Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 1: Thiên Tài Ngã Xuống






Thánh Nguyên Đế Quốc, đế đô Thiên Lăng, Mộ Gia.
Hoàng hôn buông xuống, bốn bề vắng lặng.
Nhưng Nghị sự đường, nơi thường chỉ được mở khi gặp các sự kiện lớn, lúc này lại được thắp sáng rực rỡ.
Các trưởng lão Mộ gia, lúc này hầu như đều ở nơi đây, trên mặt thần sắc đều vô cùng ngưng trọng.
"Mộ Lăng Hàn đã gây ra đại họa lớn như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!"
"Đúng vậy! Tuổi còn nhỏ mà đã tàn nhẫn độc ác như thế, sau này sẽ là một tai họa! Người này - không thể lưu!"
"Nhị trưởng lão có phải đã quá lời rồi không? Chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, làm sao có thể coi là tàn nhẫn độc ác? Hơn nữa dù sao hắn cũng là thiên tài trăm năm khó gặp được sinh ra ở Mộ gia ta.."
"Thiên tài? Chẳng lẽ Tam trưởng lão đã quên, Mộ Lăng Hàn đã mất hết Nguyên lực, nguyên mạch cũng đã bị hủy, hoàn toàn trở thành phế vật! Cho dù là ở một gia đình bình thường cũng không thể để một phế vật như vậy ở lại, huống chi hắn lại gây ra tai họa như vậy! Giết người bên trong" Trung Nguyên Bí Cảnh ", với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, mới bị trục xuất! Loại sỉ nhục này, Tam trưởng lão ngươi có thể chịu được, nhưng Mộ gia không thể chịu nổi!"
"Nhưng Nhị trưởng lão cũng đừng quên," Trung Nguyên Bí Cảnh "này, chỉ có thiên tài đứng đầu của các đế quốc mới có thể tiến vào, đừng nói Mộ gia, cho dù toàn bộ Thánh Nguyên đế quốc, hầu như gần mười năm nay chưa từng xuất hiện quá một thiên tài như vậy! Hơn nữa, song thân của hắn đều đã mất mạng vì đóng quân ở biên cương cách đây không lâu, có công lao to lớn với Mộ gia của chúng ta, còn muội muội song sinh của hắn thì bị giết trong" Trung Nguyên Bí Cảnh ".
Mộ gia của chúng ta làm sao có thể vào lúc này, đối với một đứa trẻ mà xuống tay cho được?
" Hừ, chính hắn tâm tư ác độc, không trách được người khác! Nhất định phải nghiêm trị! Theo ta thấy, đem giết cũng không sao! "
Một đám người chia thành nhiều phe phái, đối đầu kịch liệt.
Thật lâu sau, vị lão giả ngồi ở ghế chủ vị, cuối cùng cũng ho khan một tiếng.
Chỉ là một tiếng, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn sang.
Mộ Gia tộc trưởng -- Mộ Trung Thiên.
" Phong Nhi, Tuyên Nhi đều đã chết, Lan Nhi cũng đã chết trong "Trung Nguyên Bí Cảnh", thi thể rất khó tìm thấy.
Một mạch này, chỉ còn lại Lăng Hàn.
Mặc dù hắn đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nổi phải chết.
Vậy thì, chi bằng đưa hắn tới chi nhánh.
Sau này, sống chết giàu sang, tùy thuộc vào số mệnh của chính hắn vậy.
"

Lưu lại một câu, Mộ Trung Thiên phảng phất như già thêm mười tuổi, mấy ngày nay liên tiếp truyền đến tin tức về cái chết của con trai và con dâu đã là một đã kích trầm trọng đối với ông, không nghĩ tới chuyện này, nó cũng lại là một vấn đề lớn.
Mọi người đều im lặng.
Địa vị của Mộ Trung Thiên ở Mộ gia rất được tôn sùng, mặc dù cách xử lý này tất cả mọi người không hài lòng cho lắm, nhưng nó cũng coi là không mất đi sự công bằng.
" Xin tuân lệnh tộc trưởng! "
Ai cũng biết, cặp song sinh vô cùng tài giỏi của Mộ gia, một đã chết trong bí cảnh, người còn lại trở thành phế vật, bị trục xuất khỏi chính tộc.
Thiên tài đã từng làm người người cực kỳ hâm mộ một thời, như vậy ngã xuống, khiến người ta không khỏi thổn thức.
* * *
Ba tháng sau, Lạc Tây thành, Mộ phủ.
Trên luyện võ trường (sân đấu võ) rộng lớn, không ít nam thanh nữ tú đã tập trung tại đây, trên gương mặt mỗi người đều không giấu được vẽ khẩn trương kích động.
Mà ánh mắt của bọn họ, đều nhìn về phía giữa sân đấu võ.
Ở nơi đó, một người đàn ông trung niên cao lớn khoanh tay mà đứng, bên cạnh hắn, có một tấm bia đá màu trắng.
" Thí luyện gia tộc sẽ diễn ra vào nửa tháng tới.
Nghe nói nếu có thể lọt vào năm hạng đầu của thí luyện lần này, thì có thể tiến vào Tàng Kinh Các lựa chọn pháp quyết tu luyện! "
" Thật sao? Vậy thì ta nhất định phải thử xem! Nói không chừng ta cũng có thể làm được! "
" Ngươi? Ha! Ngươi còn không phải là Nguyên Giả, làm sao có thể giành được một trong năm hạng đầu? Đừng có mà nằm mơ! Đó là chuyện mà một thiên tài thực sự mới có thể làm được! "
Nghe vậy, thiếu niên bị đả kích có chút không vui, nhưng ngay sau đó hắn nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng.
" Thiên tài? Hắc hắc, không phải Mộ Lăng Hàn kia cũng là một "thiên tài" sao, nhưng hắn bây giờ, sợ rằng ngay cả một quyền của ta, hắn cũng không thể chịu nổi! "
Nghe được ba chữ" Mộ Lăng Hàn ", một đám người đột nhiên yên tĩnh, ngay sau đó đều đồng thời nhìn về phía sau.
Một thiếu niên gầy ốm mặc hắc y (đồ đen), đang đứng một mình.
Nhìn dáng vẻ, lập tức sẽ phải đến lượt hắn kiểm tra.
" Haha, ta quên mất hắn! Nói như vậy, ta so với "thiên tài" kia còn mạnh hơn rất nhiều! "
" Thiên tài thì sao chứ, bây giờ nguyên mạch đã bị phá hủy hoàn toàn, chính là phế vật trong đám phế vật! "
" Nghe nói tộc trưởng đích thân hạ lệnh đuổi hắn ra khỏi chính tộc.
Lần trước kiểm tra, hắn vẫn là cấp chín, lần cuối cùng được kiểm tra bị giảm xuống cấp bảy.

Lần này, không chừng hắn có thể lại "thăng cấp"? Haha! "
Những tiếng cười mỉa mai xen lẫn nghị luận trào phúng vang lên, không ít người vui sướng khi người gặp họa đều nhìn lại đây, họ muốn nhìn thấy vẻ mặt túng quẫn khi bị sỉ nhục của thiếu niên kia.
Tuy nhiên, thiếu niên kia dường như không nghe thấy, tuy trông hắn có chút gầy yếu nhưng trên gương mặt kia vẫn không dấu được vẽ tuấn tú vốn có, tĩnh lặng như mặt nước giếng trong không gợn sóng.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh, đều không liên quan gì đến hắn.
Hắn chậm rãi vươn tay, ấn lên tấm bia đá.
" Hừ, làm bộ làm tịch.
"Không ít người âm thầm chế nhạo.
Và trên bia đá, một dòng chữ đỏ từ từ hiện ra-
" Nguyên Lực cấp năm! "
Khung cảnh vắng lặng, đột nhiên phát lên một tràng cười vang dội!
Tên gia hỏa này quả nhiên cảnh giới lại thụt lui lần nữa!
Tuy nhiên trong vòng ba tháng, hắn từ cấp chín hạ xuống thành cấp bảy, lại từ cấp bảy chuyển thành cấp năm! Thật sự là kỳ ba!
Thiên phú không tốt, tu luyện thăng cấp chậm còn chưa tính, cư nhiên hắn lại thật sự là đi thụt lùi! Ha!
Thiến niên lại như mắt điếc tai ngơ, nhìn những chữ đó, trong lòng hắn đã sớm đoán được rồi.
Nguyên mạch bị hủy, nguyên lực xói mòn cực kỳ nhanh, kết quả như vậy, cũng đã nghĩ tới.
Hắn xoay người lại, từ từ ngước mắt lên.
Những tiếng ồn ào đó nháy mắt im bặt ngay lập tức.
Có một số người, trời sinh đã có khí chất vương giả.
Hắn chỉ là đứng đó, mặc một thân hắc y cực kỳ đơn giản, một đôi mắt tối tăm hờ hững, cũng khiến người ta bất giác sinh lòng kính sợ.
Mộ Lăng Hàn chính là như vậy.
Hắn cũng không nói một lời, liền nhấc chân rời đi.
Đám người kia tự động nhường ra một lối đi cho hắn.
" Hừ, bất quá chỉ là Nguyên Lực cấp năm, vậy mà cũng dám lên mặt, người tưởng ngươi vẫn còn là thiên tài xuất chúng của Mộ gia sao? "
Bổng nhiên, một đạo thanh âm châm chọc truyền đến, trong giọng nói đều lộ ra sự miệt thị khinh khi.
Mộ Lăng Hàn dừng lại bước chân, ngoảnh đầu nhìn lại.
Trước mặt không xa, một thiếu niên hai tay ôm ngực, vẻ mặt tỏ ra tràn đầy sự khinh thường.
Mộ Diệp
Nhìn thấy hắn, trên mặt mọi người đều hiện lên sự tràn đầy chờ mong xem náo nhiệt.
Mộ Diệp năm nay mười bốn tuổi, nhưng hắn đã đến Nguyên Lực cấp chín rồi, chỉ còn cách một bước nữa là trở thành Nguyên Giả.
Trong số các thiên tài ở Mộ phủ này, hắn được coi là một trong số các thiên tài đứng đầu, rất được coi trọng, cho nên tính khí vô cùng kiêu ngạo.
Hắn từ lâu đã thấy Mộ Lăng Hàn này không vừa mắt, cái giống gì mà thiên tài tuyệt thế trăm năm khó gặp, bất quá cũng là Nguyên Lực cấp năm thôi!
Hắn (Mộ Diệp) chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè bẹp hắn (Mộ Lăng Hàn) !
Cố tình tên Mộ Lăng Hàn kia, còn không có tỉnh mộng, một thân ngạo khí tưởng chừng không ai có thể so sánh được!
Cũng không nghĩ hiện tại hắn được xem là cái thứ gì đi!
Đôi mắt của Mộ Lăng Hàn hơi nheo lại.
Kể từ khi tỉnh dậy sau hôn mê, hắn đã nghe thấy những điều như vậy không biết bao nhiêu lần trong ba tháng qua, bất quá đây lại là lần đầu tiên, có người ở trước mặt mọi người chỉ vào mũi hắn chửi bậy, thực sự là..
Ngại mạng quá dài.
Tuy rằng nguyên mạch của hắn hoàn toàn bị phế, nhưng cho dù có là Nguyên Giả đi nữa, hắn cũng sẽ không để vào trong mắt!
Khóe môi của hắn dường như cong lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười, thanh âm vô cùng bình thản nói:
" Dù sao ta cũng đã từng là thiên tài, còn ngươi - đời này cũng đều không thể nào làm được.
"
" Ngươi! "
Trong sân toàn bộ im lặng, tất cả đều khiếp sợ nhìn Mộ Lăng Hàn, hiển nhiên không ngờ hắn bình thường ít nói, một khi mở miệng lại sắc bén như vậy!
Có nhầm lẫn không? Mộ Diệp chỉ còn thiếu một bước nữa là trở thành Nguyên Giả, một khi tham gia thí luyện gia tộc, sẽ càng mạnh hơn, sau này chưởng quản Mộ Phủ cũng không phải là không có khả năng, Nguyên mạch của Mộ Lăng Hàn đã bị phá hủy, làm sao hắn dám thách thức Mộ Diệp như thế chứ?
Cho dù hắn là cháu của tộc trưởng, nhưng tộc chính cũng đã trục xuất hắn từ lâu rồi, hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy?
Sắc mặt Mộ Diệp cực kỳ khó coi, khuôn mặt hơi vặn vẹo.
" Ngươi là cái thá gì chứ? Hiện tại ngay cả xách giày cho ta ngươi còn không xứng! "
Mộ Diệp lớn tiếng quát, ánh mắt tràn đầy tức giận:
" Ngươi có dám cùng ta đấu một trận! "
Cái gì cơ, cấp chín đấu với cấp năm, này kết quả không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Không ít người âm thầm cười nhạo, trước kia Mộ Lăng Hàn còn là cấp chín, tên Mộ Diệp kia làm sao có can đảm dám nói ra mấy lời này.
Nhưng hiện giờ, những lời này có vẽ như rất chính đáng.
Bất quá thế giới này, cường giả vi tôn, ai quan tâm đến việc ngươi đã từng hào quang vô hạn ra sao, chỉ cần là kẻ mạnh, kẻ đó sẽ luôn luôn đúng.
Nhưng cái tên Mộ Lăng Hàn này, vậy mà dám tiếp?
Nói không chừng, chỉ cần một chưởng của Mộ Diệp thôi thì hắn cũng tàn đời..
" Đủ rồi! Không được phép đánh nhau vào ngày kiểm tra! "

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, trong lòng mọi người chấn động, đều quay đầu nhìn, chính là người đàn ông đứng bên cạnh tấm bia trầm giọng lên tiếng.
Mộ Xuyên, chính là Nguyên Giả cấp chín chính hiệu!
Thấy anh ta uy hiếp như vậy, tất cả mọi người trong sân lập tức im lặng như gà.
Ngay cả trái tim của Mộ Diệp cũng run lên, những lời còn lại đều nuốt trở vào trong bụng.
" Nửa tháng sau sẽ diễn ra cuộc thí luyện của gia tộc, đến lúc đó các ngươi có thể trổ hết tài năng, trở thành người xuất sắc nhất ở Mộ gia! Thành tích càng tốt, thì đạt đến tài nguyên cũng càng tốt, hiểu không? "
" Vâng! "
Nghe được những lời của Mộ Xuyên nói, một nhóm thiếu niên nam nữ nháy mắt đều trở nên kích động và chờ mong, trong mắt của họ không khỏi sáng lên vì hưng phấn.
Trong mắt Mộ Diệp cũng lóe lên một tia nhiệt huyết - lần này, hắn nhất định phải lấy được vị trí đứng đầu!
Còn đối với tên Mộ Lăng Hàn kia..
Hắn quay đầu nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng, nhìn Mộ Lăng Hàn vẫn đang bình tĩnh đứng nở nụ cười giễu cợt, ngay sau đó, chậm rãi giơ ngón tay cái lên, rồi sau đó, hung hăng hạ xuống!
" Thí luyện gia tộc, người tốt nhất chờ đó! "
Mộ Diệp không tiếng động mở miệng, dùng khẩu hình nói chuyện vô cùng rõ ràng.
Một sự khiêu khích như vậy, là nam nhân điều sẽ xem là một sự sỉ nhục!
Hắn không tin rằng Mộ Lăng Hàn có thể chịu đựng được điều đó!
Đến lúc đó..
Mộ Lăng Hàn này còn không phải cho hắn tùy ý làm gì cũng được sao!
Ai ngờ, Mộ Lăng Hàn dường như mỉm cười, nói thầm--
" Ta sẽ chờ.
"
Sau đó liền trực tiếp xoay người rời đi!
Mộ Diệt tưởng chừng như thể hắn vừa đấm một quyền vào bông gòn, trong lòng hắn càng thêm tức tối!
Hắn không tin, chờ khi hắn đánh Mộ Lăng Hàn phải khắp sàn tìm răng, tên đó còn có thể ra vẽ thư thái như vậy không cho biết! Đúng là làm bộ làm tịch!
Mà bên kia, Mộ Lăng Hàn đã rời đi trong ánh mắt phức tạp của mọi người, trở về nơi ở của mình.
Căn nhà gỗ nhỏ dột nát ở một góc hẻo lánh mà hầu như không ai quan tâm, đó là nơi hắn đang sống hiện nay.
Xung quanh chìm vào im lặng.
Mộ Lăng Hàn ngồi xếp bằng, nín thở, ngưng thần.
Một giọng nói hài hước và lười biếng, đột nhiên vang lên ở bên tai --
" Nha đầu, tốc độ của ngươi cũng quá chậm rồi, sao vẫn còn chưa đạt đến nhất giai."
Mộ Lăng Hàn đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.