Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 638: Không Thỏa Mãn Được Ta Vậy Chết Đi! 1





 
Không gian Hồn Hải của tôn giả Đao Bá…
 
Nghe có vẻ là một không gian thật ghê gớm mới đúng chứ? Nhưng khi Bộ Phương nhìn thấy hình ảnh trước mặt, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ cổ quái.
 
Đây là một không gian phi thường rộng lớn, rất lớn, rất rộng, nhưng… khiến Bộ Phương cảm thấy cạn lời chính là, đây con mẹ nó không phải là một phòng bếp siêu cấp lớn sao?
 
Mùi khói dầy tràn ngập không khí kia, Bộ Phương nhắm mắt cũng biết đây là đâu.
 
Xa xa, từng bàn bếp xếp hàng, chỉnh tề có trật tự.
Phía trên bàn bếp, còn có thanh âm chiên xào, lật chảo, ánh lửa phóng lên cao, khói dầu tràn ngập trong không khí.
 
Rất nhiều cường giả trợn mắt há hốc mồm nhìn không gian này.
Trên mặt mỗi người đều là vẻ dại ra.
Đây có vẻ không giống với hình ảnh trong suy nghĩ của bọn họ… Làm không gian Hồn Hải của tôn giả Đao Bá, không phải nên là một tuyệt cảnh phi thường đáng sợ, tràn ngập hơi thở giết chóc sao? Nhưng xuất hiện trước mắt bọn họ… rõ ràng chỉ là một phòng bếp đầy hơi thở mấy tên tham ăn.
 
Tu La Thánh Nữ ngại ngùng ho khan một tiếng.
Nàng lúc trước dõng dạc nói không gian Hồn Hải là một địa phương phi thường khủng bố.
Nhưng ai biết sau khi tiến vào, chỉ là một cảnh tượng như vậy.
 
Một đám người cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm nhìn hình ảnh phòng bếp này.
 
Bỗng nhiên, bên trong góc âm u của phòng bếp đột nhiên xuất hiện mấy bóng người.
 

Những người đó rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người, vậy mà là từng vị đầu bếp không đầu mặc trù sư bào.
Những đầu bếp không đầu này đều là một tay thái đao, một tay muôi đồ ăn, giống như đang nhìn chăm chú vào mọi người.
 
Tuy cảm ứng không được ánh mắt nhưng mọi người đều cảm thấy sợ hãi cả người.
 
Quả nhiên… cho dù không gian Hồn Hải của tôn giả Đao Bá là phòng bếp nhưng không phải là đầu bếp bình thường.
Từ trong xuất hiện của nhưng đầu bếp không đầu này, mọi người cũng cảm thấy được một trận nguy cơ.
 
Đát đát đát.
 
Thanh âm ồn ào trong phòng bếp nhất thời biến mất, trở nên phi thường yên tĩnh.
 
Ngay sau đó, những đầu bếp không đầu đều nghiêng người, lưu lại một thông đạo, một bóng người khôi ngô từ giữa bước ra.
 
Mọi người sau khi nhìn thấy thân ảnh ấy, đều hít một ngụm khí lạnh.
 
- Tôn giả Đao Bá?
 
Mọi người nhận biết nam tử trước mắt này, bởi vì nam tử này mọi người cũng không xa lạ, chính là tôn giả Đao Bá lúc trước ngồi trên đại điện.
 
Nhưng tôn giả Đao Bá trong Địa Cung chỉ là một thi thể, còn tôn giả Đao Bá trước mắt này là một người sống.
 
Người sống?
 
Tất cả mọi người cảm thấy da đầu run lên, trong mắt không ít người hiện lên vẻ sợ hãi.
 
Tôn giả Đao Bá chậm rãi bước ra, nổi bần bật trong đám đầu bếp không đầu.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đôi mắt bình tĩnh đảo qua mọi người.
 
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn ngưng đọng, tập trung trên người Bộ Phương, hơi nhíu mi.
 
- Phong ấn ta đặt cho thần đao bị giải khóa rồi sao? Nhóm người các ngươi hẳn là tới tìm cơ duyên truyền thừa?
 
Đám người Tu La Thánh Nữ cũng cảm thấy rùng cả mình.
Người trước mắt này là một cường giả Thần Hồn Cảnh.
Cho dù tất cả mọi người biết hắn đã ngã xuống rồi, nhưng khi đối mặt thật sự vẫn tạo ra một trận áp lực.
 
- Các ngươi đến đúng rồi, đây là không gian Hồn Hải của ta, truyền thừa của ta ở ngay trong không gian này…
 
Tôn giả Đao Bá nói.
 
Mọi người sửng sốt, sau đó trên mặt đều hiện lên thần sắc vui mừng.
 
Nhưng sắc mặt bọn họ vui vẻ không bao lâu, tôn giả Đao Bá kia tiếp tục mở miệng:
 
- Nhưng mà các ngươi còn có còn mạng đoạt được không thì cũng khó nói.
 
Vừa dứt lời, rất nhiều phát ra từng đợt kinh hô.
 
Bởi vì bọn họ phát hiện quần áo trên người bọn họ đột nhiên xảy ra biến hóa.
 
Quần áo vốn khoác trên người bọn họ biến mất không thấy, đều biến thành từng kiện… trù sư bào.
 
Trù sư bào này giống như đúc trù sư bào khoác lên đám đầu bếp không đầu!
 
Quần áo giống đầu bếp không đầu?
 
Có ý nghĩa gì? Tôn giả Đao Bá này muốn làm cái gì?
 
Giờ khắc này, cho dù là Tu La Thánh nữ cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Hơi lạnh này tràn ngập từ lòng bàn chân nàng, nháy mắt lan tràn đến cổ.
 
Bộ Phương ngờ vực nhìn mọi người, phát hiện quần áo của bọn họ thật đã thay đổi.
 
Cho dù là Hàn Lê mặc áo giáp bạc cũng bị đổi thành trù sư bào…
 
Nhưng Bộ Phương nhìn Tước Vũ Bào trên người mình, nhíu mi, vì sao hắn không bị đổi? Chẳng lẽ bởi vì Tước Vũ Bào là trang bị Trù Thần sao?
 
Có chút thú vị…
 
Bộ Phương cong môi, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.
 
Ánh mắt của tôn giả Bá Đao kia cũng dừng trên người Bộ Phương.
Tuy Bộ Phương mặc trù sư bào nhưng có chút khác biệt với trù sư bào của hắn.
Nhưng tôn giả Đao Bá chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt.
Hắn nhìn quét toàn trường, tiếp tục mở miệng nói.
 
- Không gian Hồn Hải này chính là nơi truyền thừa của ta, mà các ngươi muốn đoạt lấy truyền thừa của ta, phải thông qua khảo nghiệm ta đặt ra…

 
Khảo nghiệm?
 
Mọi người đều sửng sốt, tâm thần co rụt lại, trở nên cảnh giác.
 
- Các ngươi hẳn là cũng thấy được… không gian Hồn Hải của ta là một phòng bếp, các ngươi cũng biết ta là một tên sành ăn, các ngươi cần phải thỏa mãn ta, mới có thể đạt được truyền thừa của ta, thỏa mãn không được ta… vậy giống với đám đầu bếp đó, ở lại đây.
 
Tôn giả Đao Bá nói, nói xong, miệng hắn nhếch lên một độ cung đáng sợ, bộ dáng hơi dữ tợn.
 
Tâm thần mọi người chấn động, quả nhiên là như thế!
 
Khảo nghiệm này quả nhiên là khảo nghiệm sinh tử, thông qua thì sống, không thông qua thì chết!
 
Bộ Phương nhếch mi, thì ra đầu bếp không đầu là bắt nguồn từ đây? Nhưng… nhìn những đầu bếp này, trong lòng Bộ Phương vẫn cảm thấy hơi không thoải mái.
Ở trong lòng hắn, đầu bếp hẳn phải là chức nghiệp tự do, mang lại niềm vui cho mọi người.
 
Tồn tại giống tôn giả Đao Bá, biến đầu bếp thành vật phẩm, khiến hắn cảm thấy hơi không thoải mái.
 
- Hiện tại, các ngươi tự đi tìm bàn bếp đi… Chỗ các ngươi có năm mươi ba người, mà ta chỉ chuẩn bị năm mươi bàn bếp, ta đếm tới mười, người không có bàn bếp… chết.
 
Tôn giả Đao Bá cười nói.
 
Ngay sau đó, tất cả cường giả đều cả kinh, khẩn cấp nhích người, vọt đến chỗ bàn bếp.
 
 
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.