Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 2: Ngọc Giản Màu Đen






Mộ Lăng Hàn có vẻ cũng không ngạc nhiên lắm, nói một cách lười nhác:
"Những người khác đều là đột phá tiến lên, chỉ có ta là người duy nhất hạ xuống, không nói đến lúc trước từ Nguyên Cảnh sơ kỳ rơi xuống Nguyên Giả, mà chỉ trong vòng ba tháng này, ta cũng đã từ cấp chín, biến thành cấp năm, vậy mà ngươi còn cho rằng là chậm nữa sao."
Nếu để người khác nghe được lời này, e rằng sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, trước nay chỉ nghe nói đến không ngừng đột phá biến cường, nơi nào có thể cho rằng mình quá mạnh mà liền không ngừng biến yếu?
"Cho nên họ không phải là ngươi, cũng không thể nào trở thành ngươi."
Giọng nói kia lúc xa lúc gần, hơi có chút khàn khàn, không phân biệt được nam hay nữ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất xúc động, tựa như cả tâm thần đều say mê.
"Chỉ cần ngươi đạt tới cấp thứ nhất, một lần nữa bắt đầu lại, thì đừng nói đến cái thành Lạc Tây nho nhỏ này, mà cho dù là có toàn bộ Thánh Nguyên đế quốc, cũng sẽ không có mấy ai có thể mạnh hơn ngươi."
Mộ Lăng Hàn nhướng mày mỉm cười.
"Nguyên mạch của ta đã hoàn toàn bị hủy, khí hải cạn kiệt, suýt chút nữa đã phải xuống Hoàng Tuyền, còn bị đuổi ra khỏi Mộ gia, theo như những gì ngươi nói, thì đây hóa ra lại là một cơ hội rất lớn cho ta sao?"
"Đương nhiên."
Thanh âm kia như mỉm cười, mang theo một vẻ kiêu ngạo không chút nào che giấu.
"Vô số cường giả trên đại lục ra sức tranh đoạt, không biết có bao nhiêu nhân vật đỉnh cao đã mất mạng, bọn họ đều không lấy được thứ này.
Mà ngươi bất quá chỉ là hủy hoại Nguyên mạch, liền lấy được nó mà không cần tốn nhiều sức lực, đương nhiên là cơ hội lớn rồi.
Nha đầu nhà ngươi, thật đúng là mệnh tốt."
"Mệnh tốt? Vậy thì phải có mệnh để hưởng thụ mới được."
Nếu nàng phút cuối cùng không liều chết chạy ra, e rằng bây giờ đã hồn phi phách tán, vậy thì còn đâu để gọi là mệnh tốt chứ.
"Về phần một đám lão đầu không kiến thức của Mộ gia kia, bọn họ xứng đáng phải chịu tổn thất nặng nề! Sau này nhất định sẽ có lúc họ phải cầu xin ngươi!"

Mộ Lăng Hàn trầm ngâm một lúc, nhưng rồi lại lắc đầu mỉm cười.
"Bọn người Tam trưởng lão rốt cuộc thì vẫn còn có chút tình nghĩa, còn có tộc trưởng..
Nếu không có ông ấy, e rằng lúc ta hôn mê, đã bị chém chết rồi."
"Còn không phải là để cho ngươi thay tên ca ca của ngươi sao? Vậy ông ta có từng nghĩ tới ngươi sẽ sống ra sao ở cái chi nhánh nhỏ này chứ."
Ngoại trừ Mộ Trung Thiên, thì không ai biết rằng, năm đó người chết trong Trung Nguyên Bí Cảnh, không phải Mộ Thanh Lan mà là Mộ Lăng Hàn!
Vì bảo toàn tính mạng, mà nàng đã không ngần ngại che giấu đi thân phận!
Đôi mắt của Mộ Thanh Lan tối sầm lại, như thể đang chìm vào một hồi ức nào đó, ngay sau đó nói:
"Ta và ca ca đã là một thể từ lâu, cho nên gọi là gì cũng không quan trọng."
Ca ca đã chết, nàng liền sẽ dùng thân phận của ca ca mà sống tiếp.
Kiếp trước nàng chỉ là một thợ săn tiền thưởng cô độc một mình, kiếp này khó khăn lắm mới có một gia đình, nhưng nó đã bị phá hủy chỉ sau một đêm.
Nàng lắc đầu, đem ký ức đè xuống, sau đó nhìn vào trong khí hải.
"Chỉ là, thứ này, rốt cuộc là cái gì?"
Trong vùng khí hải gần như cạn kiệt, có một khối ngọc giản màu đen đã bị hỏng, đang lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Một đầu của miếng ngọc giản, dường như đã bị lửa thiêu rụi, thậm chí còn hơi méo mó, mơ hồ có thể nhìn thấy một số hoa văn cổ xưa đơn giản và phức tạp trên đó, nhưng lại không biết đó là gì.
Mà trong khe hở đó, thậm chí còn có một vết máu, dường như dấu vết đã có từ rất lâu trước đây, đã khô lại thành màu đỏ sẫm.
"Còn ngươi, từ lúc ta tỉnh lại liền trốn bên trong ngọc giản này, rốt cuộc ngươi có thân phận gì?"
Giọng nói này, từ trong vết máu kia phát ra.
Mộ Thanh Lan sau khi hôn mê tỉnh lại, nàng phát hiện Nguyên Lực của mình đã bị tổn hại rất nhiều, Nguyên mạch đã bị phá hủy hoàn toàn, lúc đó giọng nói này đã từng vang lên một lần, cũng vào lúc đó nàng đã từng truy vấn hai vấn đề này, nhưng giọng nói đó lại chưa từng trả lời.
Hôm nay là lần thứ hai nó lên tiếng, nàng vẫn như cũ muốn biết đáp án.
Rốt cuộc, có một vật quỷ dị như vậy tồn tại trong cơ thể, bất kỳ ai cũng sẽ không hoàn toàn yên tâm.
"Thân phận của ta, về sau ngươi tự nhiên sẽ biết."
Mộ Thanh Lan nhướng mày.
"Ồ? Chẳng lẽ là Nguyên thần của một cường giả nào đó?"
"Một nửa một nửa.
Đúng, nhưng cũng không đúng."
"Chẳng lẽ thân phận của ngươi không thể cho ai biết được sao? Nếu ta nhớ không lầm, một cường giả có thể tu luyện ra Nguyên thần, cho dù chỉ còn một tia hồn phách, cũng có thể sống lại một lần nữa, xem ngươi nhìn có chút giống đó.
Nhưng Nguyên thần hồn thì cũng có thể huyễn hóa ra bộ dáng vốn có không phải sao? Ngươi chỉ phát ra âm thanh mà không xuất hiện.
Chẳng lẽ là..
bộ dạng quá xấu xí?"
Nghe vậy giọng nói bỗng cất lên:
"Xấu? Bổn..

Ta sao có thể xấu được? Nha đầu nhà ngươi mới xấu đó!"
Đáy mắt Mộ Thanh Lan xẹt qua một tia sáng tối tăm.
Bổn..
cái gì hả?
Nhưng sau đó giọng nói kia liền chuyển đổi, hừ nhẹ một tiếng.
"Tưởng dụ được ta nói ra à, nha đầu nhà ngươi còn chưa đủ trình độ đâu."
Đối phương không muốn nói, Mộ Thanh Lan cũng không muốn hỏi nữa, nàng nhìn vào ngọc giản.
Nguyên Đan của nàng đã bị hủy, nguyên mạch cuộn tròn co rút lại giống như bị thứ gì đó đốt cháy, vô cùng đáng sợ!
Trạng huống như vậy, quả thực không khác gì kẻ phế nhân!
Tuy nhiên, ba tháng qua nàng đã xem riết rồi cũng quen với việc này, thậm chí nàng cũng không còn quan tâm đến nó.
"Yên tâm đi.
Ngọc giản này vô cùng bá đạo, phải hấp thu sạch hết Nguyên Lực trong người của ngươi, đến lúc đó ngươi mới có thể bắt đầu tu luyện trở lại, đến lúc đó, sẽ không thể so với ngươi của trước kia nữa."
Khi Mộ Thanh Lan nghe điều này, trong lòng không khỏi xúc động.
Tuy rằng không biết có phải thật hay giả, nhưng ngọc giản này quả thực là bá đạo.
Thời điểm người bình thường tu luyện, đều là dựa vào Nguyên mạch của mình để hấp thụ Nguyên Lực chuyển hóa đến khí hải, từ đó biến nó thành sức mạnh của bản thân, tăng cường tu vi.
Nhưng từ khi nàng từ Trung Nguyên Bí Cảnh đi ra, sau đó phát hiện thứ này trong cơ thể, nàng mới nhận ra, khi hấp thu Nguyên Lực, trừ một phần nhỏ đi qua Nguyên Mạch khó khăn đến khí hải, dư lại hầu hết, thế nhưng đều bị ngọc giản này trực tiếp hấp thu!
Như thể là bị ném vào một cái động không đáy, lặng yên không một tiếng động, ngay cả một hơi thở cũng không còn!

Đây cũng là lý do tại sao, trong khoảng thời gian ngắn này, nàng từ Nguyên Cảnh sơ kỳ, rơi xuống Nguyên Lực cấp năm, ngay cả Nguyên Đan đều bị tổn hại!
"Thứ này lợi hại như vậy, vì sao chính ngươi lại không tu luyện?"
Mộ Thanh Lan thản nhiên hỏi.
Giọng nói kia cứng lại, cả nửa buổi nó tựa hồ mang theo một tia xấu hổ buồn bực nói -
"Ngươi chẳng lẽ lại không nhận ra, ta cũng bị nó hấp thu giam cầm ở chỗ này sao?"
Nếu thực lực ta không cường đại, e là đã sớm mất mạng!
Mộ Thanh Lan bất đắc dĩ nhún vai: "Vậy ngươi cũng phải có tên chứ?"
Sau một lúc lâu, giọng nói mang theo một tia lười biếng kia, mới chậm rãi vang lên.
"Tuyết U."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Mộ Thanh Lan nghe được giọng nói kia, lại cảm thấy trong nháy mắt, hình như có một cổ uy áp vô cùng mạnh mẽ, từ không gian rất xa truyền đến!
"Chính là nơi này! Lục soát cho ta! Ta thật ra rất muốn nhìn, tiểu tử này lá gan bao lớn, ngay cả đồ vật của Mộ Diệp đại ca cũng dám trộm!"
Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng la hét ầm ỉ truyền đến, cùng với hàng loạt tiếng bước chân.
Mộ Thanh Lan đột nhiên ngước mắt!
Đối phương đã đạp cửa xong vào!
Trước mặt một thiếu niên cười lạnh một tiếng, đánh giá căn phòng cũ nát này, khinh thường cười nhạo, ngay sau đó vung tay lên --
"Lục soát cho ta!"
Choang choang choang!
Vô số đồ vật bị hung hăng ném xuống mặt đất.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.