Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 18: Vâng, ông người lùn Macbeth!




Translator: Nguyetmai
Lúc này, đến chính McGonagall cũng hơi kinh ngạc. Tuy cơm chiên Dương Châu rất ngon nhưng một bát đã đủ lắm rồi, dù là người có sức ăn lớn hơn thì cũng chỉ hai bát là no, chẳng lẽ sức ăn của tộc người lùn lại lớn đến vậy sao?
Dù lòng nghi hoặc nhưng McGonagall vẫn giữ vẻ bình thản, gật đầu đáp: "Được, xin chờ một lát." Nói rồi, gã thu dọn bát đĩa đã sạch trơn trên bàn, xoay người đi vào nhà bếp.
Macbeth cúi đầu ăn tiếp, hết thìa này đến thìa khác, càng ăn càng ngạc nhiên quá đỗi. Một món ngon thế này, hiệu quả còn hơn cả thuốc hồi phục sinh lực hạng trung, nếu cứ tiếp tục tẩm bổ thế này, ông cảm thấy có lẽ cơ thể mình có thể khôi phục đến trạng thái khỏe nhất, hành nghề thêm mấy mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
"Oa, ông người lùn, ông giỏi quá, có thể ăn được tận ba phần cơ ạ?" Amy há hốc mồm, nhìn Macbeth vẻ hâm mộ và sùng bái.
Macbeth ngẩng đầu nhìn cô nhóc, lần đầu tiên thấy cô nhóc không vứt cho mình ánh nhìn khinh bỉ, cảm giác vinh hạnh, bất giác ngồi ngay ngắn lại, lại ăn một thìa cơm chiên to, nhồm nhoàm đáp: "Cơm chiên ngon thế này, đừng nói ba phần, bốn phần ông cũng ăn hết sạch!"
"Thật ạ? Ông có thể ăn được tận bốn phần cơ á?" Amy càng thêm thán phục, mắt lấp lánh ánh sao.
Macbeth do dự một chút, nhưng trước ánh mắt sáng rực của cô nhóc, ông vẫn không nhịn được mà gật đầu: "Đương… Đương nhiên là thật rồi."
"Cha ơi, ông người lùn nói ông muốn ăn bốn phần cơ, cha giúp ông làm thêm một phần nữa đi, bằng không ông ăn không đủ đâu." Ông vừa dứt lời, cô nhóc lại quay về phía nhà bếp kêu lớn.
"Hử?!"
Nhìn nụ cười hồn nhiên của cô nhóc, không hiểu sao ông lại thấy có điều gì đó không đúng lắm.
"Thật vậy sao, quý khách?" McGonagall nghe vậy, quay sang nhìn Macbeth đang thản nhiên ngồi đó, không nói lời nào, trong lòng gã đã sớm không nhịn được cười. Nếu không biết tính tình của Amy, có lẽ ngay cả gã cũng hoài nghi cô nhóc đang giở trò.
"Cái này…" Macbeth hơi lúng túng. Tuy lượng cơm của ông nhiều hơn người bình thường một chút, nhưng hai phần cơm đã no lưng, ba phần thì vừa đủ no, nhưng nếu thêm một phần nữa, chắc ông sẽ no đến căng bụng mất.
"Ông người lùn ơi, chính miệng ông nói với cháu là có thể ăn bốn phần mà, ông không thể nuốt lời đâu đấy, nếu không Amy không thích ông đâu." Cô nhóc hếch cằm, nghiêm nghị nói.
Macbeth thầm muốn tự vả miệng mình, sao lại dám khoe khoang bốc phét như vậy chứ. Nếu là người khác còn được, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đầy chờ mong của cô nhóc kia, ông quả thực không thể thốt nên lời. Sau khi chần chừ một lúc, ông mới cắn răng quay sang nói với McGonagall: "Đúng, cho tôi thêm một phần nữa."
"Ồ, là thật kìa, ông người lùn siêu quá đi." Cô nhóc phấn khích hoan hô, nụ cười tươi tắn không hề có chút giả dối.
"Mặc kệ đi, khó có lúc được ăn một món ngon như vậy, ăn no căng bụng cũng là một niềm hạnh phúc mà." Macbeth tự an ủi mình, lại thấy nụ cười xán lạn và ánh mắt sùng bái của Amy, lòng hư vinh tức thì được thỏa mãn, ăn thêm một bát cơm chiên Dương Châu cũng có sá gì!
"Vâng, xin chờ một chút." McGonagall gật đầu, lại vo gạo nấu cơm, tiếp tục chiên phần cơm thứ ba, quay sang nhìn bóng dáng của Amy với vẻ cưng chiều. Hôm nay, gã có thể giữ được vị khách đầu tiên thành công, còn bán được tận bốn phần cơm chiên Dương Châu, cô nhóc kia có công lớn nhất.
Gã lần lượt mang hai phần cơm chiên Dương Châu lên, dưới ánh nhìn chằm chằm của Amy, Macbeth cứ thế ăn hết sạch hai phần cơm chiên Dương Châu này.
Lúc ông buông thìa, thỏa mãn ợ một cái, bốn bát cơm chiên Dương Châu đã yên vị trong bụng, cả người ấm áp hẳn lên. Tuy no đến căng cả bụng, nhưng lòng lại tràn ngập cảm giác thoải mái, giây phút này đây, cuộc đời ông bỗng như viên mãn quá đỗi.
McGonagall đứng gần đó, thấy đồ ăn do mình làm được người khác vui vẻ ăn sạch, không chừa lại chút mảnh vụn nào, niềm tự hào dâng tràn từ tận đáy lòng, tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn. Gã nghĩ, hóa ra làm đầu bếp gì đó cũng không tồi tệ lắm.
"Ông người lùn, nếu ông đã ăn xong rồi, vui lòng trả tiền ạ, tổng cộng hết 2.400 đồng tiền." Chẳng biết Amy đã đến cạnh bàn từ bao giờ, vươn bàn tay nhỏ bé, ngẩng đầu nhìn Macbeth, nghiêm nghị nói.
"Được thôi, nhưng ông không có nhiều tiền đồng như vậy, ông đưa cho cháu 24 đồng vàng nhé." Macbeth cười nói, lấy túi tiền trong ngực ra.
"Tiền vàng được không cha?" Amy ngây ra một lúc, nghi hoặc quay hỏi McGonagall: "Cha ơi, 24 đồng vàng và 2.400 đồng tiền thì cái nào nhiều hơn ạ?"
"Bằng nhau đấy con ạ, một đồng vàng có thể đổi được 100 đồng tiền." McGonagall giải thích với cô nhóc, ban đầu còn hơi giật mình với việc cô nhóc biết cộng đến con số hàng nghìn, nhưng xem ra cô nhóc vẫn chưa hiểu rõ về tiền tệ cho lắm.
"Hóa ra là thế." Amy vẫn như nghĩ ngợi điều gì, khẽ gật đầu.
"Đây, 24 đồng vàng." Macbeth cẩn thận đặt những đồng vàng óng ánh vào hai tay cô nhóc, khiến giữa đôi tay nhỏ bé chợt xuất hiện một nhúm tiền nhỏ.
"Oa, nhiều đồng vàng quá." Ánh mắt cô nhóc sáng lấp lánh, cầm nhúm tiền vàng chậm rãi đi sang bên cạnh, cẩn thận đặt lên bàn, đếm từng đồng một.
"Cơm chiên Dương Châu của nhà hàng cậu ngon lắm, không biết phải xưng hô thế nào?" Ánh mắt Macbeth rời khỏi người Amy, cầm búa tạ dưới chân mình, đứng dậy hỏi McGonagall.
"McGonagall." Gã mỉm cười đáp. Tuy vị khách này hơi nóng nảy cao ngạo nhưng cũng thực ra cũng dễ qua lại, thẳng thắn bộc trực, không vờ vịt ra vẻ.
Macbeth hơi bất ngờ liếc nhìn người đối diện, rất ít người không nhắc đến dòng họ khi tự giới thiệu bản thân. Dù vậy, thành Chaos cũng có nhiều người phải che giấu thân phận của mình vì những lý do khác nhau, chính ông cũng là một trong số đó. Nghĩ vậy, ông chỉ cười gật đầu: "Vậy sau này tôi sẽ gọi cậu là ông chủ McGonagall nhé. Tôi tên Macbeth, cậu có thể gọi tôi là Mac, tôi sẽ quay lại sau."
"Vâng, tạm biệt." McGonagall mỉm cười chào hỏi.
"Nhóc, sau này phải gọi ông là ông Macbeth, không được gọi ông người lùn gì gì đâu đấy." Lúc chuẩn bị xoay người, ông lại không nhịn được nói với Amy.
"Vâng ạ, ông người lùn Macbeth." Amy vẫn đang chăm chú đếm tiền, không buồn ngẩng đầu lên chút nào.
"Con nhóc này…" Macbeth lắc đầu chịu thua, xoay người đi ra cửa. Lúc nào cô nhóc cũng có thể khiến ông cạn lời, nhưng nghĩ kĩ lại, lời nói của cô nhóc chẳng hề có ý gì xấu, hơn nữa, trông cô nhóc còn đáng yêu đến thế, đúng là bó tay chịu thua.
McGonagall thu dọn bát đĩa trên bàn, thấy Amy cứ đếm đi đến lại số đồng vàng trên bàn, ánh mắt sáng lấp lánh. Xem ra cô nhóc không chỉ tham ăn lại còn tham tiền nữa, đúng là đáng yêu chết đi được. Gã thầm nghĩ, rồi bưng bát đĩa vào nhà bếp, bắt đầu làm bữa trưa cho bản thân.
Không bao lâu sau, gã bưng một bát cơm chiên Dương Châu ra. Amy vốn đang hưng phấn đếm tiền, lúc này lại thừ người dựa vào bàn, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, buồn bã nói: "Cha ơi, có phải là Amy vô dụng lắm không, ngay cả thu tiền cũng không biết, không thể đỡ đần cho cha phần nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.