Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 3: Giáo Huấn






Mộ Thanh Lan nhận thức người này.
Mộ Hổ, ngày thường luôn đi theo phía sau Mộ Diệp, ân cần lấy lòng, cũng thay Mộ Diệp làm không ít chuyện dơ bẩn.
Bây giờ, lại đem chủ ý đánh tới nơi này của nàng.
Xem ra tên Mộ Diệp này chỉ có nữa tháng tới mà đã không thể nhịn được, cho nên mới phái người đến gây sự!
Mộ Thanh Lan cười lạnh một tiếng: "Ta tưởng là ai? Hóa ra là con chó của Mộ Diệp."
Vừa dứt lời, sắc mặt Mộ Hổ lập tức khó coi.
"Ngươi muốn chết!"
Lời còn chưa dứt, hắn đã một quyền đánh tới!
Hiện tại hắn cũng là Nguyên Lực cấp bảy, muốn đối phó với Mộ Lăng Hàn chỉ là Nguyên Lực cấp năm, quả thực đơn giản chỉ như trở bàn tay!
Nắm đấm mạnh mẽ như cuồng phong thổi tới, Mộ Lăng Hàn lại bỗng nhiên nở nụ cười, ngay sau đó, cũng đơn giản trực tiếp đánh ra một quyền!
Là trực tiếp quyền đối quyền!
Những người còn lại đều nhìn nhau, đều cho rằng Mộ Lăng Hàn bị điên rồi.
Tuy rằng, hắn trước kia rất lợi hại, nhưng với cảnh giới thực lực bây giờ của hắn, vậy mà dám lấy quyền đối quyền?
Phanh!
Một tiếng đánh ầm vang truyền đến! Hai quyền chạm nhau!
"Mộ Hổ ca khẳng định là đánh hắn đến nỗi răng rơi đầy đất rồi!"
"Không sai! Loại phế vật này, cần gì đến Mộ Diệp đại ca động thủ, chỉ cần một quyền của chúng ta liền.."
Người đang nói một cách đầy đắc ý, đột nhiên dừng lại, trợn to mắt nhìn về phía trước, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, như thể vừa nhìn thấy một điều gì đó khó tin.
Trong căn phòng nhỏ hẹp, Mộ Lăng Hàn, người được cho là bị một quyền hạ gục, vậy mà vẫn an lành đứng đó, thần sắc như thường, nhưng Mộ Hổ, khuôn mặt của hắn lại đỏ bừng, thân thể có chút run rẩy.
Cả hai đối đầu với nhau, Mộ Lăng Hàn vậy mà lại chiếm thế thượng phong!

Đối với chỉ số thông minh của đám người này, trong lòng Mộ Thanh Lan hoàn toàn không đáng để đánh giá.
Ngay cả khi Nguyên Lực của nàng bị tổn hại lớn, cảnh giới lùi lại, thì sức mạnh thể chất này, bọn họ làm sao có thể so sánh được?
Huống hồ ba tháng này, nàng cũng chưa bao giờ chậm trễ việc tu luyện.
Muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại từ chổ nàng, quả đúng là cực kỳ ngu xuẩn!
"Ngươi, ngươi.."
Trong lòng Mộ Hổ lúc đầu vô cùng sửng sốt, sau đó đột nhiên ý thức ra một vấn đề, đối phương vốn đã từng là cường giả Sơ Nguyên Cảnh!
Ngay cả khi không dùng Nguyên Lực, Mộ Lăng Hàn đối phó hắn, cũng là dư sức!
Nghĩ thông suốt điểm này, Mộ Hổ đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nhìn vẽ mặt bình tĩnh của Mộ Lăng Hàn, trong lòng hắn vừa khiếp sợ cũng vừa không cam lòng.
Tên gia hỏa này, rõ ràng đã là phế vật, sao có thể còn mạnh như vậy?
Hôm nay hắn nhất định phải dạy cho Mộ Lăng Hàn một bài học!
Tuy nhiên, ngay khi hắn ta chuẩn bị di chuyển, Mộ Lăng Hàn đột nhiên cong môi mỉm cười.
Nụ cười này, khiến trong lòng Mộ Hổ trầm xuống! Một cảm giác bất an, tràn ngập trong lòng!
Ngay sau đó, Mộ Lăng Hàn biến quyền thành chưởng, trực tiếp cầm cổ tay của hắn, sau đó mạnh mẽ gập lại!
Răng rắc!
Tiếng gãy xương vang giòn truyền đến, cổ tay của Mộ Hổ, đã bị Mộ Thanh Lan cứ như vậy bẽ gãy!
Cơn đau dữ dội ập đến, sắc mặt Mộ Hổ lập tức trắng bệch:
"Ta, tay của ta!"
Những người khác cũng kinh ngạc đứng hình tại chỗ, khi nghe thấy tiếng hét thất thanh, thảm thiết, bọn họ mới vội vàng chạy lại vây quanh.
"Mộ Hổ ca, ca không có việc gì chứ?"
Mộ Hổ hận không thể tát vào mặt tên vừa mới hỏi - bộ không thấy cổ tay của hắn đã bị gãy rồi sao! Còn có thể không có việc gì à?
"Đánh cho ta! Đánh hắn thật nặng cho ta! Tên phế vật không biết sống chết này..

Khắc chết cha mẹ.."
Đôi mắt của Mộ Hổ trừng lớn, hung tợn nhìn chằm chằm vào Mộ Thanh Lan đầy hận ý, liền muốn chửi ầm lên.
Mộ Thanh Lan ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sau đó liền tiến lên một bước.
Mấy người vốn dĩ muốn vây công, nhìn thấy khí tức của nàng, trong lòng run lên, động cũng không dám động.
Ngay cả Mộ Hổ cũng giật mình cả kinh quên cả mắng, chợt nghĩ ra điều gì đó, tức giận nói:
"Hôm nay ngươi dám phế đi cổ tay của ta, chờ đến thí luyện gia tộc, sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
Mộ Thanh Lan mặt không chút cảm xúc, một chân hung hăng dẫm xuống!
Giẫm lên vị trí, chính là mắt cá chân của Mộ Hổ!
Hành động này, còn đau hơn trước gấp trăm lần!
Mộ Hổ đau đớn gần như muốn ngất đi, nhìn thiếu niên giống như tử thần, đang nhìn xuống hắn, đáy lòng rốt cuộc cũng tràn ngập khiếp sợ.
"Hôm nay trước phế của ngươi một tay một chân, là cho Mộ Diệp mặt mũi.
Trở về nói với hắn ta, Mộ Lăng Hàn ta, đa tạ sự" chiếu cố "này của hắn.
Về phần thí luyện gia tộc..
Ta cũng đã chuẩn bị quà đáp lễ, cho hắn."
Ngay sau đó, Mộ Thanh Lan nhìn đám người có vẻ đang choáng váng, hơi nhướng mày.
"Còn không mau cút?"
Như được phóng thích, vài người nhanh chóng nâng Mộ Hổ lên, té ngã lăn bò đi, không dám quay đầu lại.
Tin tức lan truyền nhanh chóng.
Nhiều người vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng Mộ Hổ đã đạt tới Nguyên Lực cấp bảy, lại bị Mộ Lăng Hàn đánh bại, hơn nữa còn bị phế đi một tay một chân!
Trong ba tháng qua, có rất nhiều tin đồn về Mộ Lăng Hàn, rất nhiều người muốn biết liệu bây giờ hắn có thực sự bị phế hay không.
Nhưng kết quả kiểm tra trước đó của hắn rõ ràng là Nguyên Lực cấp năm, cho nên cũng khiến nhiều người tin tưởng, cảm thấy chắc hẳn Mộ Lăng Hàn đã không thể nào gượng dậy nổi, từ đây coi như chấm hết.
Rất nhiều người muốn thử thực lực của hắn, rốt cuộc chiến thắng một thiên tài từng vang danh một thời như vậy, cũng có thể khiến nhiều người có được cảm giác hưng phấn không thể giải thích được.
Nhưng Mộ Lăng Hàn nói thế nào cũng là cháu trai của tộc trưởng, thậm chí Mộ Diệp vốn đã ẩn nhẫn điều đó từ lâu, cũng phải phái người đến thử trước.
Không ngờ lại bị Mộ Lăng Hàn đánh cho sấp mặt, má nhìn không ra!
"Mộ Lăng Hàn! Ngươi thật to gan!"
Nhìn Mộ Hổ thê thảm đáng thương trước mặt, trong lòng Mộ Diệp phát hỏa, hận không thể lập tức đem Mộ Lăng Hàn lột da rút gân!
Lời nói của Mộ Lăng Hàn, thậm chí còn tràn đầy khiêu khích!
"Đại ca, hiện tại không phải là thời cơ tốt! Mộ Lăng Hàn kia thân phận ở nơi đó, huynh cũng không thể thật sự động thủ ở Mộ gia được!"
Cho dù hắn thiên phú không tồi, các trưởng lão cũng không thể cho phép hắn tùy ý đem giết Mộ Lăng Hàn ngay trong Mộ phủ.
Bất quá..
"Hừ, điều đó ta đương nhiên biết.
Nhưng ta hy vọng rằng, đến lúc đó Mộ Lăng Hàn, hắn có thể thuận lợi vượt qua thí luyện gia tộc một cách suôn sẻ.."
Mộ Diệp nắm chặt nắm tay, nhưng đáy mắt lại hiện lên sát ý thấy rõ.
Mà những người muốn xem náo nhiệt, đợi hồi lâu, cũng không thấy Mộ Diệp ra tay, sau khi suy nghĩ kỹ lại, chợt hiểu ra vấn đề.
Xem ra, thí luyện gia tộc lần này, có vẽ như rất thú vị đây..
Mà bên kia, Mộ Thanh Lan lại hoàn toàn không để tâm đến những điều này.
Nàng ở trong phòng của mình, hầu như không ra khỏi cửa.
Bởi vì nàng cần đợi cho khối ngọc giản kia đem toàn bộ Nguyên Lực hấp thu.

Mộ phủ một mãnh yên tĩnh, nhưng mọi người đều biết rằng, đó chỉ là vẽ ngoài, thực tế bên trong đang có sóng ngầm không ngừng kích động.
Chỉ chờ thời khắc thích hợp, nó sẽ đột nhiên bùng phát!
Mười lăm ngày thời gian, nhanh chóng trôi qua.
Luyện võ trường ngày nào rất rộng lớn, thế mà hôm nay lại đứng chật ních người, vô cùng náo nhiệt.
Vẻ mặt ai ai cũng lộ rõ vẻ phấn khích và căng thẳng không thể che giấu được.
Đó đều là những thiếu niên nam nữ sẽ tham gia thí luyện gia tộc ngày hôm nay.
Mỗi năm, chỉ những người nổi bật trong số này, mới có thể đạt được nguồn tài nguyên tốt nhất, đi trên con đường cường giả!
Trên đài cao trước sân võ, Mộ Nghiêm, gia chủ của Mộ Phủ cùng mấy vị trưởng lão, hầu như đều tập trung ở đây.
Mộ Nghiêm xưa nay luôn nghiêm túc, nhưng lúc này cũng mang theo vài phần ý cười, nhìn những thiếu niên nam nữ đang hào hứng phía dưới.
Trong số những người này, nói không chừng có thể có những trụ cột của Mộ phủ trong tương lai.
Nếu như có thể xuất hiện thiên tài có biểu hiện xuất sắc, thì còn gì tốt hơn nữa.
"Hôm nay, là ngày thí luyện gia tộc của Mộ phủ! Các ngươi là hy vọng của Mộ gia, cũng là tương lai của Mộ gia! Thí luyện rất đơn giản, các vị trưởng lão sẽ đưa các ngươi tiến vào Cửu Lộc sơn mạch*, nhưng họ sẽ không can thiệp vào, ba ngày sau, ai mang về nhiều Nguyên Đan của nguyên thú, người đó sẽ là đệ nhất!"
*Sơn mạch: Dãy núi.
Lạc Tây Thành tọa lạc ở dưới chân Cửu Lộc sơn mạch, Mộ phủ hàng năm cũng đều sẽ tiến hành tổ chức thí luyện gia tộc ở bên ngoài dãy núi.
"Tuy nhiên, cần phải nhớ rõ, các ngươi tuyệt đối không được đi vào sâu bên trong Cửu Lộc sơn mạch, nếu không các ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho dù là các trưởng lão cũng chưa chắc có thể cứu được các ngươi, rõ chưa?"
Mọi người cùng đồng thanh: "Rõ!"
Một nhóm người vô cùng phấn khích, rất nhanh đã đến bên ngoài Cửu Lộc sơn mạch.
Mộ Thanh Lan ngửa đầu nhìn lên, dãy núi khổng lồ, giống như một con thú đang leo, lẳng lặng nằm yên, rừng cây rậm rạp trải rộng vô biên, trong nháy mắt, không thể dò được.
"Không bằng chúng ta thành lập một đội, thế nào hả?"
Mộ Thanh Lan quay đầu lại nhìn, vẽ mặt Mộ Diệp cười chân thành, nhưng khóe môi lại ý cười sắc bén.
Mộ Thanh Lan nhướng mày, rồi cười rạng rỡ -
"Cầu mà không được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.