơm có nhiều loại nguyên liệu thế này, chắc hẳn đã được xào nấu bằng dầu, trên bàn cũng không có bất cứ lọ gia vị gì, chẳng lẽ cơm này đã được nêm nếm sẵn? Phát hiện này thật sự đã phá vỡ nhận thức của Macbeth về ẩm thực.
McGonagall đứng bên cạnh quan sát, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại khó nén chút chờ mong và lo lắng. Tuy lần nào Amy cũng khen cơm chiên rất ngon, nhưng dù sao trước đây, món ngon nhất trong lòng cô nhóc chính là món bánh quy bơ cứng như đá kia, nên ý kiến của cô nhóc chỉ có thể dừng ở mức tham khảo mà thôi.
Trong khi đó, Macbeth được xem là vị khách chân chính đầu tiên của gã, phản ứng của ông khá có giá trị trong việc đoán được xem, món cơm chiên Dương Châu này có phù hợp với sở thích ẩm thực của thế giới này hay không.
"Đây là cách thức nấu nướng gì thế này? Có ngon thật không đấy?" Macbeth thầm nghi hoặc, nhưng dưới sự thúc giục của hương thơm, ông vẫn bất giác cầm thìa, xúc một thìa đầy bỏ vào miệng, nhai mấy cái.
Trứng gà vừa vào miệng đã tan, măng và đậu Hà Lan nhỏ như hạt gạo xốp giòn, từng hạt cơm bọc trứng béo bùi ngon miệng, jambon mềm mại hòa lẫn, thấp thoáng vị tôm sú thơm lừng... Tất cả các loại hương vị đều được bao hàm trong một thìa cơm, từng miếng cơm trôi tuột vào miệng mang theo hơi ấm, lan truyền khắp cơ thể, giữa răng môi còn vương vấn dư vị khó phai.
Ánh mắt Macbeth lập tức sáng bừng.
Ngon quá! Thực sự là ngon quá! Sao trên đời này lại có một món ngon như thế này cơ chứ!
Lúc này đây, đây chính là ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Macbeth, tay cầm thìa lại bất giác xúc thêm một miếng đưa tới bên miệng, sau đó cứ thế một tay cầm bát, một tay cầm thìa, và cơm lia lịa, không cách nào dừng lại được!
600 đồng tiền có đắt không? Dù phải bỏ ra 1.000 đồng tiền cho món ăn ngon thế này, ông cũng cam lòng.
So với thức ăn ở đây, thịt nướng ở quán rượu Flers quả thực kém một trời một vực. Trước kia, ông còn có thể dễ dàng cho qua mùi khét kia, nhưng từ hôm nay về sau, e rằng ông sẽ không cách nào chấp nhận nổi nữa.
Bát cơm chiên Dương Châu này như được tỉ mỉ chế biến từ bàn tay của một bậc thầy. Đây là lần đầu tiên ông được nếm một món ngon như thế trong suốt hơn mấy trăm năm ăn uống khắp đại lục Nolan.
Sự nghi ngờ và giễu cợt của ông với McGonagall ban nãy giờ đều đã không còn quan trọng, trước thức ăn ngon, sĩ diện mặt mũi đều chẳng bằng cái rắm!
Điều càng khiến ông ngạc nhiên chính là, sau khi ăn xong món cơm chiên Dương Châu này, một luồng ấm nóng vô cùng chân thực tức khắc truyền khắp cơ thể ông, tạo cảm giác thư thái tràn đầy sinh lực, vỗ về sự mệt mỏi suốt một buổi sáng vung búa.
Ông như vừa uống một lọ thuốc phục hồi sinh lực, nhưng sự phục hồi này càng êm dịu và thoải mái hơn, chứ không khiến cơ thể thêm uể oải như sau khi sử dụng nước thuốc ma thuật thông thường. Điều này khiến ông không khỏi nghĩ ngay đến dòng Suối Nguồn Sinh Mệnh thần thánh của tộc tiên.
"Ông người lùn ơi, có phải cơm chiên cầu vồng ngon lắm không ạ?" Amy cười khanh khách, nhìn Macbeth đang ăn đến không thể ngừng miệng: "Amy đã bảo ông sẽ thích hương vị này mà."
McGonagall đứng bên cạnh, môi nhếch lên, biểu hiện của Macbeth đã nói rõ mọi điều. Có thể nói, ông ấy hoàn toàn không có sức chống cự trước bát cơm chiên Dương Châu này. Như vậy, gã không cần phải lo đến chuyện nhà hàng vắng khách nữa, đây được xem là một khởi đầu không tồi.
"Đúng, ông rất thích mùi vị này." Macbeth buông bát, nói với McGonagall: "Ông chủ, cho tôi thêm một phần cơm chiên Dương Châu nữa, món này thực sự là rất ngon."
"Hệ thống đề nghị ký chủ thực hiện chế độ giới hạn số lượng bán ra, nhưng vẫn bảo đảm đề cao sự chờ mong và yêu thích của thực khách." Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên.
McGonagall thoáng sửng sốt, thầm hỏi ngược lại: "Hệ thống, cậu có muốn bán thức ăn thật không đấy?"
"Nhiệm vụ chủ yếu của hệ thống là giúp ký chủ học tập nấu nướng và cung ứng nguyên liệu nấu ăn cần thiết." Hệ thống nhấn mạnh, tựa hồ có chút bất mãn với cách kinh doanh của gã.
"Sao lại không được chứ? Cậu cứ cho tôi bán thoải mái đi. Đây cũng là nhà hàng của tôi, có tiền không kiếm, lại giở trò giới hạn số lượng, tưởng tôi ngu à? Tôi còn nhiệm vụ phải làm nữa đấy!" McGonagall bĩu môi, lúc này đây, gã hận không thể cho một người ăn một trăm phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.