Ngự Đạo

Chương 45: Ải nhân.






Vừa vào Tụ Tinh thành, hắn liền bị cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt ở đây dọa cho ngây ngốc, hai bên đường phố là các gian hàng đông đúc người mua, có chiến sĩ mang theo đại kiếm, có ma pháp sư mặc ma pháp bào hoa lệ, thậm chí, Mộc Vĩnh Diệp còn nhìn thấy mấy ải nhân nữa.

Những ải nhân này là chủng tộc văn minh khác nhân loại đầu tiên mà hắn nhìn thấy, ải nhân đại khái chỉ hơn một thước chút, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp, những nếp nhăn trải khắp khuôn mặt họ, hiển thị niên kỷ cao đến Mộc Vĩnh Diệp không thể so sánh. Truyện "Ngự Đạo "

Ải nhân rất có thiên phú trong chú tạo, rất nhiều binh khí của chiến sĩ đều do ải nhân rèn ra, bởi thế, dù bọn họ là khác loại nhưng địa vị trong xã hội loại người rất tốt, đơn giản vì là vũ khí bình thường họ rèn ra cũng tốt hơn vũ khí nhân loại rèn, đương nhiên điều này cũng không phải hoàn toàn đúng, trong nhân loại cũng có những thợ rèn sở hữu kỹ thuật cao siêu.

Mộc Vĩnh Diệp nhìn về phía ải nhân gần mình nhất, vội vàng cất tiếng gọi: “A, ngươi chờ một chút”.

Ải nhân kia quay đầu nhìn lại thấy Mộc Vĩnh Diệp cao bằng mình, ban đầu còn nhầm tưởng Mộc Vĩnh Diệp cũng là ải nhân như mình, nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt non nớt kia, hắn biết mình đoán sai rồi, nhưng vẫn lập tức hỏi: “Có việc gì sao?”.

“Xin thợ rèn giỏi nhất trong Tụ Tinh thành ở đâu?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.


Lời vừa nói ra, tên ải nhân kia vô cùng hứng thú, lập tức tự hào nói: “Đương nhiên là tiệm rèn Morgan của lão sư ta rồi”.

Thấy ải nhân này há mồm là khen tiệm rèn của sư phụ mình, Mộc Vĩnh Diệp không tránh khỏi có chút nghi ngờ, chẳng hiểu hắn có tự khen không nữa.

“Ngươi không tin sao?”Tên ải nhân thấy biểu tình của Mộc Vĩnh Diệp, hai tròng mắt trợn tròn lên, hiển nhiên vô cùng tức giận với sự không tín nhiệm hắn của Mộc Vĩnh Diệp.

“Có phải là thật không thế?”Mộc Vĩnh Diệp chỉ đành nói.

“Binh khí của thành chủ đại nhân là lão sư ta làm, rất nhiều chiến sĩ đều tới tìm lão sư ta nhờ rèn, lão sư ta còn hiềm thiếu thời gian không nhận”Ải nhân kia vô cùng hùng hồn nói.

“Vậy ngươi dẫn ta đến tiệm rèn Morgan đi”Mộc Vĩnh Diệp nói.

“Ngươi cũng cần binh khí sao?”Ải nhân kinh ngạc nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp, hiển nhiên không ngờ tiểu hài tử như vậy cũng cần binh khí.

Bị một vài thanh niên nhân loại cho là nhỏ yếu còn có thể nhẫn được, rốt cuộc mình không lớn bằng người ta, nhưng không ngờ còn bị một ải nhân cao bằng mình khinh thường làm cho Mộc Vĩnh Diệp vô cùng buồn bực.

“Đúng a, không được sao?”Mộc Vĩnh Diệp đầy buồn bực thốt lên.

“Có thể, lão sư có thể không giúp ngươi rèn binh khí đâu, nhưng trong tiệm còn có rất nhiều binh khí, ngươi lúc đó tự mình tuyển chọn đi, hy vọng ngươi sẽ tìm được thứ vừa tay”Trong giọng của ải nhân đầy tia an ủi nói.

“Tốt rồi, đi thôi”Mộc Vĩnh Diệp chỉ có thể coi như không có gì nói.

“A”Ải nhân kia sau khi đáp ứng liền lập tức đưa Mộc Vĩnh Diệp tiến vào trong nội thành.


“Ngươi thật có thể sử dụng binh khí sao?” “Cha mẹ ngươi cho dùng sao?” “Ngươi trước kia đã cầm binh khí chưa?”Tên ải nhân không ngừng lải nhải trên đường, dẫn theo Mộc Vĩnh Diệp rất nhanh liền muốn nổi điên đi tới tiệm rèn hào hoa nhất thành phố. Truyện "Ngự Đạo "

Trên cửa tiệm là một tấm biển lớn “Tiệm rèn Morgan”, tiệm chiếm diện tích rất lớn, ít nhất gấp đôi một cửa hàng buôn bán bình thường, mà tấm biển cũng treo rất cao. Mộc Vĩnh Diệp không khỏi thầm nghĩ, các người nhỏ bé như vậy, có cần làm tiệm rèn lớn như thế không?

Chẳng qua, nhìn thấy tiệm rèn này, tâm tình Mộc Vĩnh Diệp cũng buông lỏng rất nhiều, có thể làm to như này, binh khí bên trong nhất định sẽ không kém.

Cùng với ải nhân kia tiến vào thợ rèn, ở bên trong là một không gian phi thường rộng lớn, trên bốn vách tường treo đầy các loại binh khí, có đại kiếm, có chùy, có rìu, có trường thương, có đại đao, thậm chí có một số binh khí Mộc Vĩnh Diệp không nhận ra nổi nó là gì, hiển nhiên là dùng để treo bán.

Trên vách tường, cuối cùng Mộc Vĩnh Diệp cũng tìm được hai thanh đoản kiếm, đương nhiên dù có chữ đoản nhưng nó không ngắn chút nào, chiều dài của nó cũng phải bằng chiều cao của hắn.

“Đại ca, người đã về rồi”Một ải nhân khác trong điếm nhiệt tình đi lên tiếp đón.

“Đúng a, lão sư đâu?”Ải nhân dẫn Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

“Lão sư? Hẳn là đang ngủ đi”Ải nhân kia đáp.

“Tiểu tử, lại nói xấu ta sao?”Lúc này trong phòng bỗng nhiều thêm một vị ải nhân cả mặt là nếp nhăn.

“Lão sư”Cả hai ải nhân lập tức cung kính kêu lên.

“Tốt rồi, Ma Đinh, chuyện tình làm đến đâu rồi?”Ải nhân lao sư hỏi.

Tên ải nhân lúc trước dẫn đường Mộc Vĩnh Diệp lập tức trả lời: “Lão sư, mọi chuyện đều tốt, không có vấn đề gì”. Truyện "Ngự Đạo "


“Vậy là được”Ải nhân lão sư nói.

“Ân, ta muốn xem hai thanh đoản kiếm kia”Mộc Vĩnh Diệp vừa nói vừa chỉ về phía hai thanh đoản kiếm treo trên tường.

“Ân? Bằng hữu ngươi sao?”Ải nhân lão sư hỏi.

“Không phải, là mới quen trên đường, hắn nói hắn muốn tìm tiệm rèn tốt nhất, nên con dẫn hắn đến đây”Ma Đinh nói.

Dưới yêu cầu của Mộc Vĩnh Diệp, một ải nhân lấy xuống hai thanh đoản kiếm đưa cho hắn.

Sau khi kiểm tra một lát, Mộc Vĩnh Diệp nói: “Tài liệu đúc hai thanh kiếm này thật không ra sao?”.

“Có chỗ nào không tốt chứ?”Ải nhân lapx sư lập tức tiến lên, không vui vẻ nói.

“Quá nhẹ, lại không dễ cầm, mà cũng không đủ rắn chắc”Mộc Vĩnh Diệp ngay thẳng nói.

“Đây là đoản kiếm của thích khách, bên trong có ma pháp trận, đương nhiên là phải nhẹ rồi, cũng không phải đại kiếm chiến đấu trực diện, cần gì rắn chắc?”Ải nhân lão sư nói.

“Như vậy sao được? Ai nói chỉ có thích khách mới dùng đoản kiếm? Chẳng lẽ không thể dùng làm binh khí ngạnh đấu như đại kiếm sao?”Mộc Vĩnh Diệp nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.