Ngự Đạo

Chương 46: Về nhà.






Ải nhân lão sư bỗng phát hiện ra, chính mình cùng Mộc Vĩnh Diệp không có chung cách nghĩ, những lời của tiểu hài tử này, quả thật làm người khác vô cùng buồn bực. Truyện "Ngự Đạo "

"Ngươi là chủ tiệm sao?"Mộc Vĩnh Diệp quay về phía ải nhân lão sư hỏi.

"Phải, nếu ngươi thấy kiếm nhẹ có thể mua đại kiếm"Ải nhân lão sư hậm hực nói.

"Như vậy đi, ngươi giúp ta rèn một thanh đoản kiếm, tài liệu ta cung cấp"Mộc Vĩnh Diệp đột nhiên nói.

"Hử?"Ải nhân lão sư hiển nhiên chưa từng gặp loại khách lạ như này, tìm đến hắn đánh kiếm, còn tự mình chuẩn bị tài liệu?

"Ngươi thì có tài liệu gì tốt chứ?"Ma Đinh đứng bên cạnh đầy không tin tưởng nói.


Lúc này, Mộc Vĩnh Diệp đặt túy sau lưng xuống đất.

"Đông"Một tiếng vang lên, miệng túi mở ra, lộ ra một đại khóa màu hồng, vừa nhìn thấy đại khóa, ải nhân lão sư vội vàng tiến lại gần tỉ mỉ kiểm tra.

"Xích đồng"Ải nhân lão sư đầy kinh ngạc nói.

"Phải, chính là xích đồng, nung chảy nó ra rồi đúc thành đoản kiếm"Mộc Vĩnh Diệp nói.

Vừa nghe đến dùng xích đồng đúc kiếm, hai mắt vị ải nhân lão sư lập tức trừng lớn.

"Dùng toàn bộ đúc kiếm?"Ải nhân lão sư đầy kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, làm sao vậy? Không đủ sao?"Mộc Vĩnh Diệp đầy kỳ quái hỏi.

"Ngươi biết đây là gì không? Là xích đồng đó, ngươi muốn toàn bộ đúc thành kiếm là quá lãng phí"Ải nhân lão sư một bộ đau lòng thay người nói.

"Làm sao vậy? Nó trước kia là một cái khóa lớn, hiện tại đúc thành kiếm, hẳn là hợp lý mà"Mộc Vĩnh Diệp nghi hoặc nói.

Lúc này, ải nhân lão sư mới chú ú đến hình dáng của xích đồng, quả là một cái khóa lớn, làm cho cho ải nhân lão sư không biết phải nói sao nữa.


"Xích đồng rất trân quý sao?"Mộc Vĩnh Diệp kỳ quái hỏi.

"Trân quý, đâu chỉ là trân quý, dù là đại kiếm gì, chỉ cần nhập vào một ít xích đồng, chất lượng đều tăng một bậc"Ải nhân lão sư nói.

"Vậy khối xích đồng này đủ để đánh tạo đoản kiếm không?"Mộc Vĩnh Diệp lo lắng hỏi.

"Ngươi vẫn còn muốn rèn sao? Một khối lớn như vậy đương nhiên là đủ, đến lúc đó còn dư lại một phần năm"Ải nhân lão sư nói.

"Vậy ngươi rèn cho ta đi, phần thừa lại đủ làm tiền thù lao chứ?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

"Đủ, đương nhiên đủ, ta sẽ tự thân đúc kiếm"Ải nhân lão sư vô cùng hưng phấn nói.

Động tác của ông là cho Mộc Vĩnh Diệp vô cùng cổ quái, có cần khoa trương như vậy không? Ải nhân lão sư một bộ như đào được vàng vậy, chẳng lẽ mình chịu thiệt sao?

"Vậy cần bao nhiêu lâu mới rèn xong?"Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

"Này còn xem ngươi cần thiết trí loại ma pháp trận nào, ma pháp trận càng phức tạp tốn càng nhiều thời gian"Ải nhân lão sư nói.

"Ma pháp trận ư? Không cần, ngươi rèn một thanh kiếm thuần túy đi"Mộc Vĩnh Diệp sửng sốt một chút rồi nói.

"Cũng tốt, nếu thiết trí ma pháp trận sẽ ảnh hưởng đến công dụng của xích đồng. Đoản kiếm thuần túy cũng cần một tháng, dù sao xích đồng rất khó đun chảy"Ải nhân lão sư nói.


"Một tháng thì một tháng, đến lúc đó ta sẽ đến lấy"Mộc Vĩnh Diệp trầm ngâm một lát rồi nói.

"Được, ta gọi là Morgan, đến lúc đó tùy tiện tìm những đồ đệ của ta, bọn họ sẽ mang ngươi đi gặp ta"Ải nhân lão sư nói.

"Ta gọi là Mộc Vĩnh Diệp"Mộc Vĩnh Diệp nói.

Rồi sau đó hắn rời khỏi tiệm rèn, hắn rất tín nhiệm ải nhân này, tuy trước kia hắn chưa từng gặp họ, nhưng trong sách ở thư phòng của bác Thủy Đông Các đều ghi chép lại uy tín của những tiệm thợ rèn của ải nhân ở xã hội loài người là vô cùng lớn, nếu không đã sớm bị đẩy ra ngoài rồi.

Rời khỏi tiệm rèn Morgan, Mộc Vĩnh Diệp đi dạo trong thành một lát, hắn cũng không bén mảng đến những cửa hàng ma pháp làm gì, hắn chỉ chọn mua chút đồ dùng sinh hoạt mà thôi, lúc đầu còn vác bao lớn bao nhỏ đi trên đường, rốt cuộc hắn dứt khoát chọn chỗ vắng người thu vào giới chỉ, rồi lại đi mua tiếp, cứ thế cho đến khi tiêu hết năm mươi kim tệ mới tính là đủ đồ dùng cơ bản. Hiện tại mới là giữa trưa, bởi thế hắn hy vọng nhanh chóng chạy về nhà xem, xem xem Mộc gia như nào.Muốn mua một tờ bản đồ là phi thường dễ, một ngân tệ, ngay tại cửa hàng đầu phố hắn đã mua được bản đồ thi tiết thành trấn xung quanh Lạc Nhật sơn mạch. Trên bản đồ có thể thấy rõ vị trí của Sâm Mộc trấn, Sâm Mộc trấn cách Tụ Tinh thành không phải rất xa, chỉ cần thẳng hướng về phía nam là được, nhưng cái khoảng cách không xa này lại cần đến một ngày đi bộ mới đến được. Vì vậy hắn rất dứt khoát mua lấy một con độc giác mã con, tiểu mã xứng với tiểu hài. Thêm vào đoạn thời gian trước từng cưỡi thiên mã, nên hắn có thể khống chế con độc giác mã này dễ dàng.

Tốn một canh giờ, hắn cùng độc giác mã thuận lợi đến Sâm Mộc trấn, vừa đến Sâm Mộc trấn, Mộc Vĩnh Diệp nhìn về phía sơn mạch xa xa, trong rặng núi là những đại thụ trải dài vô tận, nhìn qua vô cùng thần bí.

Mà trên trấn vô cùng náo nhiệt, tửu quán mọc như nấm, hơn nữa thường xuyên có thể thấy ma pháp sư cùng chiến sĩ đi lại trên đường, so với tiểu trấn gần gia viên Thủy gia, có thể nói là khác biệt một trời một vực, cách biệt quá lớn. Trấn nhỏ kia cơ hồ không có người, mà nơi này tương đối phồn thịnh.

Đây là trấn nhỏ gần Lạc Nhật sơn mạch nhất, mỗi ngày có rất nhiều ma pháp sư cùng chiến sĩ đi qua nơi này, thêm nữa những người này tiêu xài thoải mái, thế nên trấn nhỏ rất phát triển. Căn cứ Thủy Đông Các nói, hắn cũng không dừng lại trên trấn lâu, mà trực tiếp chạy về phía đông nam sơn cốc Mộc gia.

Dưới ánh trời chiều, một tiểu hài cưỡi một tiểu mã chạy điên cuồng trên đường, cảnh tượng này làm vô số chiến sĩ phải ngoái nhìn, đầu năm nay, chuyện kỳ lạ thật nhiều



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.