Ngự Đạo

Chương 44: Tụ tinh thành.








“Dù là như thế, ngươi cũng không thể giẫm hỏng xe ngựa của ta”Mộc Vĩnh Diệp nói. Truyện "Ngự Đạo "

“Cha mẹ bé đâu?”Long kỵ sĩ Áo Đinh lập tức lúng túng né tránh vấn đề.

“Trưởng bối trong nhà lệnh ta ra ngoài ma luyện”Mộc Vĩnh Diệp chỉ đành nói.

“Cái gì, ngươi mới lớn như nào? Mới bé tý vậy đã ra ngoài ma luyện sao?”Áo Đinh chấn kinh hỏi.

“Đúng a, nhưng là ngươi giẫm bẹp công cụ ra ngoài ma luyện của ta rồi”Mộc Vĩnh Diệp nhất quyết không chịu buông tha nói.


“Được rồi, để ta đền ngươi”Áo Đinh đau khổ nói. Truyện "Ngự Đạo "

“Ta không cần ngươi đến, ngươi dẫn ta đến Tụ Tinh thành là được”Mộc Vĩnh Diệp nói.

Vừa nghe thấy không cần đến, Áo Đinh không khỏi hớn hở tươi cười, lập tức nói: “Được, không thành vấn đề, đi đâu cũng được”Tiếp theo, Mộc Vĩnh Diệp được Áo Đinh đưa lên đỉnh đầu đại hành long.

“Đây là ma sủng của ngươi sao? Ngươi cùng nó lập khế ước à?”Mộc Vĩnh Diệp kỳ quái hỏi.

“Ngươi nói Bá Vương sao, không, nó không phải là ma sủng của ta, cũng chưa từng lập khế ước, chúng ta là bằng hữu”Áo Đinh nói.

“Không lập khế ước? Vậy nó làm sao lại nghe lời ngươi?”Mộc Vĩnh Diệp đầy kỳ quái hỏi.

“Nghe lời ta thì nhất định là ma sủng sao? Huống hồ, trên đời này, có bao nhiêu người có được ma sủng chứ? Ma thú đến ngũ cấp là có trí tuệ, ta chỉ là được nó chấp nhận làm bằng hữu mà thôi”Áo Đinh nói.

“Là vậy sao? Vậy lúc nãy ngươi làm gì vậy?”Mộc Vĩnh Diệp kỳ quái hỏi.

“Luyện tập phi hành, nhưng là phản ứng của Bá Vương thật là chậm mà”Áo Đinh đành chịu nói.

“Ngươi phối hợp với nó được bao lâu rồi?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.


“Một tháng trước ta được nó thừa nhận, trưởng bối gia tộc lệnh ta cùng nó ra ngoài rèn luyện, nhưng là giữa đường nó liền mọc cánh, vậy thì tốt rồi, từ nay ta trở thành phi long kỵ sĩ”Áo Đinh càng nói càng kích động.

“Cánh của nó còn không mọc đủ dài, sao có thể bay chứ?”Mộc Vĩnh Diệp nhận xét, khó trách phối hợp kém như vậy, ra là mới được ma thú thừa nhận.

“Không sao, bay lên được thì sẽ mọc dài ra thôi”Áo Đinh nói.

Nghe được câu này, Mộc Vĩnh Diệp khổi đổ mồ hôi lạnh, này cũng được sao? Quả nhiên đủ cường đại.

Tiếp theo do Áo Đinh chỉ huy Bá Vương đi về hướng Tụ Tinh thành ở phía xa, mỗi một lần Bá Vương nhảy lên, đều ra sức vỗ đôi cánh nhỏ trên lưng, làm cho Mộc Vĩnh Diệp buồn cười không thôi, chẳng qua mỗi một lần như vậy đều giúp nó bay xa hơn một chút, mà nhờ luyện tập thường xuyên, cũng có tiến bộ không nhỏ. Đương nhiên là không thể tránh được những quả húc núi làm cho Mộc Vĩnh Diệp ăn không ít đau khổ.

Hai ngày sau, tại một tòa núi nhỏ ngoài Tụ Tinh thành, Mộc Vĩnh Diệp cùng Áo Đinh một thân khắp người là vết thương, y phục rách nát không chịu được, mà Mộc Vĩnh Diệp vừa thấy Bá Vương có xu hướng dừng lại, vội vàng nhảy đến bên một đại thụ rồi trượt xuống đất nghỉ ngơi.

Thật không phải là người có thể cưỡi con bạo long này, hai ngày, không ngờ húc núi chục lần, nếu không phải Mộc Vĩnh Diệp có cơ sở tu luyện thì đã sớm đi gặp Đại Cổ và Đại Lực rồi. Khó trách Áo Đinh một mực mắng Bá Vương đần độn.

“Đến rồi”Áo Đinh thay một bộ trang phục sạch sẽ rồi nhảy xuống bên người Mộc Vĩnh Diệp.

Nhìn thấy Áo Đinh thay y phục, Mộc Vĩnh Diệp không khỏi không nói gì, ban đầu không nên bị bộ dáng gọn gàng sạch sẽ của hắn đánh lừa, nếu như không trải qua hai ngày này, Mộc Vĩnh Diệp tuyệt không thể tin được Áo Đinh có kỹ thuật điều khiển kém như thế.

“Đúng rồi, đã đến nơi, ta tiến vào thành đây, ngươi có tính toàn gì chưa?”Mộc Vĩnh Diệp nói.

“Ta cũng muốn tiến vào nhưng là Bá Vương không vào được, hơn nữa nhiệm vụ gia tộc là ma luyện nửa năm, hiện tại mới qua một tháng, bởi thế cần luyện tập tiếp”Áo Đinh nói.


“Cũng tốt, luyện tập vẫn hơn”Mộc Vĩnh Diệp tuy nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ, với kỹ thuật của ngươi, vào thành chính là tai hại.

“Ân, được rồi, ngươi mau đi đi, sau này nhớ đến đế đô tìm ta”Áo Đinh nói.

Một khắc sau, hắn tiêu sái nhảy lên đỉnh đầu Bá Vương, chỉ huy Bá Vương bật về phương xa, rất nhanh liền đi xa, mà trước khi biến mất khỏi tầm nhìn của Mộc Vĩnh Diệp, Mộc Vĩnh Diệp lại một lần nữa chứng kiến cảnh Bá Vương lao quá nhanh, không dừng lại kịp, lại tiếp tục húc đầu vào núi.

Nhìn thấy cảnh này, hắn không khỏi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không tự giác kiểm tra thân thể một lượt. Hiện tại trên người hắn là một trang phục khất cái, làm sao để vào thành đây, dù hộ vệ không quản, chính mình cũng không có mặt mũi tiến vào.

Cũng may hắn mua mấy bộ y phục ở trấn nhỏ, nên tạm tìm chỗ nào đó tẩy rửa thay quần áo, khôi phục bộ dáng tuấn tú. Hơn nữa, hắn lấy ra một túi lớn để xích đồng rồi vác theo sau lưng. Đây là một tiểu sơn cốc hoang vắng nên không ai nhìn thấy Bá Vương cũng miễn cho hắn phải mất công giải thích.

Sau khi khôi phục “tiêu sái”, hắn rảo bước về phía Tụ Tinh thành, mặc dù ở trên đầu Bá Vương có thể nhìn thấy Tụ Tinh thành, nhưng từ sơn cố đi đến Tụ Tinh thành vẫn tốn một đoạn không ngắn, mất gần một giờ mới đến nơi.

Đứng canh cửa là mấy linh gác, trong tay cầm trường thương sắc bén, phi thường nghiêm chỉnh, xem ra thành chủ rất để ý đến phương diện luyện binh. Hắn vừa đến cửa thành, rất nhiều người quay đầu kinh dị nhìn một tiểu hài tử sáu tuổi lưng vác một bọc lớn. Truyện "Ngự Đạo "

Bình thường, gặp được quái nhân, binh sĩ canh cửa đều phải giữ lại kiểm tra cẩn thận, xem có phải có ý đồ bất lợi gì đối với Tụ Tinh thành không, nhưng là nhìn đến thân hình nhỏ bé của Mộc Vĩnh Diệp, mấy vị binh sĩ nhìn nhau một chút rồi quay đầy nhìn trưởng quan, mà vị trưởng qua nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp, cơ thịt trên mặt co rút một chút, nhưng rồi không nói gì.

Hài tử này quái lạ điểm, nhưng là nếu nói nó định gây bất lợi cho Tụ Tinh thành thì sẽ không người tin tưởng, vậy thì quên đi, cứ để cho nó tiến vào Tụ Tinh thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.